Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian rạng sáng, Sân Mộc gối đầu nằm trên giường nhìn nóc nhà đến xuất thần, học viên trên giường bốn phía ngủ đến phá lệ không an ổn, nhưng Sân Mộc thật ra như được giải sầu, huấn luyện tàn khốc bất quá chỉ là mang người đánh chết, nhưng cũng sẽ không phải thật muốn mạng người. Trường quân đội đệ nhất là trường quân đội trong lòng mộng của các học viên, nhưng đối Sân Mộc thì cái gì cũng không phải.
Sân Mộc trở mình, lẳng lặng nhìn sao trời ngoài cửa sổ, đêm tối yên tĩnh làm hắn lại nhớ đến ký ức vạn năm trước. Đã trở thành tang thi nhưng hắn lại có được lý trí của nhân loại, hắn tín nhiệm nhân loại, rồi lại bởi vì nhân loại mà thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục.
Hắn nằm trong phế tích bị thiêu đốt, thi cốt chồng chất như núi, thi trùng gặm trên da thịt, khi đó thế giới trong mắt hắn chỉ còn là huyết sắc, tràn ngập sự mục nát cùng tội ác.
Sân Mộc nhắm mắt lại, mân mê khóe môi ép xuống bạo loạn trong lòng. Có lẽ, ở một khắc kia hắn mới chân chính minh bạch rõ ràng, nhân loại là kẻ địch.
Sân Mộc không muốn cái gì, hắn chỉ muốn có được hồi ức, nếu như không có ký ức này hắn liền thật sự cái gì cũng không phải. Hắn muốn biết quá khứ của hắn, quá khứ nhân loại trước khi trở thành tang thi.
Tiếng nổ mạnh từ ngoài truyền đến đinh tai nhức óc, ánh lửa tận trời, truyền đến tòa nhà phảng phất đều đang run rẩy. Sân Mộc bỗng nhiên mở to mắt, huyết quang sắc bén trong mắt chợt lóe rồi biến mất. "Bắt đầu rồi."
Tiếng nổ xảy ra bất thình lình làm tỉnh các học viên đang ngủ mơ, tức khắc như một đám ruồi không đầu loạn thành một đoàn. Sân Mộc nhanh nhẹn thay huấn luyện phục màu đen, liếc liếc mắt Trác Khải Bảo còn đang mơ hồ một cái, không chút lưu tình nhấc chân đạp tới. "Ngu xuẩn, nhanh lên."
Cửa đã bị học viên chen chúc lấp kín, Sân Mộc mặt không biểu tình kéo cửa sổ xoay người nhảy ra bên ngoài. Trác Khải Bảo nhe răng trợn mắt xoa cái mông bị Sân Mộc đá, đỉnh một đầu lông xanh còn lộn xộn đi theo.
Sân huấn luyện to như vậy trừ bỏ huấn luyện viên đã sớm chờ từ lâu thì còn có người máy đứng một hàng nghiêm chỉnh, Sân Mộc bỏ qua những ánh mắt đang nhìn vững vàng đáp thẳng xuống mặt đất. Trác Khải Bảo nháy mắt bị thế trận dọa cho thanh tỉnh, quần túm áo khoác đem theo, một bên sửa sang một bên đuổi tới bên người Sân Mộc.
Thời điểm Sân Mộc đi qua người Phàn Diệp, Phàn Diệp thoáng ghé mắt, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Sân Mộc một cái chớp liền ly khai, đen mặt phóng ra áp suất thấp.
Trong thời gian nửa giờ, học viên thụ huấn đều lục tục đến đủ, có lẽ biết được các giáo quan tâm tình khó chịu, một đám đều cúi thấp đầu không dám hé răng.
Phàn Diệp đôi mắt đảo qua, giơ tay xem thời gian, thanh âm không nặng không nhẹ làm người không nghe ra được hỉ nộ "Nửa giờ, xem như lễ gặp mặt."
Phàn Diệp nói không rõ ràng, các học viên cũng nghe đến mơ hồ. Trong lòng Sân Mộc lại hiểu rõ, nửa giờ này xem như lễ gặp mặt, lần sau nếu lại còn như ốc sên như vậy, phỏng chừng liền phải đề phòng...
