Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng thí nghiệm đóng kín, thiết bị thực nghiệm lạnh lẽo, bạch y nhân đi tới đi lui, thi thể dữ tợn. Hình ảnh không hoàn chỉnh, thanh âm ồn ào, bình thủy tinh bị đập nhiều lần, tiếng thét chói tai, còn có vách tường bị nhiễm đầy máu đỏ. Thời gian như bị người ngăn khóa lại, hư vô mờ ảo không thấy rõ mặt người.
Trong hình ảnh đứt quãng, một đôi tay rõ ràng nhặt chìa khóa trên mặt đất lên, ở bụng ngón tay gầy gò tái nhợt là một vết sẹo hình trăng khuyết nhàn nhạt.
Sân Mộc bỗng nhiên trừng to mắt, tơ máu trong mắt lan rộng, trái tim khẩn trương quặn đau làm hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, giống như con cá sắp chết, kinh hồn trong đáy mắt còn chưa khôi phục.
"Sân Mộc!" Gương mặt Trác Kỳ Bảo xuất hiện trên đỉnh đầu, lộ ra nụ cười ngốc. "Tan học rồi, phải đi thôi."
Nhắm mắt lại bình phục cảm xúc suy sụp, Sân Mộc chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn sân huấn luyện khí thế ngất trời cách đó không xa, trống rỗng rũ người.
Lo lắng nhìn nét mặt thất hồn lạc phách của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo ngồi xuống bên cạnh Sân Mộc. "Sân Mộc ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì, gặp ác mộng." Những gì trong mộng khi tỉnh lại đã trở nên mơ hồ, chỉ có mỗi đôi trắng bệch kia là phá lệ rõ ràng. Nhìn lại bàn tay mình, Sân Mộc có chút thất thần.
Hắn đã rất lâu rồi không có nằm mộng, ngày ấy sau khi trở về từ Ôn gia hắn liền cảm thấy bất an, tựa như vận mệnh nhắc nhở hắn gì đó, có một số chuyện rất quan trọng bị hắn quên mất.
Giấc mơ này không giống với trước kia, hình ảnh xa lạ vô luận thế nào cũng không làm hắn nhớ nổi nửa phần hồi ức.
Sân Mộc lần nữa nằm xuống bãi cỏ, ánh mặt trời ấm áp, tiếng gió nhu hòa, hoa Vân Vụ đầy trời. Không có tử vong, không có chiến tranh, tất cả an tĩnh và tốt đẹp giống như một giấc mơ không có thật.
"Sân Mộc......"
"Đêm nay cùng chơi game đi." Nhớ tới con chip cất giữ đã lâu, Sân Mộc đề nghị.
"Được a." Trác Kỳ Bảo gật đầu. "Ngươi nói chơi cái gì? Thợ săn?"
"Hành trình tận thế."
Kết thúc chương trình học ban ngày, Sân Mộc rửa mặt xong thì trở lại phòng ngủ, lấy con chip trong hộp ra không chút do dự nhập số liệu vào khoang trò chơi. Chờ số liệu đọc xong, xác định kích hoạt các con chip khác, Sân Mộc nhanh chóng nằm vào khoang trò chơi.
Cùng lúc đó, Tiêu Lâm Du đang ở khu giả thuyết huấn luyện tiến hành chiến đấu, Trọng Tử Vũ trong phòng mô phỏng huấn luyện thực chiến đều nhận được tin tức nhắc nhở. Lấy ra con chip mang theo bên người, mắt hai người đều hiện lên vài phần thâm ý cùng chần chờ.
Không gian giả thuyết tối đen, Sân Mộc an tĩnh lơ lửng giữa trời sao, âm thanh mờ ảo như từ một thế giới khác truyền đến. "Vui lòng xác định thân phận người chơi."
"Người hư độ." ( đừng hỏi tui, t ko biết đâu. Nhưng kiểu như người ảo đó)
"Lựa chọn thân thể hư độ."
Điều chỉnh hình thể khác xa với hình dáng bên ngoài, đường nét lưu loát, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mắt đen hẹp dài sắc bén, cơ thể rắn rỏi khí thế bức người.
