Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc không kịp phản ứng, mắt thấy đã sắp rơi xuống vực sâu, đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo lại cánh tay hắn. Sân Mộc ngẩng đầu đụng phải một khuôn mặt béo tươi cười sắp nhìn không thấy mắt, mày không khỏi nhíu lại.
"Ngươi không sao chứ." Tiểu mập mạp híp mắt hướng phía Sân Mộc cười nhe răng.
Sân Mộc chế trụ tảng đá nhô lên trong tầm tay ổn định thân thể, khóe mắt liếc ngang dán lên một đống đá trên vách núi. "Ngươi bị người ném xuống đây?"
"Ta từ dưới bò lên." Tựa hồ không nhìn ra Sân Mộc cười nhạo, tiểu mập mạp phản bác.
Đối với nụ cười ngây ngô của tiểu tử béo đến không nỡ nhìn, Sân Mộc trầm mặc tiếp tục bò lên trên. Tiểu mập cười tủm tỉm theo phía sau Sân Mộc, miệng như đường ray xe lửa bị chệch, lải nhải cùng Sân Mộc kéo làm quen.
Ngẩng đầu nhìn điểm cuối, Sân Mộc xoa mi giác, dùng ánh mắt không tốt nhìn Béo tử bên cạnh. "Ngươi lại vô nghĩa, có tin hay không ta đem ngươi đá xuống dưới."
Béo tử trừng mắt nhìn Sân Mộc nửa ngày, đột nhiên vui vẻ. "Bộ dáng tức giận của ngươi cũng thật đẹp."
Sân Mộc "......" Hắn xem như biết so với Trác Kỳ Bảo còn có sinh vật càng tiện hơn tồn tại.
"Ngươi tên gì? Ta là Tỉnh Bách." Tỉnh Bách không biết xấu hổ như keo dán tường chết dính phía sau Sân Mộc.
"Sân Mộc." Sân Mộc bị quấy nhiễu đến nhân sinh đau khổ, không ngừng nhắc nhở bản thân không thể đem người nuốt xuống, Béo tử quá nhiều mỡ, không khỏe mạnh.
"Sân Mộc, ngươi chính là người năm nhất siêu lợi hại kia đi? Ta có nghe các học trưởng nói về ngươi, ngươi cũng thật lợi hại. Chúng ta đúng là quá khéo, ta cũng là năm nhất, ngươi......"
"Oanh!" Sân Mộc không thể nhịn được nữa nhấc chân hướng phía tạp âm đá qua, Tỉnh Bách hiểm hiểm tránh đi, trên vách núi lưu lại một chỗ lõm nơi chân Sân Mộc đá.
"Tên mập chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta!"
Tỉnh Bách lập tức khóa miệng, hướng phía Sân Mộc lắc đầu ý bảo mình không nói. Sân Mộc liếc nhìn bên dưới, nhắm mắt áp xuống choáng váng trong đầu, xoay người tăng tốc tiến lên.
Có vẻ nhìn ra Sân Mộc sinh khí, Tỉnh Bách nghẹn lời đầy mình, theo sát phía sau Sân Mộc leo lên, từ xa nhìn lại, cực kỳ giống một đống thịt di động.
Leo gần giờ, tay Sân Mộc rốt cuộc cũng đụng đến đỉnh núi. Thả người nhảy lên đất bằng, Sân Mộc thả lỏng cơ thể như trút được gánh nặng. Dư quang đảo qua phía sau, nhìn Tỉnh Bách đang thở hổn hển, Sân Mộc nhướng mày không dễ phát hiện, có chút tò mò thể lực kinh người của Tỉnh Bách.
"Nói kế hoạch của ngươi xem." Một lần nữa nắm được quyền chủ động, Sân Mộc ôm cánh tay từ cao nhìn xuống Béo tử đang giả chết trên mặt đất.
"Ta muốn tìm đến căn cứ Tả Quân, đánh gục quan chỉ huy của bọn họ." Tỉnh Bách không việc gì chia sẻ cùng Sân Mộc.
Nghe xong hành động tỉ mỉ của Tỉnh Bách, Sân Mộc như suy tư gì đó gật đầu. "Bọn họ nói học viện Lệ Tư cái kia thiên tài tân sinh chính là ngươi."
Tỉnh Bách vò đầu ngây ngô cười "Điệu thấp, điệu thấp, muốn dĩ hòa vi quý."
"Xuẩn." Sân Mộc che mặt không nỡ nhìn thẳng.
