Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

chương 113: thông cáo của tứ á

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sân Mộc chạy đến nơi Mộ Đồ bị tập kích, tòa nhà đổ nát cũ kĩ còn sót lại từ thời trước, yên tĩnh trong gió cát tràn ngập nguy cơ bốn phía.

Sân Mộc khuếch tán lực tinh thần tìm kiếm mục tiêu, ngẫu nhiên sẽ có trùng ăn kiến từ khe đất nứt bò ra, cả tòa thành thị an tĩnh như mất đi sinh mệnh.

Đè ép nóng nảy trong lòng, sự im lặng chết chóc của nơi đây làm Sân Mộc phảng phất như trở lại thời điểm tỉnh dậy ở địa cầu, trong thời gian bị quên lãng, sinh mệnh cứ thế trôi dạt không có điểm cuối.

Hủy đi phân nửa tòa thương mại, Sân Mộc tìm được Mộ Đồ bị treo ở tầng trệt, chế phục rách nát thân thể chồng chất vết thương, hiển nhiên đã bị đánh một trận rất nặng.

Ngưng tụ lưỡi dao gió chặt đứt băng sương đang giam cầm cơ thể Mộ Đồ, hư ảnh tiến lên tiếp được Mộ Đồ đỡ người ngồi xuống.

Mộ Đồ nâng đôi mắt dính máu, khóe miệng nhếch lên bất đắc dĩ cười "Sân Mộc ca, ngươi có thể tính ra."

Trấn an cảm xúc Mộ Đồ, Sân Mộc xoay người mắt lạnh quét qua toàn bộ tòa thương mại. "Tứ Á, lăn ra đây!"

"Ai nha ~" Tứ Á mặc chiếc áo khoác màu đen cũ nát, đôi mắt giảo hoạt bị che dưới vành nón vá vụn. "Sân Mộc nhớ ta ư?"

"Ngươi tới học viện để làm gì." Sân Mộc chất vấn thẳng.

Tứ Á gãi cằm, buồn rầu suy tư vấn đề của Sân Mộc. "Chỉ là vì Sân Mộc ngươi nha."

Sân Mộc nhíu mày không đáp, cho rằng Sân Mộc không tin, Tứ Á nắm nắm tay thề. "Lần trước ngươi không đi theo ta, ta chỉ có thể tới tìm ngươi."

Không thể nhịn Tứ Á xuẩn manh được nữa, Sân Mộc vung quyền tiến lên, Tứ Á động tác quỷ dị tránh né, nắm tay Sân Mộc nện trên sàn nhà, lập tức đem vách tường oanh sụp hết phân nửa.

Sân Mộc tay đấm chân đá đuổi theo Tứ Á, hai người một bên công kích một bên phòng ngự, nhìn như trò đùa ấu trĩ, nhưng khi tòa thương mại dần dần bị biến dạng rồi sụp đổ dưới nắm tay hai người, vô số người xem chiến đều cảm thấy lưng đổ mồ hôi.

Nắm tay đập vỡ cột trụ trung tâm của tòa thương mại, cả tòa thương mại bắt đầu lung lay sắp đổ, Sân Mộc và Tứ Á hai mắt nhìn nhau, cơ hồ đồng thời đình chỉ đánh đấm vũ lực.

Tứ Á xoay người nhảy ra khỏi tòa thương mại, Sân Mộc một tay xách Mộ Đồ bị bỏ quên, Sân Mộc vừa mới mang Mộ Đồ chạy ra, cả tòa thương mạinháy mắt liền sụp xuống, cuốn lên mấy trượng hoàng thổ, lưu lại một đống hoang tàn nát vụn.

Mộ Đồ trợn mắt há hốc mồm nhìn phế tích, đấm đánh quyền cước vậy mà oanh sụp cả tòa thương mại, đây là sức chiến đấu nghịch thiên kiểu gì?

Sân Mộc cùng Tứ Á giằng co trước bãi phế tích, sát khí thực chất hóa làm người xem đều cảm nhận được khẩn trương. Hai người nhìn như thế lực ngang nhau, nhưng Sân Mộc lại hiểu rõ, có lẽ đánh đấm hắn có thể thắng hiểm Tứ Á, nhưng nếu luận về dị năng, Tứ Á tuyệt đối sâu không lường được.

Tứ Á kích động ném ống tay áo phai màu, trong mắt giấu dưới vành nón lập loè không chút nào che giấu thích ý. "Sân Mộc, cùng ta về nhà đi."

"Lăn con bê!" Chiến lực không địch lại làm Sân Mộc tức giận chửi bậy.