Phàn Diệp chắp tay sau lưng đi qua hàng học viên phía trước, biểu tình cười như không cười khiến người xem tê dại da đầu. "Ngày hôm qua gặp mặt đều đã nhận thức, từ giờ trở đi tập huấn bắt đầu. Bây giờ ta nói một chút về quy tắc tập huấn, thời gian tập hợp là năm phút đồng hồ không được trễ, nội dung huấn luyện không chừng, điều kiện khai trừ tùy vào tâm tình ta, trưa chiều hai buổi dùng cơm cùng viện sinh chính quy, thời gian dùng cơm là một giờ. Theo như lời đã nói, người vi phạm bị xử lý khai trừ."
"Mặt khác, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, không được phản bác, không được cự tuyệt, không được hỏi vì sao." Phàn Diệp bước chân dừng lại, ánh mắt sắc bén lạnh băng. "Hiểu rõ?"
"Rõ!" Trong lòng tuy rằng oán giận điều kiện hà khắc, nhưng lại không có người nào dám khiêu chiến quyền uy của huấn luyện viên, chỉ có thể nghẹn giọng trả lời.
Phàn Diệp gật gật đầu xem như vừa lòng, lạnh mặt xoay người trở về ghế trên khán đài ngồi xuống, từ túi móc ra một cái hộp kim loại. "Như vậy huấn luyện bắt đầu, nội dung huấn luyện đầu tiên, chạy bộ!"
Phàn Diệp ngón tay đưa trên hư không chỉ một chút "Chính là chỗ bên ngoài phía sau sân huấn luyện các vị, thời gian......" Phàn Diệp ý bảo hộp kim loại trong tay. "Thứ này hết năng lượng mới thôi."
Sân Mộc quay đầu nhìn về phía Trác Khải Bảo bên cạnh. "Đó là thứ gì?"
Trác Khải Bảo buồn rầu cau mày. "Máy chơi game trí năng, năng lượng có hạn, một khi dùng hết năng lượng sẽ tự động tắt, là một món đồ chơi của hài tử."
Phàn Diệp ngồi trên ghế đã bắt đầu chơi game hết sức chuyên chú, học viên bị các huấn luyện viên khác đuổi vào đường băng. Trác Khải Bảo kéo lấy y phục Sân Mộc, nhỏ giọng nói "Chạy đi, bất quá năng lượng của thứ kia chậm nhất cũng phải hai giờ, chúng ta đừng chạy quá nhanh."
Sân Mộc gật gật đầu, xoay người đi theo Trác Khải Bảo.
Trời còn chưa sáng, một đội trăm người học viên cùng mặc huấn luyện phục màu đen chạy trên đường băng bên ngoài sân huấn luyện, bốn phía có người máy giám sát, giáo quan thì tự tại nhàn nhã ngồi trên ghế chơi game, học viên thụ huấn xem đến giận điên mà không dám nói gì.
Hai giờ không ngừng chạy cũng là quá sức, trời đã hơi hơi sáng, đội hình nguyên bản chỉnh tề đã trở thành dây cà dây dưa, tuy rằng thở hồng hộc rất chật vật nhưng cũng có thể kiên trì đi tiếp.
Có lẽ là năng lượng máy chơi game mau hết, cuối cùng cũng được Phàn Diệp bỏ xuống đem đầu ngẩng lên. Đôi mắt quét qua học viên trên đường băng một cái, duỗi tay ý bảo huấn luyện viên bên người. Huấn luyện viên kia liền hiểu ý, trưng một bộ mặt người chết từ túi móc ra một khối vuông màu đen đưa cho Phàn Diệp, Phàn Diệp tiếp nhận khối kim loại bắn đầu cắm vào máy chơi game.
"Xú không biết xấu hổ!" Mễ Phi thấy một màn này, liền xoay về giương nanh múa vuốt với người quan sát trên đài, lại bị Long Vũ vững vàng túm chặt.
Sân Mộc nhìn sang Trác Khải Bảo, không đợi Sân Mộc mở miệng Trác Khải Bảo đã xanh mặt căm giận giải thích. "Đó là năng lượng nguyên tồn trữ!!"