"Người chơi vui lòng lựa chọn vật phẩm cho vào ba lô, giới hạn ba mẫu."
Nhìn không gian đột nhiên xuất hiện trước mắt, Sân Mộc hơi nheo mắt, không chút do dự nâng tay chọn, đem ba vật phẩm cất vào ba lô.
Một xe việt dã, một khẩu súng ngắm, còn có một khảm đao.
Khi Sân Mộc lựa chọn xong, không gian lại lần nữa vang lên âm thanh nhắc nhở. "Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi "Hành Trình Tận Thế", xin người chơi cẩn thận, đây là tận thế thật sự."
Không gian bắt đầu vặn vẹo, Sân Mộc nhắm mắt lại, yên lặng chờ cơn choáng váng qua đi.
Tiếng ồn ào bên tai dần dần trở nên rõ ràng, tiếng ô tô bóp còi, phi cơ nổ vang. Sân Mộc chậm rãi mở mắt, giữa trời trưa nắng bởi vì vừa trải qua cơn mưa mà không quá nóng bức, những tòa nhà cao tầng không đồng đều, cửa hàng đang buôn bán hai bên đường, người người huyên náo, người mẫu xinh đẹp tinh xảo trong tủ kính, mọi thứ nơi đây đều chân thật như những gì Sân Mộc từng trải qua.
Lang thang không điểm đến đi trên đường, trúc trắc né tránh xe cộ bóp còi in ỏi, đờ người nhận lấy tờ quảng cáo cô gái đưa cho, cảnh sát duy trì trật tự giao thông, Sân Mộc ngây người đứng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ.
Click mở bản giả thuyết trước mặt, lại không tìm được tung tích bọn Trác Kỳ Bảo. Sân Mộc nhíu mày, nghi hoặc liệu có phải Trác Kỳ Bảo bị truyền tống đến chỗ nào khác hay không.
Đột nhiên phía trước có người chặn đường đi, Sân Mộc ngẩng đầu nhìn thanh niên cao gầy trước mặt, không chớp mắt nhìn bản giả thuyết trên tay mình. Sân Mộc hơi nhướng mày, tắt bảng trò chơi một cách tự nhiên. "Người chơi?"
Thanh niên gật đầu. "Ngươi là ai?"
"Người hư độ." Báo thân phận người chơi, Sân Mộc tách khỏi thanh niên tiếp tục đi về phía trước. Thanh niên chần chờ một lát rồi đi theo phía sau Sân Mộc. "Ta là Tật Phong."
Sân Mộc cong cong khóe miệng không nói gì, hắn là chủ chip, muốn tra thân phận một người cũng không khó. "Lại không nghĩ tới người đầu tiên gặp được lại là y, đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn viện sinh năm tư Tiêu Lâm Du."
Đi theo đám người vào thang máy lên tầng cao nhất của một tòa nhà lớn, nhìn ra thành phố, đáy mắt Sân Mộc hiện lên một tia lưu luyến. Đây là quê nhà của hắn, hành tinh đã bị chết chóc nuốt chửng.
"Đây là nơi nào." Tiêu Lâm Du một đường đi theo nhịn không được lên tiếng dò hỏi.
"Công nguyên năm ."
"......" Đồng tửTiêu Lâm Du co rút, thần sắc khó nén được kinh ngạc.
"Khẩn trương cái gì? Chỉ là trò chơi mà thôi." Trong mắt Sân Mộc không có hảo ý.
Tiêu Lâm Du nháy mắt lui ra sau hai bước, siết chặt hai nắm tay, cảnh giác đề phòng Sân Mộc. Sân Mộc nhếch khóe môi cười như không cười. Tiêu Lâm Du mày nhăn, hai nắm tay không ngừng buộc chặt.
Sân Mộc có vẻ hứng thú nhìn Tiêu Lâm Du "Không có dị năng, ngươi có thể sống ở thế giới này bao lâu."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Cũng giống như ngươi, chỉ là người chơi." Sân Mộc bỏ lại Tiêu Lâm Du rời đi. "Trời sắp tối."
Hoàng hôn đem thế giới này nhuộm thành màu đỏ như máu, nhìn bầu trời tựa như bị thiêu cháy, Sân Mộc nằm trên chiếc xích đu trong công viên, lẳng lặng nghe tiếng côn trùng và chim kêu hót.
