Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc xem nhẹ chính mình nên hiện giờ thân thể mới thật suy yếu, hắn cũng có nghĩ tới giới hạn suy kiệt lớn nhất, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy. Sân Mộc đem cơ thể cuộn tròn trong bóng đêm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng làn da nứt nẻ của mình đang đau đớn thế nào, dị năng cơ hồ đã không thể duy trì cung cấp được cho thân thể hắn nữa, thân thể hắn đang bắt đầu dần dần trạng thái thi hóa.
"Đừng tới đây!" Cảm giác được hơi thở Viên Úc Thần, Sân Mộc mở miệng quát bảo ngưng lại. Dáng vẻ này hắn tuyệt đối không thể để bất cứ ai nhìn thấy, nếu không hắn chỉ có chết không có chỗ chôn.
Sân Mộc đưa lưng về phía mọi người, lặng lẽ đem một viên tinh hạch bỏ vào trong miệng, chậm rãi hấp thu năng lượng trong tinh hạch. Lực lượng chữa trị thân thể Sân Mộc, cuối cùng tiến vào trong đầu Sân Mộc, năng lượng tràn đầy chữa trị thân thể đang đau đớn của Sân Mộc, làn da nứt nẻ cũng nhanh chóng bắt đầu phục hồi như cũ.
Hồi lâu, nguy hiểm đã theo hướng khôi phục một ít, Sân Mộc chậm rãi ngồi dậy, từ trong bóng đêm đứng lên, nhận thấy mắt tối đen Viên Úc Thần đã giận tái người, Sân Mộc nhẹ thở một hơi, suy yếu đi đến bên cạnh Viên Úc Thần ngồi xổm xuống, cầm đôi tay khẩn trương nắm chặt của Viên Úc Thần. "Giải quyết sao rồi?"
Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc trở tay, sức lực lớn đến cơ hồ bóp nát xương tay Sân Mộc, đôi mắt đen nhánh thâm trầm mang theo tức giận mãnh liệt. "Em không phải nói sẽ không có việc gì sao?"
"Ta rất tốt a." Cường ngạnh chống đỡ thân thể không khoẻ, Sân Mộc giơ lên một nụ cười trấn an Viên Úc Thần tức giận. "Ngươi thì sao? Lo lắng giải quyết sự việc thế nào?"
Nhìn chăm chú nụ cười của Sân Mộc, ngũ quan Viên Úc Thần căng chặt không trả lời, biểu tình vốn nghiêm túc hiện giờ càng lạnh lùng đáng sợ.
Sân Mộc lắc đầu, vô lực gối đầu lên đùi Viên Úc Thần "Ta mệt."
Sân Mộc dần dần khép hai mắt lại, Viên Úc Thần trầm mặc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán cao của Sân Mộc, quay đầu lại bảo Phàn Diệp bên cạnh, lạnh giọng phân phó "Đem em ấy đến phòng ta."
"Vâng!" Phàn Diệp tiến lên khom lưng bế Sân Mộc lên, xoay người rời phòng.
Trong phòng Viên Úc Thần, Viên Úc Thần ngồi trên xe lăn, cẩn thận đắp chăn cho Sân Mộc đang ngủ, Trọng Lân tiến lên nhỏ giọng "Nguyên soái, có cần gọi Lâu Linh tới xem Sân thiếu?."
Viên Úc Thần lẳng lặng nhìn Sân Mộc một lát, trầm mặc lắc đầu. "Không cần, các ngươi đi ra ngoài trước."
"Nguyên soái, mẫu phụ ngài rất quan tâm tình hình của ngài."
"Nói với mẫu phụ ta không có việc gì, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Nhìn bóng Viên Úc Thần, mấy người Trọng Lân nhìn thoáng qua nhau, bất đắc dĩ rời đi phòng.
Từ phòng Viên Úc Thần đi ra, vừa mới đi đến cửa,Ỷ Lâm cùng Viên Cảnh Trạch đã đuổi tới, nhìn qua cửa phòng Viên Úc Thần đóng chặt, vẻ mặt ỶLâm đầy lo lắng "Làm sao vậy? A Thần xảy ra chuyện gì sao?"
"Chủ phu nhân không cần lo lắng, nguyên soái không có vấn đề gì, ngài phân phó có chuyện gì ngày mai lại nói." Trọng Lân vội vàng dốc hết chức trách trấn an Ỷ Lâm.
Xem nhẹỶ Lâm đang bất mãn, Phàn Diệp cau mày quay mặt đi, làm như vô tình thuận miệng nói "Sân thiếu bị thương, nguyên soái ở bên trong chiếu cố."
Ỷ Lâm sửng sốt "Tiểu Mộc bị thương? Như thế nào không gọi bác sĩ."
Trọng Lân trừng mắt liếc Phàn Diệp một cái, ý bảo Phàn Diệp câm miệng, xoay người mặt vô biểu tình trả lời "Hết thảy đã có nguyên soái an bài, chủ phu nhân vẫn nên nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai chờ nguyên soái ra, chủ phu nhân lại tự mình thăm hỏi." Trọng Lân dứt lời, cùng Ỷ Lâm nói lời từ biệt.
Đi xuống lầu, đến một chỗ không người, Trọng Lân dừng bước xoay người nhìn Phàn Diệp, mặt lạnh lẽo "Nói hươu nói vượn cái gì! Ngươi có chuyện gì."
"Ta bất quá ăn ngay nói thật thôi." Đối với chất vấn của Trọng Lân, Phàn Diệp ngẩn cổ không để ý. "Sân thiếu bị thương, hiện tại còn không biết tình trạng thế nào, ta lo lắng có sai sao?"
"Này không phải nguyên nhân sai hay không, đừng quên thân phận của mình. Chúng ta là quân nhân, không được xen vào chuyện trong nhà." Trọng Lân dứt lời, xoay người mang một thân tức giận rời đi.
Phàn Diệp đứng tại chỗ không hé răng, Tề Lăng Mạt lắc đầu, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phàn Diệp "Ta biết ngươi lo lắng có đứa nhỏ kia, nhưng mà Phàn Diệp, đừng quên hắn là hôn ước giả của nguyên soái, đừng để tâm tư của ngươi đi quá xa."
"Ngươi nói bậy gì đó!" Phàn Diệp ngốc thế nào lại không nghe ra thâm ý trong lời này của Tề Lăng Mạt chứ, khuôn mặt tức khắc đỏ lên. "Hắn đã cứu mạng ta cùng nguyên soái, là đại ân nhân của ta, ta chỉ đang xem hắn như là đệ đệ."
"Ngươi biết, nguyên soái có lẽ cũng hiểu, chính là những người khác thì sao?" Tề Lăng Mạt nhàn nhạt phủi đi tro bụi không tồn tại trên vai Phàn Diệp,bình thản như đang nói đến một chuyện không đáng chú ý. "Ngươi đối với đứa nhỏ này, quá để bụng. Hơn nữa,chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao? Trừ bỏ nguyên soái không nói, đứa nhỏ này trừ ngươi ra còn thân cận với ai nữa?"
"......" Phàn Diệp ngơ ngẩn nhìn Tề Lăng Mạt, ngập ngừng muốn nói gì lại thôi.
"Nguyên soái lo lắng cho đứa nhỏ này ai nấy đều thấy được, nhưng vì sao lại cự tuyệt để bác sĩ tới xem? Hoặc là đứa nhỏ này thật sự không có chuyện gì, hoặc là, sợ lai lịch không rõ ràng của hắn, trên người có bí mật gì đó không thể gặp bác sĩ, ngươi còn nhớ lúc mới tới đây, hắn đối với Lâu Linh mâu thuẫn chứ?"
Theo Tề Lăng Mạt nhắc đến hồi tưởng ngày ấy, Phàn Diệp khuôn mặt cứng đơ nửa ngày nói không nên lời.
Thấy chỉ số thông minh Phàn Diệp cuối cùng còn có thể cứu chữa, Tề Lăng Mạt lắc đầu, để lại Phàn Diệp một mình bước nhanh đuổi theo Trọng Lân.
Trong phòng, Viên Úc Thần để tối ánh đèn phòng trong, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú sườn mặt an tĩnh Sân Mộc, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, Viên Úc Thần thu hồi ánh mắt, đem xe lăn di chuyển đến cạnh đầu giường Sân Mộc, vươn người từ trên bàn cầm lấy một quyển thư tịch, thấp giọng ngâm đọc.
()Thư tịch: Chỉ chung sách vở tài liệu.
"Nhìn hoàng hôn đỏ rực như lửa phía xa, tâm hồn ta chưa từng được bình lặng bao giờ. Biển rộng cuộn sóng ồn ào, ta đạp lên bờ cát mềm mại, vỏ sò đủ mọi sắc màu lấp lánh tỏa sáng khi hoàng hôn buông xuống.
Ta khom lưng vốc lên nước biển, màu lam kia nguyên lai không phải đá quý.
Ái nhân của ta, ngươi có từng nghe thấy ta đối với biển rộng kể ra tưởng niệm, ngươi ở chân trời xa đó, còn nhớ, ta ở nơi này chờ ngươi......"
Thanh âm trầm thấp như đến từ cổ xưa, quanh quẩn dưới ánh đèn nhu hòa, làm người an tâm thoải mái. Viên Úc Thần ngồi trên xe lăn cạnh mép giường, thong thả lật xem thư tịch trong tay. Sân Mộc cuộn tròn ở giữa, mày nhíu chặt chậm rãi thả ra.
Không khí trầm tĩnh yên bình dung hòa lấy hai người, cách ly thế giới hỗn loạn bên ngoài, Viên Úc Thần có lẽ đã hiểu được, có lẽ thứ hạnh phúc trong sách từng viết, cũng không phải chỉ có trong truyền thuyết.
Ánh mặt trời xuyên qua mành cửa sổ dừng trên mặt Viên Úc Thần, Viên Úc Thần mở mắt, đầu tiên nhìn về phía Sân Mộc trên giường. Trên giường Sân Mộc đem cả người mình vây trong chăn, cuộn thành một đống tròn tròn. Suốt một đêm, Viên Úc Thần một chút cũng không dám rời đi, Sân Mộc yên tĩnh như vậy càng làm tâm y lo lắng nhiều hơn.
Viên Úc Thần vươn người qua đem chăn trên mặt Sân Mộc xốc lên một góc, xác định Sân Mộc chưa tỉnh, Viên Úc Thần xoa xoa ấn đường, đem sách còn đặt trên người cẩn thận thả lên bàn, di chuyển xe lăn đi đến trước cửa.
Rời đi phòng, Viên Úc Thần vừa mới xuống lầu liền thấy người nhà đang dùng cơm trước bàn, thấy Viên Úc Thần đi xuống, Viên Cảnh Trạch đứng dậy "Ca, đứa nhỏ kia thế nào?"
Viên Úc Thần đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha, bảo quản gia người máy mang một chén nước lại, lúc này mới đem ánh mắt chuyển tới người Viên Cảnh Trạch. "Em ấy đã hai mươi sáu tuổi, cùng ngươi không chênh lệch bao nhiêu."
"Di?" Viên Cảnh Trạch mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng. "Sao có thể! Hắn thoạt nhìn không giống như vậy?"
"Hắn có khỏe không?" Viên Kình Thiên mở miệng, tuy rằng không vui, lại cũng có chút lo lắng. "Ta nghe A Lâm nói hắn bị thương."
Viên Úc Thần mày nhíu lại, đem cốc nước trong tay một hơi uống cạn rồi đặt lại trên bàn "Hẳn là dị năng khô kiệt, hiện tại còn đang ngủ."
"Như thế nào không tìm bác sĩ đến xem một chút." Viên Kình Thiên có chút bất mãn.
"Con làm việc đều có chừng mực." đáy mắt Viên Úc Thần hiện lên một tia um ám, không biết là nghĩ tới cái gì.
"Ca! Cổ năng lượng cường đại ngày hôm qua là do hắn sao?" Viên Cảnh Trạch vây đến bên người Viên Úc Thần ngồi xuống, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng. "Hắn thật là lợi hại, dị năng hắn rốt cuộc là cấp mấy? Quá mạnh!"
Viên Úc Thần nhìn đệ đệ Viên Cảnh Trạch đang thán phục, khớp xương ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối, con ngươi đen nhánh trầm lặng như suy tư cái gì. "Cảnh Trạch, kỳ khảo hạch tuyển tân sinh học viện các ngươi sắp tới rồi đi?"
"Ân, còn chín ngày."
Viên Úc Thần gật đầu "Quy tắc khảo hạch năm nay là cái gì?"
Không hiểu vì sao Viên Úc Thần lại hỏi, nhưng Viên Cảnh Trạch vẫn nghiêm túc trả lời "Đại khái tương đồng với năm rồi, thí sinh cùng nhau dự khảo hạch, cuối cùng tuyển ra năm trăm học viên, sau đó mang đi tập huấn trong vòng một tháng, trong lúc tập huấn sẽ lại loại đi một nửa, loại đi những người không đạt yêu cầu, cuối cùng trước sau lưu lại hai trăm người."
"Thư đề cử thí sinh có trong tay ngươi không?"
"Từ năm hai trở lên, mỗi học viên ưu tú đều sẽ được mấy cái danh sách đề cử. Năm nay khoa đệ tổng thành tích đứng đầu học viện, trong tay đệ có bốn phiếu đề cử." Viên Cảnh Trạch nghĩ nghĩ, lại nói. "Đệ có một bằng hữu, hắn có một đệ đệ, đệ cho hắn một phiếu. Không lâu trước đây ở ngoài học viện đệ từng vô tình gặp được hai người, đệ cảm thấy bọn họ rất có khả năng, liền đem hai phiếu cho bọn họ, bây giờ còn có một tấm, chuẩn bị......"
"Cho ta." Viên Úc Thần mở miệng đánh gãy lời Viên Cảnh Trạch. Viên Cảnh Trạch giật mình, tựa hồ không hiểu được ý tứ Viên Úc Thần.
Ỷ Lâm bưng một ly đồ uống đi qua, ngồi xuống phía đối diện Viên Úc Thần "A Thần, con muốn đem phiếu đề cử cho Tiểu Mộc?"
Viên Úc Thần gật đầu, Viên Cảnh Trạch không suy nghĩ nhiều, trực tiếp từ không gian khí trên nhẫn lấy ra một phiến kim loại đưa cho Viên Úc Thần. "Đem thông tin của hắn gửi lên đi, chờ học viện nhận được sẽ đem thông tin của hắn chuyển vào hệ thống học viện, đợi đến ngày khảo hạch, hắn cầm phiếu đề cử này đến liền có thể tham gia khảo thí."
Viên Úc Thần nhận lấy phiến kim loại bỏ vào túi, Viên Cảnh Trạch cười nói "Ca, ngươi không cần lo lắng, lần khảo hạch này đệ cũng là một trong những khảo hạch viên, đệ sẽ tận lực chiếu cố hắn, sẽ không làm hắn bị thương."
Nghe Viên Cảnh Trạch nói, Viên Úc Thần cũng không dao động, năng lực của Sân Mộc y lĩnh hội rõ ràng, không nói đến tân sinh trong kỳ khảo hạch toàn là những tiểu thái điểu, dù có thật sự trực tiếp đưa hắn tới quân bộ, sợ cũng không có được vài người có thể thật sự thương tổn đến hắn.
"Úc Thần, con cùng ta qua đây." Viên Kình Thiên bên kia đen mặt nói một câu, ngồi xe lăn xoay người rời khỏi phòng khách.
Ỷ Lâm dương dương mi, ý bảo Viên Úc Thần an tâm "Đi đi, nếu người làm khó con, mẫu phụ giúp con."
Viên Úc Thần gật đầu, nhìn bóng hai người một trước một sau, Ỷ Lâm lắc đầu cười bất đắc dĩ. Này một già một trẻ, tính tình cũng không ai kém ai, muốn nói hai người không phải ông cháu cũng không người tin.
Viên Úc Thần rời phòng khách theo Viên Kình Thiên đi vào thư phòng, cả hai nhìn nhau không nói gì, không khí yên lặng trong phòng nhất thời có chút cứng nhắc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Viên Kình Thiên lãnh ngạnh nhìn Viên Úc Thần nghiêm túc, trừu trừu khóe miệng, nhịn không được đỡ trán "Úc Thần, con nói thật với gia gia, đối với đứa nhỏ kia con rốt cuộc có ý gì."
"Em ấy là hôn ước giả của con, con muốn cưới em ấy." Theo quy cũ, hai ông cháu cùng nhau tâm sự, thoạt nhìn như giống một hồi tranh chấp của hội nghị cao tầng.
"Úc Thần, hắn cứu mạng con, là ân nhân của Viên gia chúng ta, điểm này gia gia không phản đối, nhưng nếu con chỉ muốn báo ân, kia......"
"Không phải báo ân." Viên Úc Thần đánh gãy lời Viên Kình Thiên, ánh mắt kiên định nhìn Viên Kình Thiên. "Con thích em ấy, ngay từ đầu hôn nhân đối với con bất quá chỉ là một phần trách nhiệm, cưới bừa một nữ nhân hoặc nam nhân nào đó, sinh ra một hài tử, đây là trách nhiệm của con với Viên gia. Về phần cảm tình, con trừ bỏ có thể cho họ cơm áo vô lo cùng sinh hoạt thoải mái, mặt khác con đều không được."
"Nhưng mà hiện tại con muốn làm nhiều hơn, đứa nhỏ này cùng người khác không giống nhau, con là thật lòng thật dạ muốn cùng em ấy cả đời, giống như phụ thân cùng mẫu phụ như vậy, trừ bỏ gia đình, hài tử, trách nhiệm, con muốn con cùng Tiểu Mộc còn có thêm nhiều thứ hơn nữa, tỷ như cảm tình."
Viên Úc Thần chưa bao giờ từng nói qua những điều như vậy, lúc này đây bộc bạch lại làm Viên Kình Thiên không nói nên lời. "Gia gia, con muốn cưới em ấy."
"Con là đang hỏi ta có đồng ý?" Viên Kình Thiên nheo lại đôi mắt.
Viên Úc Thần lắc đầu "Không phải, là thông tri với người."
"Anh nếu đã quyết định, còn cùng ta nói cái gì?" Viên Kình Thiên tức giận hừ một tiếng, không thèm nhìn mặt Viên Úc Thần. "Anh là nguyên soái, ta phục tòng mệnh lệnh của anh."
"Người là ông nội của con, con kết hôn, đương nhiên muốn được người đến chúc phúc. Hơn nữa, con cũng không hy vọng Tiểu Mộc chịu ủy khuất."
Viên Kình Thiên trừng mắt Viên Úc Thần nửa ngày, đột nhiên bật cười. "Nói đến cùng anh còn không phải là vì vợ anh?"
"......" Viên Úc Thần
"Anh chuẩn bị khi nào thì tiến hành? Đừng nói gia gia bất lương rắp tâm chia cắt, tình huống hiện tại không thích hợp, đương nhiên, này chỉ là kiến nghị cá nhân gia gia."
"Con biết." trong mắt Viên Úc Thần hiện lên ý cười nhẹ nhàng. "Chờ thân thể con tốt lên, liền bí mật đem chuyện con cùng Tiểu Mộc định ra trước. Trước thì đính hôn, đợi Tiểu Mộc tốt nghiệp vào quân bộ của con, chúng ta lại làm lớn hơn."
"Ân, cũng tốt." Viên Kình Thiên ý vị thâm trường gật gật đầu. "Đúng rồi, ít nhiều chuyện của hắn ngày hôm qua, có thử xem dị năng hắn cấp mấy?"
"Tạm thời không cần, chờ tới học viện rồi nói sau."
"Sự việc các anh tự mình làm chủ đi, ta cũng lười đến quản các ngươi. Tóm lại ngươi an tâm dưỡng thương cho tốt, có cái gì ủy khuất trước cắn răng chịu đựng, tạm thời nhẫn nhịn, ai có thể đi đến cuối cùng, thì mới là người thắng chân chính."
"Vâng! Con đã biết."
"Tốt! Lăn lăn lăn!" Viên Kình Thiên vừa tức giận vừa buồn cười, rõ ràng mọi chuyện liền đuổi người. "Đừng có ở trước mặt ta nữa, chướng mắt! Trở về nhìn tiểu quỷ kia, trách một hồi không thấy lại nhớ thương."
"Vâng." Viên Úc Thần dương dương khóe miệng, xoay người rời phòng.
Thấy cửa đóng lại, tươi cười trên mặt Viên Kình Thiên biến mất, ngón tay vuốt cằm nhỏ giọng nói thầm "sách, cái Trương lão này, muốn ta ăn nói thế nào cùng lão gia hỏa kia a."