Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống Lam Á tinh, Trác Kỳ Bảo chuẩn bị đưa Bách An Ngưng về nhà, Sân Mộc cũng phải cùng Tư Kỳ trở về căn cứ. Kỳ nghỉ đã gần kết thúc, hẹn Sân Mộc cùng gặp nhau tại học viện, rồi tách ra ở quảng trường không gian mới.
Tư Kỳ đưa Sân Mộc về căn cứ, trên đường đi Sân Mộc nắm chặt quang não như đang khẩn trương điều gì, Tư Kỳ liên tục nhìn sang, nhưng không tự tìm mất mặt đi quấy rầy.
Phi hành khí tiến vào phạm vi khống chế của căn cứ, Tư Kỳ và Sân Mộc liền nhạy bén nhận thấy điểm khác thường, đặc biệt là Sân Mộc mẫn cảm với huyết tinh, trong mắt cơ hồ không che giấu được huyết sắc.
Trở lại căn cứ Sân Mộc xuống phi hành khí trước, thấy được cảnh vệ giới nghiêm trong căn cứ, nơi nơi là thiết bị bị hỏng. Cục diện phảng phất như khủng bố tập kích qua, làm Tư Kỳ cũng dọa không nhẹ.
Lính tuần tra căn cứ đều biết Sân Mộc và Tư Kỳ, cho nên không có ngăn trở hai người. Tư Kỳ gọi Tần Diệc Đàn đang dẫn đội, cúi chào nói "Tần thiếu tá!"
"Tần Diệc Đàn, Úc Thần đang ở đâu?" Sân Mộc dò hỏi.
"Ở phòng tổng chỉ huy." Tần Diệc Đàn vừa dứt lời, Sân Mộc đã nhanh chân rời đi.
Tư Kỳ nhìn theo bóng Sân Mộc, truy hỏi Tần Diệc Đàn "Tần thiếu tá, diễn tập căn cứ đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Tiêu Duệ An tập kích nguyên thủ, một số người bị thương." Tần Diệc Đàn biểu tình ngưng trọng. Tư Kỳ kinh ngạc, hắn tất nhiên biết tử địch của Viên Úc Thần là Tiêu gia - Tiêu Duệ An, lại không nghĩ tới ông ta dám tập kích nguyên thủ tinh cầu, lá gan cũng quá lớn.
Thời điểm Sân Mộc đuổi tới phòng tổng chỉ huy, Viên Úc Thần đang từ bên trong đi ra, quan quân bên cạnh Viên Úc Thần nhìn thấy Sân Mộc, đều rất có nhãn sắc mà tránh đi. Chờ trong thông đạo thanh tịnh, Viên Úc Thần thu hồi tư liệu trong tay "Đã về."
Sân Mộc nhìn chằm chằm Viên Úc Thần nửa ngày, nói "Virus trong cơ thể Tiêu Duệ An bùng nổ, cưỡng chế biến dị."
"Đều đã giải quyết." Viên Úc Thần tự nhiên dắt tay Sân Mộc. "Hôm nay đi đâu chơi?"
Biểu tình Viên Úc Thần quá bình tĩnh, làm Sân Mộc không biết nên hỏi thế nào. "Ở không gian mới đăng ký đấu giả thuyết, ta đánh được ngôi lôi chủ khu thi đấu vật."
"Lần sau ta bồi em đi chơi." Trên mặt nghiêm túc của Viên Úc Thần lộ ra ý cười.
Sân Mộc giống rối gỗ được Viên Úc Thần nắm tay trở về túc khu, quan quân qua lại thấy hai người nắm tay đều lộ ra nụ cười chế nhạo, kính lễ cũng không dám đi quấy rầy.
Trở về phòng, Viên Úc Thần đột nhiên xoay người ôm Sân Mộc đè lên cửa, bị Viên Úc Thần đột ngột tập kích làm trở tay không kịp, Sân Mộc cứng đờ dựa vào cửa tùy ý Viên Úc Thần hôn tới.
Viên Úc Thần mất khống chế điên cuồng quấy lấy khoang miệng Sân Mộc, dây dưa đầu lưỡi của hắn, đôi tay cực nóng vói vào trong quần áo Sân Mộc, bàn tay ma xát lên làn da bóng loáng.
Bị Viên Úc Thần hôn không biết làm sao, Sân Mộc ôm lấy cổ Viên Úc Thần, bối rối thừa nhận sự hăng hái đột xuất của Viên Úc Thần.