Quần áo cũ mặc nhiều năm trên người có chút không thích hợp, Tứ Á đáng thương cắn cổ tay áo oán giận "Quần áo Gia Long đều đã vá rất nhiều lần, Sân Mộc mua y phục mới cho ta được không."

"Quỷ nghèo!" Sân Mộc mắt cá chết.

Tứ Á ngồi xổm trên mặt đất, ôm cánh tay chờ cho ăn, Sân Mộc ghét bỏ nhìn nửa ngày, cởi áo khoác viện sinh ném cho Tứ Á. "Trước khi khảo hạch kết thúc, thành thật chút cho ta."

Lúc Sân Mộc đem chế phục ném ra, Tứ Á tựa như tàn ảnh biến mất tại chỗ, tốc độ cực nhanh ôm lấy áo khoác Sân Mộc rồi ngồi lại chỗ cũ, hưng phấn ôm y phục cọ loạn "Y phục của Sân Mộc."

Sân Mộc coi như minh bạch, đây chính là đồng loại bệnh xà tinh thời kì cuối, trước khi sức chiến đấu khôi phục vẫn là nên tận lực không tranh chấp cùng cậu ta.

Huống hồ còn có khả năng là cố nhân đến từ địa cầu, kiếm ăn trong xã hội nhân loại cũng không dễ dàng, trước khi xác định địch hữu cũng nên tận sức giữ chút mặt mũi.

Tứ Á cởi y phục cũ thay chế phục của Sân Mộc vào, đỏm dáng lắc lư trước mặt Sân Mộc. "Chờ khi trở về ta liền trả quần áo của Gia Long lại cho y."

Sân Mộc đến gần Tứ Á nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, đôi mắt hiện lên ám sắc. "Toàn bộ được dệt bằng sợi lanh, là kỹ thuật từng có ở địa cầu."

"Đây là từ quê cũ mang đến." Tứ Á giải thích nói. "Y phục công nghệ cao mặc không thoải mái."

Dư quang liếc qua Tứ Á, Sân Mộc đem quần áo cũ ném sang. "Vô luận ngươi có mục đích gì, nếu tùy tiện đả thương người, ta liền làm thịt ngươi." Nhân loại quá khôn khéo, Tứ Á bại lộ hắn mặc kệ, nhưng nếu liên lụy đến hắn thì thảm.

"Ân ân." Tứ Á sảng khoái đáp ứng. "Ta nghe Sân Mộc."

Sân Mộc cười nhạo một tiếng, nhìn Tứ Á như đang nhìn phiền toái thật lớn. "Vậy rời khỏi khảo hạch."

"No!" Tứ Á bắt chéo hai tay. "Trừ phi ngươi đi theo ta."

Sân Mộc mặc kệ hắn, xoay người đến bên cạnh Mộ Đồ. "Ngừng khảo hạch đi trị liệu."

Thử hoạt động thân thể, cơn đau kịch liệt làm Mộ Đồ cười khổ. "Xem ra cũng cách nào tiếp tục nữa."

Mộ Đồ bị thương được lính y tế mang khỏi khu khảo hạch, Sân Mộc quay đầu nhìn Tứ Á. "Còn muốn đánh tiếp sao?"

Tứ Á lắc đầu cự tuyệt "Chúng ta đem khu khảo hạch huỷ hết cũng không phân được thắng bại."

Sân Mộc xoay người rời đi, Tứ Á thí điên đuổi theo, Sân Mộc nhíu mày "Đừng đi theo ta."

"Nhưng ta không có chỗ đi a." Tứ Á vô tội buông tay. "Muốn hay không chúng ta cùng thi đấu? Ngươi săn giết học viên, ta săn giết khảo hạch viên, số lượng ai nhiều hơn thì thắng."

"......" Sân Mộc.

Phòng giám sát bên ngoài khu Khảo hạch, Mặc Lung Ỷ cắn đường khối như suy tư gì nói. "Mang tư liệu học viên này ra đây."

Quân Thiệu lấy ra tư liệu học viên tìm phần của Tứ Á. "Tinh cấp lưu dân, dị năng sao chép cấp S, từng là lính đánh thuê."

"Đồng nghiệp?" Bỏ qua sự kỳ quái mơ hồ trong lòng, Mặc Lung Ỷ ý bảo hai người Sân Mộc và Tứ Á.

"Trên tư liệu không có ghi, bất quá đoán rằng hai người từng biết nhau."