Đúng a, không cần Trác Khải Bảo giải thích Sân Mộc cũng có thể đoán ra đại khái, phỏng chừng cùng thiết bị nạp điện trước kia không sai biệt lắm đi. Sân Mộc khóe môi giật giật, trong lòng buồn cười. "Thật là hắn ta, thiếu đạo đức như vậy cũng không biết là ai dạy." ( Còn không phải học Sân thiếu ngươi sao?)
Phàn Diệp vô sỉ làm một chúng học viên trong lòng giận dữ, lấy mắt trừng Phàn Diệp, bộ dạng tiếc hận không thể đem người này xé ăn.
Không biết có phải khiêu khích hay không, một ít học viên dùng dị năng trợ giúp cho việc chạy, dư quang không ngừng liếc phía Phàn Diệp tựa hồ đang chờ bùng nổ. Chính là từ đầu đến cuối Phàn Diệp đều không đem mắt dời khỏi máy chơi game, vì thế các học viên đều bắt đầu lớn mật, sử dụng dị năng tới hoa hoè loè loẹt (cái này ý chỉ màu sắc của từng loại dị năng ấy) khiến đường băng sáng sớm đã tạo thành một đạo phong cảnh.
Trác Khải Bảo vốn định cũng sử dụng dị năng, lại bị Sân Mộc một chân đá ngã lăn. Trác Khải Bảo vẻ mặt ủy khuất từ trên mặt đất bò dậy. "Ngươi vì sao lại đá ta."
Ngu xuẩn! Sân Mộc liếc Trác Khải Bảo một cái không phản ứng.
Long Vũ nắm Mễ Phi, yên lặng lắc đầu. "Sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, chờ đi."
Trác Khải Bảo nhìn về phía Sân Mộc, Sân Mộc lại nhìn Phàn Diệp, Trác Khải Bảo chỉ còn phải từ bỏ ý định sử dụng dị năng, khổ bức chạy theo bên người Sân Mộc.
Mễ Phi theo tầm mắt Sân Mộc liếc nhìn Phàn Diệp một cái, nghi hoặc hỏi "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Máy chơi game." Sân Mộc nghĩ nghĩ, vuốt cằm suy tư. "Ta cũng muốn chơi, ngươi biết nơi nào có bán không?"
Phàn Diệp vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này, tai nghe được máy thám thính mini của người máy giám sát truyền đến tin tức, dưới tay run lên, mục tiêu trên màn hình trò chơi bị lạc mất.
Trác Khải Bảo vỗ một cái lên ngực rất là trượng nghĩa "Trò chơi trẻ con này đừng chơi, ngày nào đó ngươi đến nhà ta đi, ta đem khoang trò chơi của ta cho ngươi chơi."
"Không cần, ta có." Không cho chút mặt mũi liền cự tuyệt.
Thời gian đã trôi qua giờ, tốc độ hao tổn dị năng chậm hơn cũng không thể so với thể lực, sau khi dị năng khô kiệt không đơn thuần chỉ là thân thể khó chịu mà tinh thần cũng trở nên thống khổ.
Học viên lúc này chạy đến sắc mặt trắng bệch, cơ hồ chỉ có thể chậm rãi kéo lê thân mình trên đường băng, một số người ngã xuống đã vô pháp nhúc nhích. Trác Khải Bảo có Sân Mộc nhắc nhở vẫn luôn giữ lại hai phần dị năng, tuy rằng cũng mệt đến muốn giơ móng chó, nhưng so với người khác xem ra còn khá hơn nhiều.
Sân Mộc chậm rì rì chạy đều đều, nhẹ nhàng tư thái kéo đủ giá trị cừu hận. Thể lực Mễ Phi vậy nhưng nằm ngoài dự liệu của Sân Mộc, lúc mới quen, Mễ Phi luôn là một bộ dáng nhỏ yếu, luôn tránh ở phía sau Long Vũ bảo hộ. Nhưng là năm giờ không ngừng chạy này, hô hấp cậu ta chỉ có chút dồn dập, về mặt tốc độ nhưng lại có thể vẫn luôn đuổi kịp Sân Mộc.
Đối với thể lực của mình, Sân Mộc tin tưởng do thân thể hắn đã trải qua dị biến, mà Mễ Phi chẳng qua chỉ là một nhân loại thế nhưng lại có thể đuổi kịp tốc độ của hắn, điều này không thể không làm Sân Mộc có chút ngạc nhiên.
