Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùi máu nồng đậm tràn ngập trong học viện Liên Bang, đồng tử Sân Mộc nhiễm tinh sắc bạo ngược, da ở phần cổ từ từ nứt nẻ, răng nanh rục rịch.
Tiếng hét thảm thiết đánh vỡ sự yên tĩnh của học viện, bóng đêm như bị nhiễm huyết sắc quỷ dị, Sân Mộc ngưng tụ gió thành đao, phá cửa sổ nhảy khỏi phòng ngủ, thân hình quỷ mị dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo mùi máu tươi.
Tiếng còi cảnh báo vang vọng trong học viện, các đạo sư cùng giáo quan dẫn đầu chạy tới, đội cảnh vệ người máy của học viện Liên Bang khởi động cảnh giới cấp cao.
Sân Mộc nhảy lên trong bóng đêm, huyết tinh nồng đậm mang theo mùi tanh hôi gay mũi, hai mắt Sân Mộc càng thêm âm trầm khủng bố.
Sát ý lạnh thấu xương xé toạc gió lạnh, Sân Mộc xoay người tránh cú đánh úp sau lưng, tay tụ gió ngưng đao nghênh diện bổ quá, chém vào lưng dị thú hung tợn.
Sân Mộc ngưng mi nhìn dị thú thối rữa, không ngừng lại lâu tiếp tục xoay người tiến về phía trước. Học viện Liên Bang khởi động cảnh giới, viện sinh bình thường tránh ở túc khu, được đạo sư trấn thủ bảo hộ.
Giáo quan cùng đội cảnh vệ người máy tuần tra học viện, tiêu diệt dị thú đột nhiên xuất hiện. Huyết tinh ngập tràn, sự sợ hãi trong bóng đêm ăn mòn tâm tình viện sinh.
Dị thú hung tợn cắn xé thân thể viện sinh, lợi trảo xuyên thấu da thịt, mắt thấy răng nanh lộ ra, gió lốc đột nhiên buông xuống cuốn lấy dị thú, cơn lốc Sân Mộc oanh nát đầu dị thú, tay cầm ngưng đao đem dị thú đánh úp phân thành từng khối.
"Cút về túc khu đợi." Sân Mộc đưa lưng về phía viện sinh lạnh giọng quát.
Viện sinh kinh hồn chưa định nhìn Sân Mộc chật vật gật đầu, đỡ lấy nam sinh bị thương gần đó kinh hoảng rời đi.
Sân Mộc lau sạch máu trên mặt, lạnh mặt hòa vào hắc ám, tìm kiếm theo huyết tinh của dị thú, giết chết bất luận tội.
Dị thú bất ngờ đánh vào học viện Liên Bang, tuy học viện xử lý thỏa đáng đúng lúc bảo vệ được viện sinh, nhưng số lượng dị thú quá nhiều, vẫn đem đến tổn thất cực lớn cho học viện.
Dị thú ở khu an toàn Liên Bang đã không thường thấy, huống chi số lượng lại khổng lồ như thế, có thể bắt được số dị thú này hơn nữa còn mang vào khu an toàn, nghĩ đến hẳn là đã rắp mưu từ lâu.
Sân Mộc tiêu diệt dị thú, đột nhiên nhớ đến sự kiện tập kích KM lúc trước, trong lòng bắt đầu ẩn hiện hoài nghi.
Túc khu A gặp phải dị thú đánh quần công, Trọng Tử Vũ và Viên Doãn Ca dẫn theo Hộ Vệ Đoàn gian nan chống đỡ, viện sinh giao lưu đều là hợp túc, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ở học viện Liên Bang.
Dị thú xuyên qua lôi võng, hung hăng kéo rách cánh tay Viên Doãn Ca, lộ ra xương trắng đầy khủng bố. Dị thú hung tợn nhe răng, gào rống cắn hướng Viên Doãn Ca.
Viên Doãn Ca né không kịp, mắt thấy mạng khó bảo toàn, đột nhiên một lá chắn gió ngăn trở dị thú, Tỉnh Bách vọt vào vòng vây kéo Viên Doãn Ca đi.
"Cảm ơn." Viên Doãn Ca chịu đựng đau đớn nói cảm tạ.
"Ta nên cảm ơn các ngươi bảo hộ." Biểu tình Tỉnh Bách hiếm khi được nghiêm túc, hai mắt nhìn về phía sau túc khu nhíu mày. "Tránh trong góc làm con rệp, da mặt thật dày."
Tỉnh Bách đặt Viên Doãn Ca ra sau lưng, ra sức phóng dị năng lấp kín chỗ hổng tiến công của dị thú.
"Viện sinh, ngươi trở về túc khu trốn đi." Viên Doãn Ca liên tục ném lôi cầu, muốn Tỉnh Bách nhân cơ hội rời đi.
Tỉnh Bách nghiêm túc lắc đầu "Giáo quan nói quân nhân không thể lâm trận bỏ chạy, địch nhân có cường đại cũng không được sợ hãi. Mẹ ta cũng dạy ta từ nhỏ, con trai nên bảo vệ con gái, ta chính là đàn ông."
Cánh tay đứt gãy gân cốt mất quá nhiều máu, thể lực Viên Doãn Ca từ từ bắt đầu theo không kịp. Tỉnh Bách dùng thân hình mập mạp của mình che chắn cho Viên Doãn Ca "Học tỷ cô vào túc khu tránh đi, ta bảo đảm thủ vững trận địa."
Viên Doãn Ca mơ hồ nhìn Tỉnh Bách, bỗng nhiên cảm thấy phì cầu như Tỉnh Bách, cao lớn kiên nghị ngoài ý muốn.
Tình hình chiến đấu ở túc khu A khá kịch liệt, số lượng dị thú quá nhiều, chỉ dựa vào viện sinh chưa qua thực chiến căn bản chống đỡ không lâu. Mắt thấy trận địa sắp thất thủ, đột nhiên một cổ uy áp cường đại và bạo lực tiến đến, trong nháy mắt dị thú công kích rõ ràng đã cứng đờ.
Sân Mộc thân nhiễm máu từ trong bóng đêm giết qua, ngăn cách đi viện sinh cùng dị thú, gió lốc cuồn cuộn trong tay, có thể dễ như trở bàn tay mà cắn nuốt thân thể dị thú.
Nhóm người Viên Doãn Ca tắm máu ngoan cường chiến đấu cùng dị thú, ở trước mặt Sân Mộc lại tựa như những ấu tể yếu ớt, hai bên cách xa về giá trị chiến đấu, làm dị thú căn bản không thể phản kháng.
Nghiền nát đầu một con dị thú cuối cùng, Sân Mộc xoay người nhìn về phía đám người đang kinh ngạc đến ngây người "Đều còn sống?"
Máu dịch phân thây đầy đất, Sân Mộc với khí tràng cường đại đứng ở trung tâm, dưới chân dẫm lên thi thể tàn khuyết của dị thú, toàn thân như bao phủ trong khí lạnh hắc ám, hung ác mà lại thần bí.
"Quá cường." Tỉnh Bách lẩm bẩm tự nói.
Sân Mộc liếc sang Tỉnh Bách, đá đầu dị thú dưới chân qua chỗ Tỉnh Bách. Tỉnh Bách rụt đầu tránh né, nhưng vẫn bị máu tanh bắn đến. "Làm không tồi." Sân Mộc hiếm khi khen người.
Tỉnh Bách nhếch miệng cười ngây ngô, lại khôi phục thành béo tử thiếu tâm nhãn ngày xưa. Trọng Tử Vũ đi đến cạnh Sân Mộc "Tình huống học viện thế nào."
"Cơ bản đã được khống chế." Sân Mộc liếc đến cánh tay Viên Doãn Ca, giữa mày ẩn ẩn nhíu lại. "Mang Viên Doãn Ca đi trị liệu."
Trọng Tử Vũ ý bảo đằng sau túc khu, Sân Mộc lạnh giọng "Vậy thì để chúng nó chết đi!"
Sân Mộc nói không lưu tình chút nào, Trọng Tử Vũ gật đầu hiểu ý. Giám sát Trọng Tử Vũ và Viên Doãn Ca đi rồi, Sân Mộc cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
"Sân Mộc, ngươi đi đâu?" Tỉnh Bách gọi lại Sân Mộc.
"Tiêu diệt dị thú sót lại." Sân Mộc tiêu sái bỏ đi, viện sinh Liên Bang còn lại mỏi mệt nhìn nhau, cũng nghe theo rời khỏi túc khu. Rất nhanh túc khu A trừ bỏ xác dị thú đầy đất, cũng chỉ còn lại một sự yên tĩnh quạnh quẽ.
Trong túc khu không ai dám kháng nghị, Sân Mộc hung bạo bọn họ đều thấy trước mắt, trực giác nói nếu chọc giận Sân Mộc, kết cục tuyệt đối sẽ bi thảm.
Tứ Á xé toạc dị thú chặn đường, đuổi theo hắc ảnh thần bí tiến vào khu huấn luyện thật cảnh của học viện. Nhìn cái bóng ẩn trong bóng đêm, vẻ mặt Tứ Á âm lãnh quỷ dị "Ngươi vậy mà dám làm lộn."
"Đây chỉ là cảnh cáo." Gia Long thờ ơ nói.
"Cảnh cáo ai!" Tứ Á đồng tử nhiễm huyết kích động nói. "Ta và hắn mới vừa lại gần ngươi đã tới quấy rối, nếu hắn vì vậy mà hoài nghi xa cách ta, ta sẽ không tha cho ngươi."
"Ngươi đối tốt với hắn hắn liền đi theo ngươi?" Đồng tử đen láy của Gia Long quanh quẩn hàn quang ảm đạm. "Hắn căn bản không muốn."
"Chúng ta đợi mấy trăm năm, chẳng lẽ còn hấp tấp trong nhất thời."
"Nhưng hắn tin tưởng nhân loại!" Gia Long khí thế bạo ngược. "Hắn đã phản bội."
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Tứ Á phát bạo.
Năng lượng mỏng manh dao động trong không khí, thân thể Gia Long hóa thành tàn ảnh, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm. Tứ Á cứng đờ quay đầu, đụng phải con ngươi lạnh lẽo của Sân Mộc.
Tứ Á há mồm muốn nói lại thôi, âm thanh vô thố khàn khàn "Không phải ta."
Dị thú tập kích tạm thời bình ổn xuống, không có tử vong đã xem như là kết quả tốt nhất. Viện sinh còn trong cơn khủng hoảng, trong học viện nơi nơi đều là máu thịt, viện sinh các khóa trên được giáo quan chỉ huy đi viện trợ người bị thương.
Mặc Lung Ỷ triệu tập hội nghị khẩn cấp, đem sự kiện dị thú tập kích ghi chép kỹ càng, chuẩn bị đăng báo Liên Bang. Dị thú xuất hiện quá mức kỳ quái, sau khi đạo sư cùng giáo quan thương nghị đã xác định cơ bản là khủng bố tập kích.
Sân Mộc đi trong nội học viện, đã bình tĩnh tốt đẹp sau cuộc chiến ngắn ngủi. Một đêm này, nhóm viện sinh trong tháp ngà voi lần đầu thể nghiệm sự tàn khốc và đáng sợ của chiến tranh.
Trên bầu trời học viện Liên Bang truyền đến âm thanh phi hành khí, phi hành khí quân dụng xoay hai vòng trên không trung, rồi đáp xuống sân huấn luyện.
"Đó là ký hiệu của Cửu Quân." Một viện sinh tinh mắt đột nhiên kêu lên.
Trọng Lân mang đội xuất hiện trước ánh nhìn công chúng, đi theo chính là đám người mặc chế phục huấn luyện của đội đặc chiến, thanh thế như sấm.
Lôi Minh đi qua nghiêm túc cúi chào "Thượng tá."
Trọng Lân cúi chào, vẻ mặt lạnh lẽo không đổi. "Biết được tin học viện Liên Bang bị tập kích nên dẫn binh đến đây, nếu cần trợ giúp cứ việc phân phó."
"Vâng, cảm ơn thượng tá."
Lôi Minh muốn mời Trọng Lân đến phòng họp, Trọng Lân lắc đầu cự tuyệt, xoay người nhìn thẳng về hướng phi hành khí. Lôi Minh tỏ ra ngờ vực, đội đặc chiến khó hiểu này vì sao lại khẩn trương như vậy.
Tiếng bước chân thong thả truyền ra từ phi hành khí, Viên Úc Thần người mặc quân trang chỉnh tề xuất hiện, khí thế trầm ổn lẫm liệt, đôi mắt cơ trí lạnh thấu xương, áp bức mọi người không dám nhìn thẳng.
"Nguyên soái!!" Lôi Minh tỉnh lại trước tiên, lập tức đứng thẳng kính chào.
Viện sinh kinh ngạc đến ngây người lấy lại tinh thần, viện sinh toàn học viện luống cuống tay chân đứng lên cúi chào. "Nguyên soái hảo!"
Má ơi! Viên nguyên soái, còn là người sống!
Đôi mắt sắc của Viên Úc Thần đảo qua, nhạy bén bắt được một con tiểu tang thi.
Sân Mộc ôm cánh tay nhìn Viên Úc Thần đánh bất ngờ, tầm mắt đụng phải, Viên Úc Thần khí thế áp bách, Sân Mộc cười như không cười.
Lôi Minh kính sợ tới gần Viên Úc Thần, đè nén kích động nói "Nguyên soái đến phòng viện trưởng ngồi."
Viên Úc Thần thu hồi tầm mắt, bảo Trọng Lân "Ngươi đi giải quyết."
"Vâng!" Khi tới Trọng Lân đã biết mình khẳng định lại làm cu li.
Viên Úc Thần bước nhanh về hướng Sân Mộc, viện sinh lũ lượt nhường đường, không dám ngăn cản Viên Úc Thần tôn giá.
Rất có hứng thú nhìn Viên Úc Thần chậm rãi tới gần, Sân Mộc cởi áo khoác dính máu ném cho Bách An Ngưng, xoay người lướt qua Viên Úc Thần thẳng thừng rời đi.
Cả người Viên Úc Thần thoáng cái cứng đờ, không màng đến ánh mắt viện sinh toàn học viện, Viên Úc Thần đuổi theo cản đường Sân Mộc.
Sân Mộc hơi nhướng mày ung dung nhìn Viên Úc Thần, Viên Úc Thần trầm mặc nửa ngày, cứng đờ lấy ra bó hoa từ không gian khí đưa cho Sân Mộc.
Sân Mộc có chút buồn cười, khóe miệng nhấp nháy lại nghẹn trở về. "Có ý gì?"
"Muốn sống cần phải thở, dã thú có thể bị thuần phục, em...... không hiểu tâm ta sao?" Viên Úc Thần chấp nhất đem hoa đưa cho Sân Mộc.
"Đã từng với ta mà nói, tình yêu tựa như thời gian trôi qua khó bề nắm bắt. Tinh cầu là trách nhiệm của ta, hôn nhân cũng vậy."
"Gặp được em là điều hạnh phúc nhất với ta, ta nguyện ý cho ngươi một gia đình, làm ngôi sao của em."
(Chíp: Ngẩng đầu lên trời cười phát. Ko ngờ anh Soái lại có ngày sến rện như vậy ni kkkkkkk)
Viên Úc Thần dịu dàng vuốt ve gương mặt Sân Mộc, khóe miệng nhẹ cong lên nụ cười "Em từng nói ta giống ác lang, mà câu trả lời của ta......"
"Ta nguyện ý được em thuần phục."
Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc chậm rãi quỳ xuống "Ta yêu em, gả cho ta."
Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người bị màn cầu hôn bất thình lình của Viên Úc Thần làm cả kinh bảy hồn đi tam phách, đầu óc trống rỗng kêu ong ong.
Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần, mặt không cảm xúc nhận lấy bó hoa, lách qua Viên Úc Thần tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng Sân Mộc, Viên Úc Thần cảm thấy lồng ngực lạnh như rơi vào hầm băng. Theo Sân Mộc dần đi xa, đôi mắt Viên Úc Thần chậm rãi trở nên ảm đạm.
Ngay lúc Viên Úc Thần có chút tuyệt vọng, bước chân Sân Mộc đột nhiên dừng lại. Sau một khoảng lâu im lặng, Sân Mộc quay đầu, hôn lên những đóa hoa đang ôm trong lòng, giảo hoạt cười "Ta thích bó hoa này."
Hai mắt Viên Úc Thần phát sáng, trái tim nhảy lên kịch liệt khiến y khó nén được nụ cười, Viên Úc Thần chạy đến bên người Sân Mộc, dùng sức ôm lấy hắn.
"Viên Úc Thần, anh là sủng vật của ta, sủng vật là không thể rời khỏi chủ nhân." Sân Mộc kiêu ngạo nhéo lỗ tai Viên Úc Thần cảnh cáo.
Viên Úc Thần cúi đầu bá đạo hôn lấy Sân Mộc, làm trò trước mặt viện sinh toàn học viện, như muốn chứng minh với toàn tinh cầu rằng y yêu Sân Mộc.
"Rõ, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh."
====================
Chíp: a~ tập này viên mãn quá quý dịiiii