Mặc Lung Ỷ bĩu môi, nhịn không được nhỏ giọng phun tào "Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

Khóe miệng Quân Thiệu hiếm khi cong lên lộ ra nụ cười "Khóa này học viên ưu tú không nhiều lắm, hắn thực không tồi."

"Bất quá ngốc bốn năm ở học viện, sau này sẽ để lại cho quân đội không ít đau đầu đi." Mặc Lung Ỷ tự mình an ủi.

Thấy tâm tình Mặc Lung Ỷ tốt Quân Thiệu không nhẫn tâm nói, chờ khi kết thúc khảo hạch, hai học viện yêu nghiệt hợp lại cũng đủ nháo cho học viện gà chó không yên.

Sân Mộc phiền lòng Tứ Á dính người, trên đường đi ra tay đánh mấy lần, phá hủy vô số kiến trúc, học viên bị lan tới càng khổ không nói nổi. Tứ Á đương nhiên sẽ không đứng yên bị đánh, nhưng cũng không đánh trả Sân Mộc, chỉ phòng ngự đối với công kích của Sân Mộc.

Khảo hạch lần này làm viện sinh học viện Liên Bang kiến thức đầy đủ sức đánh cường đại của Sân Mộc, mà Tứ Á ngang bằng thế lực với Sân Mộc cũng kích thích tò mò của đa phần viện sinh.

Khảo hạch tân học viên đã tiến vào giai đoạn cuối, từ viện sinh săn bắt, cuộc nội chiến tranh đoạt thẻ nhận dạng đã trở thành chiến trường chính của khu khảo hạch.

Tỷ lệ thẻ nhận dạng và học viên may mắn còn lại cách nhau quá lớn, sự tranh đoạt càng thêm kịch liệt, cùng lúc đó khu khiêu chiến học viên càng đang nối liền không dứt, ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nhưng thật sự đã làm một số học viên thành công lấy được thẻ nhận dạng.

Viện sinh bị mất mặt mũi trong lòng tất nhiên sẽ tức giận, dứt khoát hợp mưu lần nữa sửa quy tắc, đem thông tin học viên lấy được thẻ nhận dạng công khai trong khu khảo hạch, đưa tới không ít đuổi giết cho những học viên đó.

Tai nghe vang lên giọng nói của Trác Kỳ Bảo "Sân Mộc, khảo hạch đã tiến vào giai đoạn cuối, dựa theo mức độ hoàn thành của học viên hiện tại, học viên có khả năng thông qua không vượt qua số lẻ."

"Ta đã có thể cảm giác được lửa giận hừng hực đến từ viện trưởng." Mễ Phi khoa trương nói.

"Muốn thử nới lỏng quy tắc khảo hạch hay không." Lam Hòa nói.

Sân Mộc ngồi trên lan can sân thượng, tay cởi bỏ nút cổ áo, làm như không nghe được tranh luận trong tai nghe. "Ngươi nói nới lỏng quy tắc là gì, cần ta khiêng bọn họ đến điểm cuối không?"

Tai nghe yên tĩnh một lát, giọng Trọng Tử Vũ đột nhiên xuất hiện "Nếu toàn bộ tân học viên bị đào thải, viện sinh khóa mới của học viện sợ là sẽ không đủ."

"Sân Mộc, học viên khóa nhất không qua số lẻ, trong bốn năm học viên đều sẽ không thể tham gia bất cứ cuộc thi nào, số lượng học viên trên đều không thông qua xét duyệt." Long Vũ nói.

Sân Mộc nằm trên lan can lãnh đạm nói "Quy tắckhảo hạch năm ngoái tàn khốc như vậy, học viên thông qua khảo hạch cũng không ít."

Trọng Tử Vũ cười ra tiếng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ "Nếu ngươi không đánh sụp khu khảo hạch, học viên thông qua khảo hạch nhất định sẽ giảm phân nửa."

Sân Mộc nhắm mắt trầm mặc một hồi, gõ tai nghe nhạt nhẽo nói "Bây giờ ta không tham gia săn bắt."

Sân Mộc tốt tính ngoài dự đoán làm người trong nhóm trò chuyện đều có chút trở tay không kịp, tuy rằng không biết lý do Sân Mộc thoái nhượng, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần chiếc máy săn bắt Sân Mộc không khởi động hệ thống thanh trừ, những học viên kia cũng tính là có đường sống. Đối với bọn họ, tận lực không dùng tín hiệu truy tung.

Nhóm trò chuyện lại náo nhiệt lên, đôi bên bộc bạch chuyện lương khô lúc từng ở trong khảo hạch, đang lúc cười đùa, đột nhiên tiếng nổ vang dội truyền đến từ không trung.