Phát hiện Sân Mộc đánh giá, Mễ Phi nhếch miệng cười "Chút thể lực của ta so với người khác thì tốt hơn."
Sân Mộc gật đầu, Mễ Phi đuổi theo Sân Mộc "Cùng ngươi so sánh thì còn kém rất xa. Dị năng của ta không thuộc dạng công kích, điều này ở trên chiến trường thực có hại, cho nên ta phải hảo hảo huấn luyện kĩ năng."
"Dị năng sẽ có thời điểm dùng hết." Sân Mộc thực đồng ý với cách nói của Mễ Phi.
Mễ Phi mong chờ nhìn Sân Mộc "Sân Mộc, ngươi đã làm qua lính đánh thuê, kĩ năng nhất định rất tốt, ngươi có thời gian có thể dạy ta mấy chiêu tất sát() không?"
()Tất sát: tăng sát thương của bạo kích (cái này thường thấy trong game nha =))))).)
"Được a." Sân Mộc cũng không để ý gật đầu.
"Sân Mộc, ngươi thật là người tốt!!" Mễ Phi vui đến muốn nhảy lên, thẻ người tốt không cần tiền bay qua người Sân Mộc.
Sân Mộc liếc nhìn Mễ Phi một cái, có chút kỳ quái. Mỗi một chiêu luyện được đều là kĩ năng tất sát a, chiêu thức cậu ta học chính là giết người, cần phải vui vẻ như vậy sao?.
Học viên đã ngã xuống hơn phân nửa, người còn sót lại cũng bắt đầu lung lay, mắt thấy sắp không được nữa, Phàn Diệp đem máy chơi game trong tay bỏ xuống, lười biếng đứng dậy duỗi eo.
Ánh mắt lạnh băng đảo qua học viên chật vật đến không chịu nổi, Phàn Diệp cũng không dao động. Không có trào phúng cũng không có đồng tình, phảng phất trong mắt gã đó cũng không phải là người, mà là đang trong quá trình chế tạo vũ khí.
Giơ tay nhìn thời gian, Phàn Diệp mở miệng "Một giờ ăn cơm, nếu như đến trễ tự gánh lấy hậu quả."
"Thể lực chúng ta hiện giờ đã đến cực hạn rồi, muốn khôi phục thôi cũng phải hơn một giờ, đây là không có khả năng!" Một học viên kiệt lực kêu lên.
Phàn Diệp cho học viên kia một cái nhìn lạnh buốt, xoay người rời đi "Đó là chuyện của các ngươi, nếu chịu không nổi hiện tại có thể từ bỏ."
Phàn Diệp tiêu sái rời đi, những học viên kia hận muốn chết lại không dám tiến lên. Một phần kính sợ uy danh Cửu Quân. Cũng nhưng đều đã vào được học viện, ai cũng không muốn bị đào thải.
"Không được không được!" Trác Khải Bảo nằm trên mặt đất thở hồng hộc. "Ta không được, ta mệt mỏi quá, đánh chết cũng không đứng dậy!"
Sân Mộc tiến lên, nhấc chân đá. "La cái gì mà la! Đứng lên!"
"Ngô! Sân Mộc, đau!" Trác Khải Bảo lệ rơi lấp lánh.
Long Vũ chống thân mình tiến lên "Chạy nhanh đi thôi, chúng ta đều cần dịch chữa trị."
"Ăn cơm ăn cơm." Trác Khải Bảo muốn khóc. "Ta không muốn uống dịch dinh dưỡng, vì sao năm nay lại là Cửu Quân tới huấn luyện, xui xẻo muốn chết!"
Sân Mộc nhướng mày, trong lòng đã có cảm tưởng, nhớ tới người nào đó đáy mắt liền không thể ngăn được nhiễm ý cười.
Các học viên đã kết bạn cùng nâng nhau, chậm rì rì rời sân huấn luyện. Phàn Diệp đứng ở chỗ cũ phía trước cửa sổ, nhìn tình huống trong sân huấn luyện cười nói "Hạt giống tân sinh năm nay đều không tồi a."
"Ha, ngươi làm ác nhân cũng rất không tồi." Huấn luyện viên đi cùng đem một lọ đồ uống ném cho Phàn Diệp, vui đùa trêu ghẹo.
Phàn Diệp nhíu mày "Tha cho ta đi, nhóm nhãi con này ta đều không biết nên xuống tay như thế nào, bọn họ cũng sẽ không phải đều nghe theo chúng ta, không cẩn thận liền khiến cho người ta khinh thường."
Mấy huấn luyện viên khác cười ha ha "Bất quá ngươi giả rất giống, đặc biệt là lúc ngươi chơi trò chơi, đối với máy chơi game của hài tử lại chơi tận giờ, mệt chết mà ngươi còn chịu được."
Phàn Diệp nhìn lướt qua máy chơi game trên bàn, tựa hồ như nghĩ tới cái gì, đem máy chơi game bỏ vào không gian khí, không đáp lời.
Mấy người Sân Mộc trên người mặc huấn luyện phục màu đen dọc theo đường đi đưa tới không ít ánh mắt, lúc đi vào địa điểm dùng cơm, có lẽ trùng ngay giờ dùng bữa nên nhà ăn cơ hồ không còn chỗ ngồi. Mấy người Sân Mộc xuất hiện làm nhà ăn có chút xôn xao, có mấy người châu đầu ghé tai nói nhỏ.
Trác Khải Bảo ra vẻ kiêu ngạo, cậu mới không thèm đi quản kẻ khác, lôi kéo Mễ Phi tới hướng khu nhận cơm. "Các ngươi muốn ăn gì? Ta mời khách!"
"Thời gian không đủ, dịch dinh dưỡng đi." Long Vũ nhìn thời gian nói.
Trác Khải Bảo xụ mặt, bẹp miệng không vui. "Ta không muốn uống dịch dinh dưỡng."
"Bốn túi dịch dinh dưỡng." Sân Mộc làm lơ Trác Khải Bảo ủy khuất, trực tiếp mở miệng phân phó.
Trác Khải Bảo trong lòng đối với dịch dinh dưỡng ghét cay ghét đắng, chính là cậu cũng biết thời gian một giờ căn bản không cho phép bọn họ nhai kỹ nuốt chậm phẩm vị mỹ thực, trong lòng âm thầm cắn răng, sốt ruột chờ huấn luyện kết thúc nhất định phải ăn thật nhiều mới tốt.
Trác Khải Bảo đang chuẩn bị đi chọn dịchdinh dưỡng, một bên cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh cải nhau ồn ào. Bốn người nhìn theo âm thanh, lại thấy được Bách An Ngưng đã lâu ngày biến mất.
Bách An Ngưng cúi đầu trầm mặc không nói, đối diện là ba nam sinh cường thế, trên mặt đất có một phần đồ ăn. Đối với Bách An Ngưng trầm mặc, ba nam sinh kia tựa hồ càng thêm ác liệt, nói chuyện thôi cũng hùng hổ doạ người, trong mắt nhìn Bách An Ngưng tràn đầy vẻ khinh thường.
"Ăn nó!" Một nam sinh dùng chân dẫm lên đồ ăn dưới đất, trên mặt mang theo nụ cười trêu ghẹo. "Nếu là ngươi làm rơi, vậy liền ăn nó."
Bách An Ngưng hai tay nắm chặt vạt áo không hé răng, mái tóc thật dày che giấu đôi mắt làm người khác không rõ được biểu tình lúc này của cậu ta.
"Không ăn sao?" Nam sinh cười nhạo. "Nếu không ăn thì quỳ xuống nhận sai, sau đó bồi thường ta tiền cơm."
Động tác nắm vạt áo Bách An Ngưng càng thêm dùng sức, môi cắn chặt không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Nam sinh ôm cánh tay lui về sau hai bước, bảo hai nam sinh bên cạnh. "Mở miệng nó ra đổ vào."
Hai nam sinh kia nhìn Bách An Ngưng, trên mặt là nụ cười ác ý. Mắt thấy hai người tới bắt Bách An Ngưng, đột nhiên một mâm thức ăn nóng hổi bay đến nện vào tay hai nam sinh đứng ở giữa, nam sinh bị bỏng kêu to, miệng không sạch sẽ hùng hùng hổ hổ.
Sân Mộc tiến lên, biểu tình lạnh nhạt nhìn ba người, một tay xách trụ Bách An Ngưng còn đang kinh ngạc, xoay người rời đi.
"Con rệp! Đứng lại!" Nam sinh kêu to, đem chén đĩa bên cạnh hướng đầu Sân Mộc ném tới.
Chén đĩa còn cách Sân Mộc khoảng chừng nửa thước thì hư không đột nhiên yên lặng, Trác Khải Bảo tản ra băng sương, trên mặt đất xuất hiện một cái khiên băng như vách tường cách ly, vội ngược lại đuổi theo nam sinh. Long Vũ búng tay, lôi điện màu tím thổi quét khiên băng, theo nguồn nước tản ra bức lui người ở bốn phía. Rốt cuộc, ai cũng không hy vọng bị điện giật thành than.
Mấy người hợp tác chỉ trong nháy mắt, hết thảy quen thuộc như đã sớm luyện qua ngàn vạn lần.
Mễ Phi cười hì hì buông bỏ khống chế thời gian chén đĩa, chén đĩa được đưa sang cho Sân Mộc, Sân Mộc nhận lấy xoay người ném về hướng ba người kia. Ba người vội vã né tránh, lại không nghĩ tới chén đĩa ở trên không trung bị vỡ nát, bọc tiếng gió tản ra, lưu lại trên người ba người đầy vết máu.
"Con rệp đáng chết! Một đám tân sinh không biết sống chết, chúng ta chính là viện sinh, khinh người quá đáng."
"Khinh người quá đáng?" Mễ Phi cười nhạo, những kẻ xấu xa này còn dám nói khinh người quá đáng?
Trác Khải Bảo hừ lạnh, ra vẻ không ai bì nổi nhìn ba người. "Khi dễ ngươi thì như thế nào? Viện sinh? Đánh chính là viện sinh ngươi!"
"Ngươi!"
"Ngươi có gan chọc ghẹo cậu ta, không giết chết ngươi đã là tích đức rồi, rác rưởi!" Sân Mộc chụp một chút lên cái ót Bách An Ngưng, lời nói lại chọc thẳng nhân tâm.
"Các ngươi không cần quá kiêu ngạo! Các ngươi biết ta là ai không?"
Trác Khải Bảo vui vẻ, nhìn ba người liền thấy giống gia súc. "Ngược lại các ngươi nói mình là ai? Người Viên gia? Người Ôn gia? Hay là Tiêu gia? Đừng nói ngươi không phải, chính là ngươi, ta ngược lại muốn nhìn xem bọn họ có thể giết chết bổn thiếu gia không a."
Nhìn ba người nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, Trác Khải Bảo tư thái làm đủ loại mặt ăn chơi trác táng. "Đừng tưởng rằng thân làm viện sinh liền có bao nhiêu ghê gớm, toàn bộ Lam Á Tinh, bổn thiếu gia xem có mấy người dám nói lời muốn thu thập ta."
"Ha!" Nam sinh giận đến phát cười. "Bất quá còn chưa có thông qua khảo hạch tân sinh, có cái gì để kiêu ngạo! Chọc giận ta, ta khiến ngươi ngốc không thể trở thành học viện!"
"Viện sinh?" Sân Mộc nhướng mày, ngữ khí có vẻ có chút lười biếng. "Không có tầng da này trói buộc thì tốt nhất, cẩn thận ta bị lạc tay, giết chết ngươi a." Sân Mộc tựa hồ như đang cười, chính là người ngoài nhìn vào trong mắt lại trở thành âm trầm đáng sợ.
"Giết ngươi a ~~" Mễ Phi học Sân Mộc, che mặt làm bộ dạng đáng yêu. (haha đám nhóc quỷ này, ta thiệt hết cách nói. Cái này có được coi là cáo mượn oái hùm không a~~~)
Nam sinh nhìn mấy người Sân Mộc nghiến răng nghiến lợi, chính là học viện có văn bản quy định rõ ràng không được lén đánh nhau, bằng không gã đã sớm xông lên đem người hung hăng tấu một trận.
Thời điểm người hai bên đang giằng co qua lại, đột nhiên truyền đến một âm thanh đánh vỡ cục diện.
"Tân sinh vào trường bất quá mới được một ngày, liền nháo lên thế này?"