Không biết quần đã bị cởi từ khi nào, bàn tay Viên Úc Thần ở phía sau Sân Mộc xoa ấn, âm thanh ám ách tràn ngập tình dục. "Tiểu Mộc, ta muốn em."
Bị ngọn lửa trong mắt Viên Úc Thần đốt đến, Sân Mộc trốn tránh cúi đầu, nửa ngày mới nhẹ gật đầu. "Ân."
Hai mắt Viên Úc Thần nóng lên, bế ngang Sân Mộc lên hôn tiến vào phòng ngủ, quần áo rơi đầy trên đất. Viên Úc Thần đặt Sân Mộc xuống giường, mắt nhìn chằm chằm thân thể Sân Mộc.
Kéo cửa sổ ra để Sân Mộc nhìn rõ thân thể không mặc gì của mình, Sân Mộc xấu hổ buồn bực chôn mặt vào trong gối. "Kéo màn lại."
Bộ dáng xấu hổ của Sân Mộc kích thích thần kinh Viên Úc Thần, Viên Úc Thần khom lưng áp lên người Sân Mộc, nhiệt tình hôn lên cơ thể Sân Mộc. "Ta muốn nhìn em."
"Đồ lưu manh......"
Đêm khuya ánh trăng chiếu qua cửa sổ rơi xuống trên mặt đất, sau cơn khích tình mãnh liệt Sân Mộc ghé vào người Viên Úc Thần, thất thần nhìn bầu trời màu đen ngoài cửa sổ.
Tay vuốt ve vòng eo mềm mại của Sân Mộc, cảm xúc bạo ngược trong Viên Úc Thần cũng dần dần bình phục lại. Hai người tựa vào nhau, dường như còn đắm mình trong sự thỏa mãn vừa rồi.
Sân Mộc chống cánh tay lên ngực Viên Úc Thần ngồi dậy, đôi mắt thâm trầm nhìn Viên Úc Thần hỏi "Anh đang phẫn nộ sao?"
Viên Úc Thần ôm Sân Mộc đem hắn nằm lại bên người, bản thân thì ngồi dậy, mồ hôi trên thân thể cường tráng theo cơ bắp chảy xuống, trong bóng đêm mang theo mê ly dụ hoặc.
Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần không tiếng động an ủi, Viên Úc Thần bưng ly nước trên bàn lên miệng nói. "Chứng cứ làm phản của Tiêu Duệ An vô cùng xác thực đã bị bắt, đợi ông ta chính là toà án quân sự, căn cứ vào luật pháp Liên Bang tội phản quốc là tử hình."
"Này không tốt sao?" Sân Mộc nghi hoặc.
"Tiêu Duệ An dị biến, cho dù luật pháp Liên Bang phán lão tội chết, viện nghiên cứu cũng sẽ nghĩ cách mang lão đi."
Viên Úc Thần nhắc tới viện nghiên cứu, mày Sân Mộc nhíu hạ rõ ràng. "Viện nghiên cứu chính là địa ngục, Tiêu Duệ An tới đó kết cục cũng sẽ không tốt."
"Cửu Quân vây quét thương . thương vong thảm trọng, ai sẽ cho những binh lính đó công đạo?"
"Đối với anh mà nói công đạo chính là cái chết sao?" Sân Mộc nhìn thẳng Viên Úc Thần nói. "Để cho lão ở viện nghiên cứu trả nợ đi."
Viên Úc Thần trầm mặc, Sân Mộc ngồi dậy dựa vào ngực Viên Úc Thần. "Tiêu Duệ An bị bắt, Tiêu gia sẽ như thế nào?"
"Toàn bộ Tiêu gia tiếp nhận điều tra, nhi tử của Tiêu Duệ An vì che giấu cho Tiêu Duệ An mà bị bắt giữ, dựa theo luật pháp Liên Bang sẽ bị lưu đày."
Sân Mộc hơi nhíu mày "Tiêu Lâm Du thì sao?"
"Tiêu Lâm Du huấn luyện ở quân đội, không biết gì tới chuyện này nên không liên lụy đến, nhưng phỏng chừng sẽ rất khó để ở lại quân bộ."