Sân Mộc nhanh chóng nhảy xuống lan can, theo phía âm thanh nhìn qua, chỉ thấy bầu trời vốn tối đen được bao phủ trong biển sao màu xanh mộng ảo, pháo hoađông lạnh nở rộ đầy màu sắc rực rỡ, nét chữ màu đen viết trong pháo hoa đông lạnh.

"Sân Mộc, về nhà cùng ta."

Sân Mộc lập tức đen mặt, tai nghe càng yên tĩnh đến quỷ dị. Xa xa nhìn thấy Tứ Á ngồi xổm bên ven đường vẫy tay, Sân Mộc thiếu chút nữa bóp nát tai nghe. "Thứ này từ đâu ra!"

"Pháo hoa đông lạnh." Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng nói. "Công cụ dùng để tuyên nhiễm phụ trợ bầu không khí."

"Phải, hẳn là phần thưởng nhiệm vụ ngẫu nhiên." Lúc này cách một chiếc tai nghe, Bách An Ngưng vẫn có thể cảm nhận được tối tăm đến từ Sân Mộc.

"Ai đem pháo hoa đông lạnh để vào phần thưởng nhiệm vụ ngẫu nhiên." Trọng Tử Vũ lạnh giọng chất vấn.

"Phần thưởng nhiệm vụ ngẫu nhiên không chừng, ai cũng không nghĩ tới sẽ có tên ngu ngốc dùng pháo hoa đông lạnh tạo thông cáo với Sân Mộc." Giọng Lam Hòa càng nói càng nhỏ.

Mễ Phi nhỏ giọng lẩm bẩm "Pháo hoa đông lạnh trong khảo hạch căn bản là vô dụng, bỏ vào phần thưởng nhiệm vụ cũng chỉ là sử dụng mánh lới."

"Ta đi giáo huấn hắn!" Âm thanh đầy tức giận của Viên Cảnh Trạch vang lên.

"Xà tinh bệnh đừng động hắn." Mắt thấy Tứ Á đi tới, Sân Mộc ngăn Viên Cảnh Trạchlại. "Tiếp tục khảo hạch của các ngươi."

Viên Cảnh Trạch giận dỗi không phản ứng Sân Mộc, thấy không khí có chút xấu hổ, Long Vũ hòa hoãn nói "Trong học viện đều có người ngưỡng mộ Sân Mộc, bất quá chỉ là chim non khóa mới, không cần để ý."

"Đúng vậy, đúng vậy." Mễ Phi ồn ào. "Sân Mộc không phải đều đã đính hôn, thông cáo cũng không có cơ hội." Nồi nào không nên mở nồi nào.

Nồi nào không nên mở nồi nào 哪壶不该提哪壶: có nghĩa là nói điều gì đó không nên nói, hoặc nói điều gì đó mà bên kia không muốn đề cập đến. ( Không biết có dịch sai không nữa, thông cảm nha)

"......" Viên Cảnh Trạch.

"......" Mọi người.

Duỗi tay che miệng Mễ Phi tìm đường chết, Long Vũ ho khan nói "Thời gian an toàn đã sắp kết thúc, tiếp tục săn bắt."

Long Vũ nhanh nhẹn ngắt tai nghe, Sân Mộc đóng tai nghe lạnh mắt nhìn Tứ Á. Tứ Á vui cười vẫy tay "Lễ vật cho ngươi, thích chứ?"

"Không thích." Sân Mộc xoay người rời đi.

Tứ Á nhảy đến bên người Sân Mộc, như keo dán dính không bỏ Sân Mộc. "Vậy ngươi thích cái gì, ta đi tìm cho ngươi."

"Ngươi có thể cách xa ta một chút không?" Sân Mộc thật nghiêm túc câu thông cùng Tứ Á.

Tứ Á nghiêng đầu cười diễm lệ. "Không thể."

Nhìn Tứ Á nụ cười hồi lâu, Sân Mộc nhìn thẳng Tứ Á trịnh trọng ra tối hậu thư. "Đừng đi theo ta, nếu không ta có đem khu khảo hạch hủy cũng phải làm ngươi cút đi."

"Sân Mộc ~~" Tứ Á đáng thương hề hề.

"Đừng tiếp tục lăn lộn mù quáng với ta, tự mình tìm chết đừng liên lụy ta."

Nhìn Sân Mộc đi xa, vẻ mặt Tứ Á thay đổi thất thường, trong mắt nhiễm huyết sắc quỷ dị.

"Vì sao lại chán ghét ta, ta chỉ muốn mang ngươi về nhà mà thôi a."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio