Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viện sinh năm hai học viện Liên Bang lần đầu tham gia huấn luyện dã ngoại, trong mắt Sân Mộc huấn luyện dã ngoại lần này chỉ giống như hoạt động khóa ngoại, nhưng đối với viện sinh cùng khóa mà nói, lại là kích động chờ mong.
Buổi tối đi lãnh trang bị huấn luyện, rạng sáng chuẩn bị xuất phát đến khu vực huấn luyện, khi sắc trời dần sáng lên, phi hành khí của học viện Liên Bang xoay vòng trên không khu vực L, chờ viện sinh nhảy xuống (nhảy dù í).
Khu rừng rậm um tùm yên tĩnh, bao phủ trong sương lạnh mờ ảo, nhìn trên không trung tựa như con thú đang ngủ say, cái miệng đen nhánh hung tợn, chờ đợi con mồi tiến vào.
Viện sinh lần lượt nhảy xuống khu vực huấn luyện, Sân Mộc dừng trong một bụi cỏ, bốn phía lấp đầy bụi gai không có đường đi. Nghiêng tai lắng nghe, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, trong khu rừng u ám tràn đầy tĩnh mịch.
Sương sớm theo cành lá dày đặc nhỏ giọt xuống người, Sân Mộc kéo thấp vành nón, nhấp môi móc ra quang não, quả nhiên đều bị chặn.
Hắn liền nói theo như Mặc Lung Ỷ biến thái kia, huấn luyện dã ngoại sao có thể đơn giản, không lăn lộn sẽ không phải phong cách của Mặc Lung Ỷ.
Trong tay ngưng tụ gió lốc, đột nhiên đánh ra xung quanh, đám cây gai vốn dày đặc trong nháy mắt bị Sân Mộc san thành bình địa, tàn bạo mở ra một con đường.
Nhìn chim trùng hoảng loạn chạy trốn, Sân Mộc chỉnh lại cổ áo bình tĩnh rời đi, cho nên nói bạo lực luôn giải quyết được bớt giờ bớt việc.
Cùng lúc đó viện sinh năm hai đều nhảy xuống các khu vực khác nhau, may mắn chút có thể gặp được người cùng đường, xui xẻo thì chỉ có thể một mình lạc trong rừng rậm.
Bách An Ngưng và Long Vũ gần nhau, sau khi nhảy xuống liền gặp được rồi kết bạn mà đi. Mễ Phi xui xẻo hơn, vừa lúc rơi xuống chỗ có đám thực vật biến dị, tuy rằng chỉ có công kích sơ cấp, nhưng đám thực vật vẫn bức cho Mễ Phi chật vật bất kham.
Huấn luyện dã ngoại chính thức bắt đầu, rừng rậm tối tăm, trang bị và thức ăn có hạn, thực vật dị biến cùng dã thú ẩn hiện không báo trước. Sự phấn khích mong chờ ban đầu đã tiêu tán hơn phân nửa, đa số viện sinh đều hiểu rõ, đây không phải sân huấn luyện giả thuyết ở học viện, có thể sẽ bị thương hoặc thậm chí tử vong.
Đem thực vật dị biến ẩn sau đại thụ nhổ tận gốc, Sân Mộc phun bùn đất dính miệng ra, nhíu mày nhìn bốn bề tĩnh lặng.
Rừng rậm tối đen không ánh mặt trời, căn bản không thể phân biệt phương hướng. Hơn nữa thực vật dày đặc, thậm chí đường đi cũng không có, mờ mịt không có mục tiêu càng dễ bị lạc đường.
Giẫm lên trũng bùn mềm xốp dưới chân, Sân Mộc dùng mũi chân đẩy cỏ khô mục nát, lộ ra hài cốt thú hoang. Trên thi hài rắn chắc rõ ràng có vết nứt, hiển nhiên là lúc con thú ẩu đả bị đồng loại mạnh hơn giết chết.
Cành lá cọ vào giọt sương làm rơi nước xuống, thần sắc Sân Mộc lập tức trở nên sắc bén, xoay người bắn ra lưỡi dao gió, chặt đứt gốc cổ thụ trăm năm.
Cổ thụ ầm ầm đứt gãy, vẩy ra lá cây đầy trời. Giọt sương rơi tứ tán trong sương mù, Sân Mộc chăm chú nhìn khu rừng yên tĩnh, nhíu chặt mày.
"Cảm giác giống như ở túc khu ngày ấy, rốt cuộc là ai." Mấy lần cảm giác được có người theo dõi, Sân Mộc không ngu đến nổi cho rằng chỉ là ảo giác.
Dẫm nát thi hài thú hoang dưới chân, Sân Mộc xoay người rời đi. Vô luận là ai, chỉ cần mục tiêu là hắn, vẫn có thể lộ mặt gặp nhau.
Thân ảnh Sân Mộc dần dần dung hòa vào sương lạnh, hắc ảnh thần bí hiện thân trên cây cổ thụ đứt gãy, ngóng nhìn Sân Mộc đi xa, hắc ảnh lại chậm rãi biến mất trong hư vô.
Nhiệt độ xua tan sương lạnh nơi rừng rậm, ánh mặt trời xuyên vào tán lá tươi tốt, chiếu sáng khu rừng u ám. Ánh nắng bao trùm cả rừng rậm, chiếu rọi lên những giọt sương còn lưu lại, tản ra vầng cầu vồng nhàn nhạt, phảng phất như tiêu tán đi rất nhiều nỗi sợ do khu rừng tĩnh mịch mang đến.
Bách An Ngưng thao túng quang não, Long Vũ vững vàng ngồi xuống bên cạnh "Quang não đều bị chặn."
"Đã sớm đoán được." Bách An Ngưng thu hồi quang não lấy ra máy tính trí năng tùy thân. "Hệ thống điều tra, phụ thêm kỹ năng giải mật, che chắn bình thường căn bản vô dụng, trừ phi đầu não Liên Bang xâm nhập giám khống (giám sát, khống chế)."
Lúc Bách An Ngưng nói đến hệ thống số liệu mới thiết kế đôi mắt rõ ràng mang theo đắc ý "Có thể che chắn giám khống, số liệu vận hành một nghìn mét xung quanh đều sẽ bị ta dò xét đến, thông tin của mục tiêu thông qua hệ thống điều tra, đều phơi bày trong máy tính ta."
Bách An Ngưng mở máy tính ra khởi động hệ thống trinh sát, màn hình giả thuyết của hệ thống điều tra nháy mắt hiện lên rất nhiều điểm mục tiêu.
"Đây là gì." Long Vũ hỏi.
"Viện sinh hoạt động xung quanh, chỉ cần có số liệu cho dù là yếu, thì hệ thống của ta cũng có thể bắt được." Ngón tay Bách An Ngưng thuần thục thao túng màn hình giả thuyết. "Ta đưa số quang não của Sân Mộc vào mục tiêu định vị điều tra."
Số liệu thay đổi trên màn hình, Bách An Ngưng nhíu mày "Sân Mộc và Trác Kỳ Bảo không ở trong phạm vi định vị, nhưng Mễ Phi cách chúng ta rất gần."
"Đi tìm Mễ Phi trước." Long Vũ không chút hoài nghi đứng dậy chuẩn bị hành động.
Bách An Ngưng gật đầu. "Được."
Âm thanh nổ tung hết đợt này đến đợt khác, Sân Mộc quyền cước tàn nhẫn, đem đám Thực Cốt thảo nhổ tận gốc, tàn bạo xé thành từng mảnh nhỏ. Chim bay thú tán quỷ thần chớ gần, những nơi Sân Mộc đi qua đều biến thành tiêu thổ (đất cháy đen).
Thực Cốt thảo khổ bức anh anh khóc thút thít, nhân loại này tiến hóa thật hung tàn, thật đáng sợ.
Thờ ơ đem hạt Thực Cốt thảo niết thành tương, Sân Mộc ngay cả tóc cũng không rối, khí định thần nhàn xoa tay tàn sát chiến trường, Sân Mộc ngạo kiều cười nhạt. "Dám ngoạm quả nhân, chơi chết chúng mày."
Mùi máu nhàn nhạt theo gió tản ra, Sân Mộc ngưng mi nhìn lại, không chút do dự nhấc chân đi tới. Nắm đấm cứng chính là dù có gì cũng không sợ hãi.
Đá văng cành khô chắn đường, Sân Mộc dựa vào gốc thụ nhướng mày nhìn ngốc thiếu gian nan leo lên cây. Trác Kỳ Bảo giống như con lười vụng về, tay chân ôm lấy thân cây leo lên, muốn hái đi quả đen đỏ trên cây.
Vụng về đem trái cây hái xuống, không chờ Trác Kỳ Bảo đắc ý, một cái đầu rắn màu xanh biếc đột nhiên chui ra từ lá cây, há mồm liền táp tới mặt Trác Kỳ Bảo.
"A a!!" Trác Kỳ Bảo kêu thảm. Sân Mộc biểu tình lãnh lẽo, thoáng một cái ngắt lá cây cắt bay đầu rắn, ngưng gió tiếp được Trác Kỳ Bảo té xuống.
Trác Kỳ Bảo chật vật bò dậy, nhìn thấy Sân Mộc liền muốn khóc "Sân Mộc, cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi."
Sân Mộc đứng dậy đi đến bên người Trác Kỳ Bảo, khóe mắt ý bảo trái cây trong tay Trác Kỳ Bảo "Phát bệnh ung thư xuẩn."
"Quả Xà Nhãn có thể cầm máu." Trác Kỳ Bảo vén y phục lên cho Sân Mộc xem cái bụng bị rách.
"Chảy chút máu liền không suy nghĩ rồi liều mạng." Trác Kỳ Bảo ngu ngốc làm Sân Mộc không nỡ nhìn thẳng.
Trác Kỳ Bảo biểu tình ngu muội không hiểu ý Sân Mộc, Sân Mộc hất cằm ra hiệu, Trác Kỳ Bảo yên lặng quay đầu, lập tức đụng phải đôi mắt như nắm tay của mãng xà da xanh.
Mãng xà thân to như cổ thụ phun lưỡi, đôi mắt đỏ tươi tức giận trừng Trác Kỳ Bảo, cái đuôi lắc lư nghiền nát cỏ cây bốn phía.
Trác Kỳ Bảo run lẩy bẩy duỗi tay dâng trả quả Xà Nhãn. "Trả cho mày."
"Ngu xuẩn!" Sân Mộc nắm lấy cổ áo Trác Kỳ Bảo né tránh. Mãng xà vung đuôi, tàn nhẫn quất vào nơi Trác Kỳ Bảo vừa đứng.
Nhìn mặt đất bị mãng xà đập thành hố sâu, Trác Kỳ Bảo rụt cổ "Sân Mộc, chạy trốn thôi."
"Lăn ra sau." Nhấc chân đá lên mông Trác Kỳ Bảo, đem Trác Kỳ Bảo đá vào trong trũng cỏ. Sân Mộc lười nhác kéo tay áo, giống như trước mặt không phải mãng xà hung bạo, mà chỉ là một con dòi.
Miệng mãng xà ré lên một tiếng, cái đuôi cuốn lên quất về hướng Sân Mộc. Sân Mộc nhảy lên không trung, dẫm thân cây linh hoạt tránh né. Cổ thụ bị tàn phá một mảnh lớn, tung lá cây và bùn đất lên đầy trời.
Đầu mãng xà đâm gãy thân cây, Sân Mộc dùng phong hệ dị năng trói buộc mãng xà, mãng xà bị hất ra sau té trên đất, Sân Mộc bay vọt, nhấc chân đạp bẹp nửa cái đầu mãng xà.
Mãng xà thống khổ giãy giụa, máu đỏ bắn lên trên mặt Sân Mộc, kích thích thần kinh bạo ngược trong Sân Mộc. Sân Mộc liếm khóe miệng, nhếch môi lộ ra nụ cười quỷ dị. "Đêm nay khai tiệc."
Mãng xà đau đớn quay cuồng, muốn trốn sâu vào trong rừng, Sân Mộc nhảy lên nhắm vào thân rắn, cười tà ác phá xuyên chỗ bảy tấc của mãng xà, bàn tay đầm đìa máu móc huyết nhục bên trong thân thể mãng xà ra.
Mãng xà thân thể thô tráng ngã xuống bùn đất, Sân Mộc bị chấn động làm rớt miếng thịt trên tay, lắc đầu tiếc nuối "Nếu làm đồ ăn, thân thể to mọng của mày miễn cưỡng xem như đủ tư cách."
Trác Kỳ Bảo trốn trong cỏ nghẹn họng nhìn trân trối. Này là đã xong việc??
Khóe mắt Sân Mộc liếc đến "Ngu xuẩn, đem rắn đi nướng."
"Rõ!!"
Lôi Minh theo dõi huấn luyện vẻ mặt đầy kinh ngạc, túm lấy Quân Thiệu bên cạnh nói năng lộn xộn "Trăn dị biến cấp S, cứ như vậy đơn giản mà giải quyết."
Quân Thiệu mặt vô biểu tình, Lôi Minh cảm khái "Thực lực dị năng của hắn là cấp mấy a."
Quân Thiệu nhìn Trác Kỳ Bảo bị Sân Mộc sai sử thịt nướng, không hề bỏ sót sự phấn khích bạo ngược vừa rồi trong đáy mắt Sân Mộc, giữa mày ẩn ẩn nhíu lại.
"Đứa nhỏ Sân Mộc này có tâm giết chóc quá nặng, về sau sợ rằng có thể gây ra đại họa."
Mặt trời ấm áp dần dần ngả thành màu cam, sương lạnh lờ mờ cũng từ từ bao phủ, màn đêm bắt đầu buông xuống. Viện sinh lần đầu huấn luyện dã ngoại đã hoàn toàn không còn kích động, bị thương nghiêm trọng thì kết thúc huấn luyện trước, những người tiếp tục huấn luyện đều mệt mỏi đến bán sống bán chết.
Sự tồn tại kỳ ba Sân Mộc đang thảnh thơi nướng thịt rắn, mông đặt trên đầu mãng xà, bộ dáng nhẹ nhàng không giống như đi huấn luyện dã ngoại, mà càng giống đến ngoại thành dạo chơi.
Trác Kỳ Bảo cắn thịt rắn bị phỏng nhe răng trợn mắt "Nếu có gia vị thì càng tốt."
Sân Mộc khều khều củi lửa, hờ hững xé một miếng thịt rắn ném vào miệng. Không có vị giác chính là dù ăn muối hắn cũng nếm không ra.
"Sân Mộc, huấn luyện dã ngoại tiếp theo ngươi chuẩn bị thế nào." Trác Kỳ Bảo hỏi.
"Đung đưa hai ngày thì trở về." Huấn luyện dã ngoại cơ bản của học viện đối với hắn mà nói căn bản là vô dụng. Có khi mang theo ngoại quải chơi trò thông quan cũng rất buồn bực, Sân Mộc cảm khái.
Hai mắt Trác Kỳ Bảo tỏa sáng nhìn Sân Mộc "Đại thần, cầu đèo theo ~~"
Sân Mộc nhìn Trác Kỳ Bảo mặt ngu, vừa định độc miệng hai câu, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt, đồng tử nháy mắt co rút, lập tức đứng dậy cảnh giác nhìn xung quanh.
Trác Kỳ Bảo cũng theo đứng dậy, khẩn trương tới gần Sân Mộc "Làm sao vậy."
"Có cái gì đó đang tới gần." Sân Mộc lạnh giọng nói.
Trác Kỳ Bảo nhìn bốn bề đen kịt, lại không cảm nhận được điều gì. Sân Mộc cảnh giác xung quanh, trong tay tụ lưỡi dao gió.
Rừng rậm yên tĩnh, Sân Mộc càng ngửi mùi tanh càng nồng, sát ý dần hiện lên trong mắt. Dần dần, xung quanh vốn yên tĩnh đột nhiên có tiếng "ong ong" mỏng manh truyền đến.
Ánh lửa giúp Sân Mộc thấy rõ mục tiêu, đó là ong trùng to bằng nắm đấm, giáp xác cứng rắn màu đỏ đậm, răng nanh sắc bén khủng bố, đầy dịch màu lam sền sệt.
"Thực Thi ong!" Trác Kỳ Bảo sợ hãi kêu lên.
Thực Thi ong không khủng bố, khủng bố ở đây chính là đàn Thực Thi ong, che trời lấp đất mà bay đến, phảng phất như mây đen đen nghìn nghịt, làm người ta sởn cả tóc gáy.
Nếu bị đàn Thực Thi ong này vây khốn, phỏng chừng chỉ cần một lát sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.
Sân Mộc ngưng mi, từ trước đến nay hắn ghét nhất là đối phó với mấy con trùng nhỏ bay thành đàn thế này, chẳng những phiền toái hơn nữa còn khó giải quyết.
Ngay khi Sân Mộc ngưng tụ dị năng chuẩn bị huyết chiến, Trác Kỳ Bảo đột nhiên túm lấy Sân Mộc xoay người chạy đi. "Thực Thi ong tới, mau chạy a a a!!!"
"......" Sân Mộc.
Mần xao đây, thật muốn giết chết tên nhị hóa này.