Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bình quân sức chiến đấu của nhân loại không vượt quá cấp S đương nhiên không khiến Sân Mộc tốn nhiều tâm tư, vì thế, rõ như ban ngày một màn trình diễn máu me hung tàn xé xác nhân loại hiện ra, Sân Mộc đợi mấy người ở địa điểm sống lại, hai chỉ móng vuốt vận sức ma sát chờ phát động, vừa ngoi đầu lên liền bắt lấy cấu xé, mấy người vốn uy phong lẫm lẫm đều bị Sân Mộc ngược cho kêu khổ không chịu nổi, phỏng chừng cả đời này sẽ mang theo bóng ma tâm lý đối với võng du.
Dẫm lên nam sinh vừa mới la lớn nhất, Sân Mộc chậm rãi nghiền nát đầu gã. "Dám ở trước mặt ta mà ăn cướp, luận kinh nghiệm nghề này ta chính là tổ tông của các ngươi."
"Ngươi, chức nghiệp của ngươi là quân nhân hay là lính đánh thuê?" Mặt nam sinh dưới bàn chân Sân Mộc đã đầy nước mắt nước mũi, toàn thân trên dưới đều bị Sân Mộc bẻ gãy chỉ dư lại một cái đầu vẫn còn nguyên. "Ngươi che giấu kinh nghiệm, ngươi thắng không thuyết phục."
"Ta thích nhất ỷ lớn hiếp nhỏ." Sân Mộc thị uy, lực đạo dưới chân dường như tăng thêm. "Ta còn thích chơi trò dính líu, cái này gọi là "nhổ cỏ tận gốc"."
"Ngươi tha cho ta đi, về sau ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này nữa." Nghe xương đầu phát ra âm thanh vỡ vụn "khanh khách", hồn vía nam sinh bị dọa lên mây.
Viên Úc Thần đi đến bên cạnh Sân Mộc, hờ hững lướt qua mặt người nằm trên đất. "Cần đi rồi."
Sân Mộc chậm rãi thu hồi chân, còn chưa đợi nam sinh thở một hơi, trường đao trong tay giơ lên, một mạt hàn quang rơi xuống, đem đầu nam sinh chém thành hai nửa. Một chuỗi âm thanh nhắc nhở, nam sinh tiêu thất trong hư không. Phỏng chừng là tinh thần lực bị tổn thương nghiêm trọng, đã cưỡng chế offline, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn ở hiện thực cũng tỉnh dậy không được.
Nhân vật trong trò chơi sau khi chết sẽ đến chỗ sống lại rồi chơi tiếp, trừ phi tự động offline, Sân Mộc căn bản không cho bọn họ cơ hội đó. Còn có một loại là cưỡng chế offline, người chơi trong hiện thực đã chịu thương tổn, hoặc trọng thương trong trò chơi, thương tổn bằng với mức tinh thần thao tác, hệ thống nhận được nguy hiểm, người chơi sẽ bị cưỡng chế thoát ra.
Giải quyết xong mấy con rệp ồn ào, Sân Mộc vui vẻ theo Viên Úc Thần thoát khỏi trò chơi, lại không biết chân hai người vừa rời đi, sau lưng trong trò chơi đã loạn tới trời. Video Sân Mộc dùng tay xé nát tiểu đội Lôi Đình bị người đăng lên khu diễn đàn trò chơi, khiến cho một mảnh đều "ồ" lên.
Sức chiến đấu bình quân của tiểu đội Lôi Đình là S, có lẽ trong mắt một ít người chơi cao cấp không coi là gì, nhưng có thể dễ như trở bàn tay ngược cả đội như vậy, từ đầu đến cuối còn không có sử dụng dị năng, liền làm người nhịn không được suy nghĩ sâu xa. Vì thế, trong lúc nhất thời hai cái tên "Tang thi hoàng" cùng "Nguyên soái" trở thành hot search trên bảng trò chơi. Tin tức mới khiêu chiến, cầu tổ đội, thêm bạn tốt liên tục truyền đến muốn hỏng luôn trò chơi của hai người. Mà hai người trong chủ đề hot ấy hiện giờ không cảm động chút nào, đang cùng nhau hưởng thụ bữa tối.