"Sân Mộc, ngươi tới nơi này muốn làm gì?" Tỉnh Bách tò mò.
Sân Mộc nhếch khóe miệng cười như không cười, hai tay vận sức chờ phát động. "Đại náo thiên cung!"
Lúc này tại khu diễn tập học viện may mắn còn tồn tại đã đánh thành một đoàn, loạn thành một nồi cháo. Né tránh bùn đất văng khắp nơi, mưa đạn dày đặc, Trác Kỳ Bảo cùng Long Vũ che chở Bách An Ngưng trốn khỏi khu chiến đấu ác liệt.
Sờ bùn đất cáu bẩn trên mặt, Trác Kỳ Bảo lớn tiếng kêu lên. "Bách An Ngưng, hiện tại có thể liên lạc với Sân Mộc không?"
Bách An Ngưng cau mày, đôi tay bay nhảy trên máy tính, nét mặt chưa bao giờ ngưng trọng. Mễ Phi từ bên kia chạy tới cùng ba người tập hợp. "Làm sao bây giờ, tất cả đường đi đều bị phá hỏng, căn bản không ra được!"
"Sân Mộc cũng gặp phiền toái." Long Vũ nhíu mày.
"Tất cả mọi người đều bị lừa." Viên Doãn Ca đi theo phía sau Tiêu Lâm Du tức giận nói. "Đế Nhạc thật là hỗn đản, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng......"
"Đừng nói lời không có ý nghĩa, chúng ta lừa Đế Nhạc, Đế Nhạc lừa Lệ Tư, Lệ Tư lừa chúng ta, đều lộn xộn." Tiêu Lâm Du click mở bản đồ phân bố khu tác chiến lạnh lùng nói. "Hiện tại cần phải suy xét chính là bằng cách nào phá vây ra ngoài với cái giá nhỏ nhất."
"Ta lập một nhóm nhỏ tạm thời đột kích." Viên Doãn Ca đề nghị.
Tiêu Lâm Du trầm mặc một lát. "Nhóm người Bách An Ngưng đâu?"
"Chỉ nhận được tin tức bọn họ, không cách nào xác định vị trí cụ thể của bọn họ."
"Liên hệ bọn họ, xác định vị trí bọn họ, toàn lực bảo vệ Bách An Ngưng phá vây!"
"Rõ!!"
Không hề biết tình huống bên ngoài Sân Mộc cùng Tỉnh Bách hai người ẩn nấp ở thượng lưu con sông quan sát doanh địa Tả Quân, nhìn Tả Quân trang bị đầy đủ tuần tra qua lại, Tỉnh Bách nhịn không được táp lưỡi. "Tìm chết a."
Sân Mộc nhíu mày nhìn Tả Quân tuần tra, đối với Tỉnh Bách đang khiếp đảm làm như không thấy. "Con chó béo trên vai bọn họ có cảm thấy quen mắt hay không?" Sân Mộc ý bảo Tỉnh Bách.
"Cái gì chó béo, đó là Hao Mãng thú!" Tỉnh Bách lanh mồm lanh miệng phản bác, nhưng lời còn chưa dứt, trên mặt lập tức hiện lên quỷ dị.
Sân Mộc hồ nghi liếc Tỉnh Bách. "Có gì kinh hỉ?"
"Sân Mộc, ta kiến nghị tránh khỏi bàn vuốt mát xa của nó ni." Tỉnh Bách rụt đầu, cả người co thành quả cầu.
"Một đám chó béo, ta còn thấy giác vị không tốt." Sân Mộc nhất quán kiêu ngạo.
"Kia không phải chó béo!" Tỉnh Bách đỡ trán. "Sân Mộc, trong thường thức quân giáo sinh, ai mà không biết đó chính là biểu tượng độc hữu của Cửu Quân."
"Cửu Quân......" thủ hạ quân đội Viên Úc Thần.
Phòng giám sát, Viên Úc Thần ngừng động tác uống trà, khóe miệng lặng lẽ giấu đi ý cười. Phàn Diệp bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm phun tào. "Đừng cho là ta không thấy được ngài đang cười, nguyên soái hỗn đản!"
"Có nguyên soái Cửu Quân tọa trấn phía sau, hai con sâu nhỏ này cũng không lăn lộn được gì." Trung tướng cười nói.
Viên Úc Thần uống ngụm trà, đem cái ly nắm trong tay ma xát, gương mặt nghiêm túc ẩn ẩn không vui khó phát hiện. "Không nhìn thấy."
"......" Trung tướng.
"Có đôi khi sâu cũng là điểm trí mạng, sâu càng đẹp, độc tính càng lớn." Viên Úc Thần chăm chú nhìn ngũ quan thanh tú của Sân Mộc trên màn hình giám sát, trong mắt xẹt qua một đạo ám mang.
"Ngươi dám chạy, ta liền giết ngươi." Thấy Tỉnh Bách muốn chuồn, Sân Mộc một tay đem cổ áo người xách trụ, mặt lạnh uy hiếp.
"Đại ca, ta sợ." Tỉnh Bách tận lực trợn to cặp mắt nhỏ, muốn để Sân Mộc nhìn thấy trong mắt mình lập loè lệ quang.
Sân Mộc xoa tay hầm hè cười lạnh. "Cửu Quân? Thu thập chính là Cửu Quân!" Liếc ngược Tỉnh Bách một cái. "Từ trên núi nhảy xuống, hay từ chỗ này đi xuống, chọn một cái."
Nhìn dòng nước chảy xiết trước mặt, lại nhìn nhìn vực sâu vạn trượng phía sau, Tỉnh Bách yên lặng che mặt. "Ta cùng ngươi hỗn."
Đôi mắt khóa chặt nơi đóng quân Tả Quân lui tới, khóe mắt Sân Mộc lướt qua nhìn phân bố doanh địa, trong đầu nhớ tới bản đồ phân bố căn cứ Tả Quân lúc trước Bách An Ngưng đưa mình xem, còn có phân tích chiến cuộc của Long Vũ, dần dần thiết lập hành động.
"Ngươi." Sân Mộc vỗ vỗ cái ót Tỉnh Bách. "Hiện giờ chúng ta chờ trời tối, sau khi trời tối ngươi đi xuống hấp dẫn lực chú ý mang một phần Tả Quân rời đi, tạo thời gian cho ta."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Cho bọn chúng cái lễ gặp mặt."
Tỉnh Bách cũng là lớn gan, co quắp bất an lúc đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại, khôi phục rồi nên ăn thì ăn, nên uống thì uống không có việc gì để trong lòng, cứ theo lẽ thường mặt dày mày dạn lảm nhảm với Sân Mộc. Nếu không phải tên béo tử này còn hữu dụng, Sân Mộc đã sớm đem người giết chết.
Sắc trời dần tối, Tỉnh Bách một miệng ăn no uống đủ, ngốc hề hề hướng phía Sân Mộc nhe răng. "Ta chạy trốn rất nhanh, ngươi tin tưởng ta."
Sân Mộc liếc nhìn hình thể rất ư "gợi cảm" của Tỉnh Bách, không trả lời. Tỉnh Bách vỗ ngực. "Ngươi xem ta thon thả như vậy, chúng ta hợp tác sẽ rất vui."
Nhìn bóng lưng Tỉnh Bách rời đi, Sân Mộc do dự. "Không biết hiện giờ đổi đồng đội còn kịp không?"
Tỉnh Bách nghênh ngang xuất hiện trước căn cứ Tả Quân, sau khi bị phát hiện còn rất không thành thật la lên một tiếng, một thân thịt mỡ hoảng hốt xoay người chạy đi. (Cười bò, Béo tử này hài quá đi, lại thêm thành viên nhập hội hùng hài tử sao ╮(╯▽╰)╭ coi chừng rớt mỡ a~)
Binh lính tuần tra hai mặt nhìn nhau. "Cần cảnh báo không?"
"Không phải ảo giác?"
"Hẳn là không phải."
Khi âm thanh cảnh báo vang lên, căn cứ Tả Quân lập tức cảnh giác, sau giây sâu sắc vì chỉ số thông minh của Tỉnh Bác mà bi ai, Sân Mộc lặng lẽ tiến vào phía sau doanh địa Tả Quân.
Tỉnh Bách xuất hiện cũng không mang đến phiền toái gì cho Tả Quân, một phân đội nhỏ người được phái ra ngoài truy kích, người còn lại đi đến nơi cần bảo vệ, chỉnh trang canh phòng nghiêm ngặt. Đương nhiên, Sân Mộc cũng không chờ mong Tỉnh Bách có thể làm ra chuyện gì lớn, hắn muốn chính là cái nhất thời hỗn loạn kia.
Mượn bóng đêm lẫn vào doanh địa Tả Quân, Sân Mộc trốn bên dưới một chiếc phi hành khí, cảnh giác chờ đợi một nhóm binh lính đi qua.
Cặp mắt đảo quanh bốn phía, xác định an toàn, Sân Mộc tại chỗ lăn ra, cả người giống như một cơn gió thoáng nhanh qua, xâm nhập theo kế hoạch.
"Có thể mò đến nơi này, cũng là có chút bản lĩnh."
"Thằng nhãi con tân binh!"
......
Hai binh lính đứng gác nhỏ giọng nói chuyện với nhau, rất có hứng thú nghị luận về Tỉnh Bách vừa rồi.
Sân Mộc thật cẩn thận đi đến vị trí phía sau, trái phải không có người đi qua, nháy mắt nhảy vọt lên, như một tia chớp chế trụ cổ một người. Một người khác kinh ngạc trong phút chốc, đảo mắt rút súng nhắm vào Sân Mộc, há mồm muốn kêu. Sân Mộc xoay người đánh thẳng qua, bắt lấy họng súng người nọ, nhấc chân đỉnh đầu gối lên bụng người nọ, khiến tiếng la đến miệng liền biến thành giọng ồ ồ kêu đau.
Sân Mộc đem người buông xuống, chân đạp lên ngực gã, biểu tình sắc bén, ánh mắt hung ác. "Các ngươi hiện giờ đã chết trận, chớ lên tiếng, bằng không sẽ đem các ngươi biến thành thi thể thật sự."
Hai người nửa phút trước còn trêu ghẹo lúc này nhìn thoáng qua nhau, nhìn đến trong mắt đối phương đều là nhụt chí.
Thấy hai người gật đầu, Sân Mộc buông bỏ kiềm chế, không hề lưu lại đôi lời liền xoay người biến mất trong bóng đêm.
"Làm sao? Chơi xong rồi."
"Có thể làm sao? Trở về chết chắc rồi!" Cởi mũ ném xuống đất, tức giận nói.
Liên tiếp làm hàng loạt binh lính đứng gác hoặc tuần tra ngã xuống, Sân Mộ cẩn nấp bên ngoài gian phòng chỉ huy. Không có hô hấp, không có nhịp tim, Sân Mộc cũng không lo mình sẽ bị phát hiện.
Nghe được âm thanh trong phòng chỉ huy truyền đến, Sân Mộc yên lặng dịch hai bước, dùng lưỡi đao gió cắt một khe nhỏ. Trong phòng chỉ huy, trừ bỏ binh lính đang làm việc trước các thiết bị, còn có hai người đang nói chuyện. Một người trong đó Sân Mộc đã từng gặp qua, chính là nữ nhân từng thấy qua một lần hôm đó, tỷ tỷ của Trác Kỳ Bảo - Trác Lâm Anh. Còn có một nam nhân, Sân Mộc cảm thấy lạ mắt.
"Đừng xem thường học sinh, bọn họ nháo lên, chúng ta có thể cũng không chống đỡ được." Trác Lâm Anh lạnh mặt nói.
"Ngươi cảm thấy đứa bé kia chỉ là mồi nhử?"
"Hai quân giao chiến, dám lẻ loi một mình xuất hiện ở doanh trại quân địch thị uy, xuẩn như vậy còn có thể trở thành viện sinh trường quân đội? Chỉ số thông minh của viện trưởng học viện đều bị ăn mất sao?"
"Ha hả......" Nam nhân cúi đầu nhẫn cười. "Được rồi, nghe ngươi."
"Từ giờ trở đi toàn quân cảnh giới, không được bỏ qua bất cứ con sâu nào, trước khi bắt được học viên chạy trốn, ai cũng không được nghỉ ngơi!"
Cho Trác Lâm Anh một ánh mắt, Sân Mộc không thể không thừa nhận, nhóm thủ hạ này của Viên Úc Thần đúng là không có ai ngu xuẩn, nữ nhân kêu Trác Lâm Anh này cũng là khôn khéo đến đáng sợ.
Nhạy bén nghe được tiếng bước chân phía sau, đang lúc Sân Mộc thu tay chuẩn bị xoay người rời đi, dưới chân đột nhiên có một chỗ rất nhỏ bị buộc chặt. Sân Mộc cảm thấy không tốt, cúi đầu nhìn lại chỉ thấy một sợi dây kim loại mỏng manh bị đứt, ngay sau đó toàn bộ doanh địa liền vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn.
"Ai ở bên ngoài!!"