Trong trí nhớ, ngày đó cũng như thế này. Bầu trời như được đun cháy màu đỏ, và không bao giờ được dập tắt.
"Ca ca......" Bé gái buộc tóc đuôi ngựa đến gần Sân Mộc, sợ hãi mở miệng. "Anh có thể nhường xích đu lại cho em chơi được không?"
Sân Mộc nhìn hai má ngại ngùng của cô bé, ngoắc ngoắc ngón tay bảo cô bé tới gần. "Tiểu nha đầu, sợ quỷ sao?"
Cô bé gật đầu. "Sợ, mama nói quỷ sẽ bắt Nha Nha ăn luôn."
Sân Mộc cong khóe miệng. "Trời đã sắp tối, quỷ sẽ tới rất nhanh, về nhà đi."
Cô bé tròn mắt nhìn Sân Mộc nửa ngày, liền xoay người chạy đi, chạy vài bước lại quay đầu lại. "Ca ca cũng nhanh về nhà đi, không sẽ bị quỷ ăn luôn."
Nhìn bóng cô bé, Sân Mộc nhẹ giọng lẩm bẩm. "Không cơ hội, ta chính là quỷ."
Khi ánh sáng cuối cùng dung hòa vào bóng đêm, một tiếng sấm vang lên đánh xuống mặt đất, mưa lớn tầm tã. Sân Mộc cầm chiếc ô màu đen đứng trước tiệm bán báo ven đường, lẳng lặng nhìn nhân loại vội vã chạy trong mưa.
Bên ngoài quán cà phê lãng mạn, một đôi tình nhân dường như đang xảy ra mâu thuẫn, xô đẩy tranh chấp kịch liệt. Nam nhân giận dỗi rời đi, nữ nhân đứng hồi lâu trong mưa, đột nhiên nhào đến cắn lên cổ nam sinh gần đó mất đi một khối da thịt.
Xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết, đám người bắt đầu chạy loạn khắp nơi. Mưa to rửa trôi tội lỗi của thế giới, nhưng máu tươi lại nhiễm hồng cả thế giới này.
Sân Mộc cầm chiếc ô đen, hờ hững đi trong mưa, bốn phía hỗn loạn dường như đều trở thành bối cảnh cho hắn.
Ngày trước cũng như thế này, không có thiên thạch, không có sốt cao, không có dấu hiệu virus xuất hiện, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Một đêm trôi qua, thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
Một đêm này, đã vẽ lên một dấu chấm cho quá khứ, thế giới mở sang một trang mới. Xe cảnh sát lao nhanh giữa mưa to, tiếng thét chói tai tiếng khóc la tràn ngập mỗi một góc tòa thành thị, sau cơn khủng hoảng là phạm tội, những nhân loại ti tiện bắt đầu được đánh thức.
Sân Mộc dựa vào cột điện lờ mờ, cầm ô che, miệng không có mùi vị gặm một ổ bánh mì, thờ ơ nhìn đường phố không ngừng vang lên tiếng còi cảnh sát.
Phía sau lão thử có động tác không an phận, Sân Mộc đem miếng bánh mì cuối cùng nhét vào miệng, khảm đao () trong tay chỉ hướng bên cạnh. "Lúc này ta không có tâm trạng dọn rác rưởi."
() Khảm đao: còn được gọi là dao dài, rất sắc. Độ sắc nét của nó có thể cắt một khúc gỗ có đường kính một mét. Ở Trung Quốc cổ đại cũng được sử dụng như một loại vũ khí chiến tranh, còn được gọi là đại đao và đao chém lớn.
Đột nhiên phía sau trở nên im bặt, Sân Mộc hất nước mưa trên vai xuống, bung dù rời khỏi cột điện. Cách bình minh còn một chút thời gian, trước tìm chỗ ngủ một giấc rồi nói tiếp.
Nhìn Sân Mộc rời đi, một kẻ lưu lạc trong đống rác chậm rãi bò ra, run run rẩy rẩy bò đến thùng rác bên cạnh.
Phá mở một trung tâm mua sắm đi đến khu đồ dùng giường chiếu trên đỉnh tòa nhà, yên tâm làm tổ trên chiếc giường thoải mái. Hiện tại ngoài đường đang loạn thành một đoàn, Sân Mộc cũng không lo rằng mình sẽ bị bắt vào cảnh cục.
Nửa đêm, đang lúc Sân Mộc ngủ mơ màng, một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện giữa tầng lầu, chậm rãi tới gần mép giường Sân Mộc nằm.
Bóng đen ngồi xuống mép giường Sân Mộc, mắt thấy bàn tay đang muốn chạm vào người Sân Mộc, Sân Mộc đột nhiên mở to mắt, chân dùng sức đá vào bên sườn cái bóng kia, khảm đao trên tay đâm tới. Bóng đen khom lưng né tránh chân Sân Mộc đá tới, một tay chế trụ động tác Sân Mộc một lần nữa đem người ấn xuống giường.
Sân Mộc căm tức ngước nhìn, đang muốn dùng sức chống cự lần nữa thì đột nhiên đụng phải một đôi mắt quen thuộc. "Úc Thần!?" Sân Mộc buột miệng thốt ra.
Viên Úc Thần buông Sân Mộc ra, lấy ra một cái khăn lông nhẹ nhàng lau đầu tóc ướt nhẹp cho Sân Mộc. "Như thế nào để mắc mưa lại không biết lau khô."
"Vì sao ngươi ở đây!" Sân Mộc từ trên giường bò dậy.
Viên Úc Thần vẫn giữ động tác trên tay, cũng không trả lời vấn đề của Sân Mộc. Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần. "Tề Lăng Mạt trái phép để ngươi thêm vào?"
"Hắn làm việc dưới tay ta, ta đương nhiên rõ ràng nhất cử nhất động của hắn."
"Ngươi vẫn luôn biết?" Sân Mộc sửng sốt. "Tề Lăng Mạt hắn gạt ta!"
Thấy Viên Úc Thần không nói lời nào, Sân Mộc khó thở. "Trong tay hắn rốt cuộc còn bao nhiêu con chip!"
Khóe miệng Viên Úc Thần cong lên ý cười. "Rất nhiều."
Sân Mộc xé rách chiếc khăn trong tay. "Cái tên nhân loại đáng chết này, thật là âm hiểm xảo trá!"
Trấn an Sân Mộc tức giận, Viên Úc Thần không dấu vết nói sang chuyện khác. "Em có tính toán gì không?"
"Muốn sinh tồn ở nơi này, cũng không phải là chuyện đơn giản." Sân Mộc đắc ý. "Viên Cảnh Trạch cùng Trác Kỳ Bảo bọn họ, cần nhất chính là nơi tàn khốc này."
Trong bóng đêm Sân Mộc không nhìn thấy ánh mắt mịt mờ của Viên Úc Thần. "Quá mạo hiểm."
"Không trải qua mài giũa bọn họ sẽ không có tiền đồ." Sân Mộc khó chịu.
"Ta là đang nói em." Viên Úc Thần lắc đầu.
Không chờ Sân Mộc hiểu được ý tứ trong lời nói Viên Úc Thần, Viên Úc Thần đã đem hắn ấn trở lại giường, kéo chăn cho hắn. "Hảo hảo nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi."
"Nhưng mà......"
"Ngày mai ta gọi em." Không cho cự tuyệt, che lại đôi mắt Sân Mộc. "Đừng nói nữa."
"Nga." Ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn nằm trên giường, thần sắc Viên Úc Thần trở nên phức tạp. Nếu không có y vẫn luôn bảo hộ sau lưng, Tiểu Mộc của y làm thế nào sinh tồn được trong nhân loại?.
Cái không gian giả thuyết này, không biết sẽ còn gặp phải bao nhiêu chuyện phiền toái.
=================
Chú thích edit: Chương này khúc Sân Mộc gặp đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn năm trong game tác giả ghi tên là Ôn Hạo. Mình nghĩ là nhầm lẫn, dựa theo tên trò chơi là "Tật Phong" giống với lúc trước khi đua xe, và việc làm đoàn trưởng năm thì mình tự ý sử lại là Tiêu Lâm Du.