Nhớ đến khi Tiêu Lâm Du hùng tâm tráng chí ra trường, hiện giờ Tiêu gia sinh ra việc rắc rối này, hào môn gia tộc lưu lạc tội phản quốc, ngày sau của Tiêu Lâm Du nhất định sẽ rất gian nan. "Đứa nhỏ này có thể thì giúp đỡ chút đi."
Viên Úc Thần có chút ngạc nhiên nhìn Sân Mộc. "Đau lòng y?"
"Tiêu Lâm Du là hảo hài tử, ở học viện cũng rất tôn kính ta." Ông cụ non Sân Mộc nói, gương mặt còn nét trẻ con bị Viên Úc Thần nhìn vào mắt, lại phá lệ buồn cười.
"Tiêu gia bị bại, có thể chủ trì đại cục cũng chỉ có trưởng tôn Tiêu gia Tiêu Lâm Du, liền tính ta giữ y lại Cửu Quân, y cũng không thể buông tay mặc kệ Tiêu gia."
Sân Mộc nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc đầu nói "Qua một thời điểm ta đi gặp y đi."
"Ngày mai toàn bộ tinh cầu đều sẽ biết ta lật đổ Tiêu gia, cho dù ta có lòng giúp y, y cũng sẽ không cảm kích." Viên Úc Thần xốc chăn chuẩn bị đứng lên. "Ta ôm em đi tắm."
Hai mắt ngắm nhìn dáng người tốt đẹp của Viên Úc Thần đến tỉ lệ khả quan bên dưới, chót tai Sân Mộc lập tức đỏ ửng. "Ta không cần!!"
Viên Úc Thần khó có được hảo tâm tình nhếch khóe môi, không màng Sân Mộc phản đối vui vẻ bế người từ trên giường lên. "Ngoan ngoãn nghe lời."
Ôm tiểu tang thi còn giãy giụa đi tắm, hai người thẳng thắn giúp đỡ lẫn nhau, tiểu tang thi lại tìm đường chết tận sức lăn lộn, Viên Úc Thần đương nhiên chịu không nổi khiêu khích, lần nữa đem người áp đảo trong bồn tắm ăn sạch sẽ.
"......" Tang thi hoàng bát diện uy phong tốt xong rồi.
Tin tức Tiêu gia suy tàn chấn kinh toàn bộ Lam Á tinh, ai có thể nghĩ đến đại gia tộc mấy ngàn năm cứ như vậy nói mất liền mất? Án tử Tiêu Duệ An còn trong điều tra, cũng không tuyên bố ra ngoài, ngoại giới cứ thế mà sôi nổi đoán nội tình Tiêu gia suy tàn.
Trong phòng họp đóng kín, Ôn Hạo đem tư liệu gần đây sửa sang lại giao cho Viên Úc Thần xem, khuôn mặt vẫn luôn quạnh quẽ nhiều thêm chút ngưng trọng. "Đã xác nhận."
Viên Úc Thần nhíu mày xem tư liệu Ôn Hạo đưa tới,khí áp tối tăm làm cho cả phòng họp đều lạnh lẽo. "Ngươi có ý tưởng gì."
"Tốc độ sinh sôi phân giải quá nhanh, ngoại lực bình thường căn bản vô pháp tiêu hủy hoàn toàn, trừ phi nghiên cứu ra huyết thanh."
Viên Úc Thần trầm tư nhìn tư liệu, Ôn Hạo ngừng một lát lại nói "Cần báo lên Liên Bang không?"
"Loại đồ vật này chính là tai họa, những người trong viện nghiên cứu nhất định sẽ động tâm tư khác."
Ôn Hạo nhướng mày "Ta cũng là viện nghiên cứu."
Viên Úc Thần liếc Ôn Hạo một cái, mặt vô biểu tình tiêu hủy tất cả tư liệu. "Ta hiểu rõ ngươi."
Ôn Hạo không thú vị dựa lưng lên ghế "Gần đây động tĩnh của ta quá lớn đã khiến người chú ý, nếu muốn ta tiếp tục nghiên cứu những thiên thạch này, ta cần có thiết bị hoàn chỉnh cùng phòng thí nghiệm bí mật."
"Có thể." Viên Úc Thần không hề do dự gật đầu.
Ôn Hạo thực vừa lòng Viên Úc Thần sảng khoái, Viên Úc Thần nhớ tới phòng thí nghiệm cũ bên dưới biệt thự Nhã Phỉ ở lúc trước, những công thức rườm rà trên vách tường kia. Nhớ Sân Mộc từng nói qua, những công thức đó đều là phép tính nghiên cứu virus của nhân loại lưu lại vạn năm trước, nếu Ôn Hạo có thể dịch ra được, có lẽ sẽ là đột phá rất lớn trong nghiên cứu virus thiên thạch.
"Viên nguyên soái, Tiêu gia suy tàn rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Nhớ tới tin tức ồn ào trên tinh võng sáng nay, Ôn Hạo mở miệng dò hỏi.
"Cuộc vây trừ ., Tiêu Duệ An lộ ra quỹ đạo phi thuyền cùng kế hoạch bao vây tiêu diệt của Cửu Quân, tạo nên thương vong thảm trọng cho phân đội Cửu Quân."
"Cừu hận Tiêu Duệ An với ngươi là bao lớn a?" Ánh mắt Ôn Hạo hiện lên kinh ngạc.
"Tiêu Duệ An dị biến, không thể tử hình, ngươi hẳn là có thể rất nhanh sẽ gặp lão trong viện nghiên cứu." Đối với cách xử trí Tiêu Duệ An, trong lòng Viên Úc Thần ít nhiều vẫn có chút bất mãn.
"Người sống dị biến?" Mắt Ôn Hạo sáng lên vài phần.
Viên Úc Thần lạnh lùng nhìn qua, Ôn Hạo thu liễm vui sướng trong mắt, lập tức khôi phục bình thường. "Ngươi muốn ta thu thập lão thế nào? Giải phẫu? Cắt khúc? Mở não?"
"Dựa theo quy củ viện nghiên cứu các ngươi mà làm."
"Hiểu rồi." Người sống dị biến, bao lâu chưa thấy qua thực nghiệm thể mới mẻ như vậy.
"Nguyên soái!" Phàn Diệp đến, khi nhìn thấy Ôn Hạo trong phòng hội nghị thì không khỏi sửng sốt.
Viên Úc Thần thu hồi con chip trong tay. "Chuyện gì."
Phàn Diệp liễm đi dị sắc trong mắt, việc công xử theo phép công đi đến cạnh Viên Úc Thần bàn giao công tác. "Công việc hôm nay đã xử lý xong, chờ nguyên soái nghiệm chứng là được."
Viên Úc Thần tùy tay lật kiểm tra, Phàn Diệp lại đem một phần tư liệu đưa qua. "Báo cáo về sự việc hôm qua cũng đã chỉnh lý xong, nếu nguyên soái thấy không thành vấn đề liền có thể trực tiếp nộp lên toà án quân sự Liên Bang."
Viên Úc Thần cũng không xem lại báo cáo Phàn Diệp chỉnh lý, nói thẳng "Giao lên đi."
Phàn Diệp còn đang nghi hoặc, Ôn Hạo đột nhiên duỗi tay lấy đi tư liệu trong tay Phàn Diệp, như chủ nhân mà lật xem. Phàn Diệp giật mình đang định đoạt lại, nhưng thấy Viên Úc Thần không có động tĩnh gì, chỉ đành phải dừng lại.
"Báo cáo viết không tồi, chỉ là đáng tiếc." Ôn Hạo trả lại tư liệu cho Phàn Diệp.
Không rõ Ôn Hạo nói đáng tiếc cái gì, Phàn Diệp cũng không hỏi. Viên Úc Thần lại hiểu được ý của Ôn Hạo, báo cáo có viết ba hoa chích choè, thì vận mệnh Tiêu Duệ An cũng đã chú định, cho dù là toà án quân sự cũng không cách nào phán tử hình Tiêu Duệ An.
Viên Úc Thần nhìn thời gian, thời gian nghỉ ngơi Sân Mộc quy định đã tới, nên trở về bồi Sân Mộc ăn cơm. Nhớ tới sáng nay Sân Mộc còn giận dỗi với mình, đáy mắt Viên Úc Thần hiện lên sắc ấm.
Ngay lúc Viên Úc Thần chuẩn bị đứng dậy rời đi, quang não đột nhiên vang lên, Viên Úc Thần mới vừa chấp nhận trên quang não, Trọng Lân sắc mặt lo lắng liền xuất hiện trên màn hình giả lập. "Nguyên soái, có rắc rối, Sân thiếu và Trác trung tá đánh nhau rồi!!"
"!!!" Viên Úc Thần.
"......" Ôn Hạo cùng Phàn Diệp.