Ăn xong cơm chiều, Viên Kình Thiên bưng ly trà nóng mịt mờ liếc nhìn Sân Mộc một cái, chậm rì rì mở miệng. "Úc Thần, hôm nay Ôn gia lão tử tới tìm ta."
Viên Úc Thần biểu tình không đổi lột một viên đường đưa đến miệng Sân Mộc, bưng cái ly trên tay không nói. Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca nhìn thoáng qua nhau, mơ hồ đoán được cái gì, cũng không dám lên tiếng.
Viên Kình Thiên ho khan một tiếng, khiến biểu tình của mình nghiêm túc một chút. "Ông ấy cùng ta nói tới Tiểu Kỳ, khi còn bé Tiểu Kỳ liền nói muốn cùng con kết hôn, cũng coi như là một nửa vị hôn thê của con rồi."
"Rượu vào hồ ngôn loạn ngữ, không coi là thật." Viên Úc Thần uống một ngụm nước, đôi mắt mông lung tỏa khí lạnh như băng.
"Ta định tìm lời lừa gạt cho qua, nhưng đến cùng cũng phải nói rõ ràng." Viên Kình Thiên ngừng một lát, đem ánh mắt hướng tới Sân Mộ đang cuộn tròn chân nhỏ ngồi trên sô pha. "Sân Mộc, ngươi cảm thấy thế nào?."
"Không phải còn chưa lập gia đình sao? Kết hôn còn có thể ly hôn." Sân Mộc kỳ quái nhìn Viên Kình Thiên, có chút không hiểu ý tứ Viên Kình Thiên. "Nếu ta thích, liền tính đã kết hôn cũng có thể đoạt lấy, càng đừng nói là chưa có kết hôn."
Một câu đánh tới làm cho Viên Kình Thiên đỏ mặt tía tai, Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca vùi đầu nhẫn cười, Viên Úc Thần sờ sờ đầu tóc mềm mại của Sân Mộc, khóe môi khẽ nhếch.
"Người ngươi kết hôn không phải ta, ta không muốn ngươi kết hôn." Sân Mộc giữ chặt tay Viên Úc Thần, nghiêm túc dặn dò. "Ngươi đừng cưới người khác, ta dưỡng ngươi cả đời."
Ý cười trong mắt Viên Úc Thần càng lúc càng nhiều "Được."
Không khí tức khắc nhẹ xuống, Viên Cảnh Trạch cười nói "Ta rất thích ngươi, nếu ca không cần ngươi, có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau, ta không ngại."
Viên Úc Thần lạnh lùng liếc Viên Cảnh Trạch một cái "Ta để ý."
Viên Cảnh Trạch vùi đầu cười hồi lâu, cũng không dám tiếp tục nhổ lông trên mũi lão hổ.
Viên Kình Thiên cùng Ôn Lại dù sao cũng là lão bằng hữu, Viên Úc Thần không muốn khiến Viên Kình Thiên vì việc này xa cách bạn già. Suy nghĩ một lát, Viên Úc Thần mở miệng nói "Chuyện này trước cứ để đó, ngày nào đó con sẽ đi nói, dù sao cũng là chuyện của con."
"Cái loại nữ nhân nhu nhược này ta không thích nhất, vẫn là Sân Mộc ca tốt, chính là không ở cùng ca ca cũng không ai dám khi dễ." Viên Cảnh Trạch nói lý lẽ.
Viên Kình Thiên trừng mắt liếc nhìn Viên Cảnh Trạch, hừ hừ nói "Tóm lại, cũng là do ta uống hai ly rượu mà nháo tới, chờ lần sau Ôn gia lão tử tới, ta liền nói ra cùng lão."
Không biết Viên Úc Thần có thấy thỏa đáng hay không, chỉ buông cái ly trong tay xuống, đứng lên. "Không còn sớm, Tiểu Mộc đi nghỉ ngơi."
Sân Mộc đang ngậm kẹo, vô tâm vô phế đá ra hai chân, Viên Úc Thần nhìn thoáng qua, liền nhíu mày "Như thế nào lại không mang giày?"
"Giày tìm không thấy, dù sao mặt đất cũng không dơ."
Viên Úc Thần không nói gì, xoay người lấy một đôi giày của mình đưa tới trước Sân Mộc. Sân Mộc lắc đầu, đem hai chân rụt về. "Ta không mang giày của ngươi."
Viên Úc Thần cười "Bây giờ còn biết ghét bỏ?"
"Ta không ghét bỏ, giày ngươi quá lớn, ta mang vào sẽ rớt." Nghĩ nghĩ cảm thấy không đúng, Sân Mộc lại bồi thêm một câu. "Này cùng với chiều cao của ta không quan hệ, chỉ là chân ta nhỏ thôi."
Bộ dáng nghiêm túc "vẽ rắn thêm chân"() của Sân Mộc làm cho một phòng người đều vui vẻ, đến Viên Kình Thiên cũng nhịn không được mà mị đôi mắt.
() Vẽ rắn thêm chân: là câu thành ngữ chỉ những việc làm thừa thãi không cần thiết, không có trên thực tế.
Viên Úc Thần phân phó người máy bên cạnh, rất nhanh người máy đã lấy ra từ toilet hai chiếc dép lê nhỏ nhỏ. Viên Úc Thần đã có chút không thể sinh khí. "Đã nói với em bao nhiêu lần, vào toilet không cần cởi giày, em mà cởi giày liền quên mang lại."
Sân Mộc mang giày vào, từ trên sô pha nhảy xuống ôm lấy cánh tay Viên Úc Thần. Tuy rằng Viên Úc Thần đã không còn ngại loại hành động này, nhưng vẫn chưa có phản ứng đủ nhanh, chịu không nổi động tác quá lớn. "Ta không có, nói không chừng là ngươi mộng du trộm mang giày ta, kết quả để quên ở WC."
"Ngày mai đem thêm cho em mấy đôi giày."
Nhìn thân ảnh hai người một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau lên lầu, Viên Kình Thiên trong lòng cảm khái, đối với tranh luận ấu trĩ của hai người cũng buồn cười không thôi. Viên Cảnh Trạch chống cằm, ôm lấy Tiểu K từ dưới bàn chui ra, nhỏ giọng nói thầm. "Vì sao cái gì tốt cũng đều là đại ca nhặt được chứ."
Sân Mộc nằm trên giường nhai hai viên tinh hạch, mở to đôi mắt đen láy nhìn nóc nhà, ngốc ngốc vuốt không gian khí trong tay. Quái vật ở thế giới này trừ bỏ bị cách ly với địa cầu cổ, thì không có tinh hạch tồn tại, một khi chết đi năng lượng cũng liền tan biến. Tuy trong không gian khí của hắn có nhiều tinh hạch, nhưng mà miệng ăn núi lở, sẽ có một ngày ăn hết.
Trừ bỏ tinh hạch, tang thi cao cấp còn có một biện pháp hấp thu năng lượng, đó là năng lượng hạch trong cơ thể dị năng giả. Nhưng nếu làm như vậy, một khi sơ ý để lộ ra dấu vết, đến lúc đó nên giải thích với Viên Úc Thần như thế nào? Viên Úc Thần đối với hắn rất tốt, nhưng chung quy vẫn là nhân loại. Hơn nữa hiện giờ hắn đang ở trong xã hội nhân loại, nhân loại không trêu chọc hắn, hắn cũng không muốn chủ động làm chuyện ác với bọn họ.
Trong lòng buồn rầu, Sân Mộc lăn qua lộn lại ngủ không được, đứng dậy bò xuống phía trước cửa sổ. Ký ức phủ đầy bụi đã từ từ khôi phục, hắn oán hận nhân loại, cũng sợ hãi nhân loại. Chính là ký ức trước khi hắn trở thành tang thi vẫn luôn không nhớ được, lúc sinh thời rốt cuộc hắn đã làm gì?.
"Ngủ không được sao?" Âm thanh trầm thấp đem Sân Mộc đang thất thần trở về, Sân Mộc ngẩng đầu, lại thấy Viên Úc Thần đang đứng ở cửa sổ cách vách phía trước lẳng lặng nhìn mình.
Sân Mộc thích đôi mắt Viên Úc Thần, phảng phất thâm thúy như "thương hải tang điền"(), mỗi khi bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, đều làm người có một loại cảm giác toàn bộ bản thân mình đều là của y. Gió đêm thổi qua cổ áo sơmi, ánh trăng bởi vì Viên Úc Thần mà thêm chút quạnh quẽ.
()Thương hải tang điền: chỉ sự những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Sân Mộc thu hồi tầm mắt lần nữa nhìn về đêm tối, Viên Úc Thần cực kỳ giống với hắn trước kia, thân ở trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống thế giới thối nát này, gió gào thét làm đông cứng thân thể, linh hồn không chỗ để đi. Đôi mắt rõ ràng vì thế giới này mà rơi lệ, trung thành lại không thay đổi được kết cục thân xác nát tan.
Chẳng qua, trong lòng hắn hiện giờ hai từ "trung thành" đã là rẻ mạt.
"Ban đêm rất lạnh, mặc thêm quần áo vào đi." Nhíu mày nhìn chiếc áo ngắn tay đơn bạc trên người Sân Mộc, Viên Úc Thần trầm giọng nhắc nhở.
"Ta không lạnh." Sân Mộc ôm một cánh tay, thả người ghé vào trên cửa sổ thò hai chân xuống bậc thềm. Đã thật lâu trước kia, hắn cũng không còn cảm giác được rét lạnh.
Nhẹ nhàng nhìn cửa sổ cách vách Viên Úc Thần, Sân Mộc như suy tư gì đó. Phần trung thành này có lẽ sẽ mất đi, nhưng với cái giá thật lớn chính là tan xương nát thịt.
Ngoài cửa sổ của hai người có một vườn hoa lớn, lúc vừa mới tới biệt thự Viên gia, chúng đang nở rộ một thảm lửa đỏ rất đẹp, hiện giờ cũng đã khô héo hết bảy tám phần.
"Úc Thần, nếu có một ngày ngươi không chấp nhận được ta, xem như vì ta đã cứu ngươi, đem ta đuổi về địa cầu đi." Sân Mộc chống cằm suy tư nói.
Một kiện áo khoác ném qua vừa lúc trúng đầu Sân Mộc, mang theo âm thanh từ tính của Viên Úc Thần. "Lại nói bậy."
"Ta là phòng ngừa ổn thỏa thôi." Sân Mộc lộ ra đầu, quấn lấy áo khoác Viên Úc Thần. "Ta nói rồi, ta là kẻ thù của nhân loại, về sau nói không chừng không phải ngươi giết ta, chính là ta giết ngươi."
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc hồi lâu, xoay người vào phòng mang trở ra một ly nước nóng. "Nếu thật sự có ngày đó, ta và em cùng nhau trở về."
Sân Mộc kinh ngạc, Viên Úc Thần không lên tiếng uống nước nóng, nhìn hoa trong vườn hồi lâu cũng không nói lời nào. "Em không phải nói muốn dưỡng ta sao?"
Sân Mộc sửng sốt hồi lâu, nhịn không được bật cười. Sung sướng nhìn bên ngoài cửa sổ, Sân Mộc mở ra đôi tay. Gió lặng yên không một tiếng động ngừng lại, vườn hoa trở nên yên tĩnh, trên không trung một mảng lá rụng không có động tĩnh, trong lúc nhất thời, thế giới dường như đều bị ấn nút tạm dừng.
Chỉ có một mình Viên Úc Thần có thể lay động, quay đầu nhìn Sân Mộc, trong mắt ẩn ẩn tức giận. "Ngừng lại!"
Sân Mộc dương dương khóe môi, thu hồitay. Một lần nữa gió lại thổi lên, vườn hoa lay chuyển, lá rụng trở lại, quay ngược thời gian, bách hoa trong vườn nở rộ, một mảnh lửa đỏ lóa mắt.
Gió không chút tiếng động cuốn lấy hoa che trời lấp đất, trên không trung nhàn hạ, dưới ánh trăng hiện ra một bức tranh như ảo như mộng mê đắm lòng người.
"Ta không phải đã nói không được tùy ý sử dụng dị năng quay ngược sao?!!" Lời nói Viên Úc Thần khó nén lửa giận.
Sân Mộc thè lưỡi, nhanh như chớp chạy về phòng, kéo bức màn. Sắc mặt ám trầm kia vẫn còn nhìn chằm chằm bức màn đong đưa, ánh mắt Viên Úc Thần thay đổi thất thường. Trầm mặc hồi lâu, Viên Úc Thần quay đầu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ một mảnh lửa đỏ, ngũ quan lãnh ngạnh dần dần nhu hòa. Hồi lâu, một mạt ý cười loe nhiễm mi mắt.
"Tiểu hỗn đản." Viên Úc Thần thấp giọng mắng một câu, đem nước trong ly uống cạn, xoay người trở về phòng.
Nửa đêm vườn hoa Viên gia "chết mà sống lại" đương nhiên gặp phải không ít nhiễu loạn, Sân Mộc làm như không thấy, Viên Úc Thần cũng chẳng quan tâm, kẻ đầu sỏ liền bị hướng tới mộc hệ dị năng của Viên Cảnh Trạch, Viên Cảnh Trạch ủy khuất giải thích, lại không người nào chịu tin cậu.
Dùng xong cơm sáng, Viên Cảnh Trạch gọi Sân Mộc đang muốn chuẩn bị cùng Viên Úc Thần lên lầu. "Sân Mộc ca, hôm nay ta muốn cùng mấy bằng hữu đi chơi, ngươi cũng cùng đi đi."
Sân Mộc vừa định lắc đầu cự tuyệt, Viên Doãn Ca đã mở miệng. "Đều là viện sinh trong học viện, về sau sẽ có tiếp xúc, trước nhận thức một chút."
Sân Mộc hơi hơi nhíu mày, không muốn nhận thức làm sao đây? Thật chán ghét cùng nhân loại giao tiếp.
"Đi theo đi." Viên Úc Thần cầm một quyển sách đứng ở cửa. "Về sau vào học viện sẽ không có quá nhiều tự do, đi ra ngoài nhìn xem, trở về kể cho ta nghe."
"Ta muốn cùng chơi với ngươi." Sân Mộc không vui.
Viên Úc Thần dương dương khóe môi, tay nhẹ chọt ót Sân Mộc. "Ta ở nhà chờ em."
"Đi thôi đi thôi, đều là bạn tốt của ta, nhân phẩm đã được thông qua, sẽ không có ai khi dễ ngươi." Viên Cảnh Trạch một bên xúi giục.
Viên Úc Thần trở về phòng lấy tinh tạp đưa cho Sân Mộc "Đây là của ta, em muốn mua cái gì cứ việc mua đi, hảo hảo chơi."
"Ta không cần!" Bẹp miệng, Sân Mộc tức giận xuống lầu, dậm cầu thang vang lên "bang bang", trong lòng Viên Úc Thần nhìn đến bất đắc dĩ, cũng có chút mất mát.
Dáng vẻ hiện giờ của y cửa cũng không ra được một bước, thời điểm mấy đứa nhỏ cỡ như Sân Mộc đều thích đi chơi, cứ như vậy để hắn cả ngày ở nhà bồi cái thân nửa phế này y cũng rất đau lòng.
Viên Úc Thần cẩn thận dặn dò Viên Cảnh Trạch "Hảo hảo nhìn em ấy, đừng đi xa."
"Vâng!" Nhanh nhẹn kính chào theo nghi thức quân đội, Viên Cảnh Trạch quay người nhảy xuống sô pha, chạy tới chỗ Sân Mộc.
"Sân Mộc ca, bên ngoài có thật nhiều chỗ vui, ngươi muốn đi nơi nào chơi, ta mang ngươi đi."
"Ta muốn đi hủy diệt nhân loại, thủ lĩnh nhân loại ở đâu?."
"......"
_______________
Ta đã trở lại sau cái tết. Mọi người ăn tết vui không!!! Cùng trở lại với tang thi hoàng ngốc manh (động) nhé =)))