Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

chương 77: tái ngộ ôn hạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sân Mộc lười biếng nằm trên sô pha, mặc Viên Úc Thần đang ngồi một bên đút thức ăn vào miệng cho mình, nhìn biểu tình nghiêm túc của Viên Úc Thần, Sân Mộc đột nhiên cảm thấy kỳ quái. "Anh không có ý tưởng gì sao?"

Động tác trên tay Viên Úc khựng lại, ánh mắt bình tĩnh đối diện tầm mắt Sân Mộc. "Ý tưởng gì?"

Sân Mộc cúi đầu nhìn cổ áo đang mở rộng của mình, mếu máo ngồi dậy, kéo áo ngoài lên rời khỏi đại sảnh. Phàn Diệp mang theo cái muỗng ló đầu ra từ phòng bếp, đáy mắt giấu không được ý cười. "Nguyên soái, Sân thiếu là oán ngài không có tình thú a."

Viên Úc Thần lạnh mắt đảo qua, Phàn Diệp co rút bả vai, tiếp tục quay về phòng bếp làm việc. Viên Úc Thần đứng dậy ngồi lên sô pha, thần sắc cổ quái nhìn đôi tay chính mình.

Phàn Diệp xoa tay từ phòng bếp đi ra, đang chuẩn bị tiếp tục lên lầu dọn dẹp phòng, Viên Úc Thần đột nhiên gọi gã lại. "Làm thế nào mới có tình thú?"

Phàn Diệp ngạc nhiên dường như không nghĩ tới Viên Úc Thần sẽ hỏi như vậy, sửng sốt nửa ngày, Phàn Diệp vò đầu cười ngây ngô. "Ngày thường cũng là nghe lính cấp dưới nói. Nguyên soái, ngài nên yêu thương Sân thiếu nhiều hơn, hài tử luôn rất mẫn cảm."

Vẻ mặt vốn nghiêm túc của Viên Úc Thần lập tức cứng đờ. "Y đối với tiểu tang thi này còn không đủ yêu thương sao?"

"Nguyên soái, bình thường ngài có thể cười nhiều hơn, quá nghiêm túc sẽ làm Sân thiếu cảm thấy ngài không muốn để ý hắn, đứa nhỏ này sẽ thương tâm." Phàn Diệp nói xong liền lên lầu.

"Thương tâm?" Viên Úc Thần biểu tình nghiêm nghị.

"Úc Thần! Cùng ra ngoài đi!" Sân Mộc mặc chiếc áo liền mũ đơn giản, miệng ngậm kẹo, vịn bệ cửa sổ hô lên.

Viên Úc Thần trầm tư đứng dậy tròng áo khoác đen rời khỏi đại sảnh, duỗi tay ý bảo Sân Mộc lại đây. Sân Mộc nhảy xuống bệ cửa sổ kéo mũ trùm lên, chạy đến cạnh Viên Úc Thần theo thói quen dắt lấy tay y.

Nhìn Sân Mộc mặc quần áo rộng thùng thình, Viên Úc Thần không suy nghĩ mở miệng "Không vừa người."

Sân Mộc run run tay áo rộng. "Bình thường mặc chế phục vừa với thân thể, nhưng quá bị hạn chế."

Duỗi tay đem vành nón của Sân Mộc kéo về phía sau, Viên Úc Thần tận lực khiến bản thân trông không nghiêm túc như vậy. "Hảo hảo nhìn đường, đừng để ngã."

"Không phải còn có anh giữ ta sao?" Sân Mộc đúng lý hợp tình đáp.

Trên đường nhỏ yên tĩnh, hai bên là rừng cây Vân Vụ, gió thổi tản ra từng mảng hoa Vân Vụ, trong không khí cũng mang theo mùi ấm áp thơm ngọt của hoa Vân Vụ.

Sân Mộc buông tay Viên Úc Thần, phành phạch chạy về phía trước bắt bọ trong hoa, làm cho côn trùng sợ tới mức kinh hoàng rơi xuống một thân bột phấn huỳnh quang.

Viên Úc Thần ở phía sau nhìn hành động trẻ con của Sân Mộc, ngũ quan kiên nghị như cắt gọt như thoáng mềm lại, trong mắt nhiễm ý cười ôn nhu.

Nhìn ánh nắng ấm áp trên rừng hoa, Viên Úc Thần chỉ cảm thấy nội tâm chưa bao giờ lắng dịu như vậy, muốn đem khoảnh khắc vui vẻ này vĩnh viễn ghi vào tâm trí, cho đến ngày y chết đi.

"Úc Thần!" Sân Mộc chạy tới, nắm hai tay áo Viên Úc Thần cho xem. "Anh xem ta bắt được gì rồi này?"

Sân Mộc cẩn thận mở tay, một con ấu trùng run rẩy nằm trong tay áo. Viên Úc Thần buồn cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu Sân Mộc. "Đây là Lam Vi điệp, một loại sinh vật chỉ có ở tinh cầu số ."

Thấy Sân Mộc nhụt chí bĩu môi, Viên Úc Thần kéo cao tay áo Sân Mộc, để tay hắn lộ ra. "Thả đi, ta mang em đi hồ Bán Vĩ."

"Đi xem mỹ nhân ngư."

"Là Bán Vĩ ngư." Tỉ mỉ chỉnh sửa.

"Mỹ nhân ngư có thể ăn không?"

Không nặng không nhẹ gõ trán Sân Mộc, Viên Úc Thần thấp giọng giáo huấn. "Không thể, sẽ phạm pháp."

"Mỹ nhân ngư sau khi chết có phải hay không thật sự sẽ hóa thành bọt biển?"

Không cách nào sửa đúng Sân Mộc, Viên Úc Thần bất đắc dĩ. "Sẽ không, bọn họ sau khi chết sẽ bị đồng loại ăn luôn."

"!!!" Nháy mắt không còn hảo cảm với mỹ nhân ngư làm sao bây giờ?

Cùng Viên Úc Thần ngồi trên xe huyền phù ngắm cảnh, rời khỏi khu nghỉ tư nhân, Sân Mộc ghé vào cửa sổ nhìn khách du lịch tới lui dày đặc, tò mò hỏi Viên Úc Thần bên cạnh. "Nơi này ai cũng có thể tới sao?"

"Tinh cầu số chính là tinh cầu du lịch." Viên Úc Thần giải thích. "Trừ bỏ khu biệt thự tư nhân cấm vào, các khu vực khác đều thuộc về nơi công cộng."

"Ta cho rằng tinh cầu như thế này, trừ bỏ kẻ có tiền giống các người, thường dân không được phép vào."

"Trước kia đúng là có người muốn mua tinh cầu số , bất quá bị ta bác bỏ."

"Nếu muốn mua tinh cầu cần phải có bao nhiêu tiền?" Sân Mộc tâm động.

Viên Úc Thần cho Sân Mộc một ánh mắt, vẻ mặt đứng đắn việc công xử theo phép công. "Di tích chiến trường cổ, hàng không bán."

Sân Mộc bĩu môi khó chịu. "Nhớ năm đó kia cũng là địa bàn của quả nhân, luận bối phận ta đã là tổ tông của các người, tổ tông muốn tiêu tiền mua khối đất mà cũng không được, không hiếu thuận!"

Viên Úc Thần trong mắt ám ám không nói gì thêm, địa cầu là cố hương của Sân Mộc, nếu Sân Mộc trở về nơi đó, Viên Úc Thần không tự tin Sân Mộc có còn nguyện ý bỏ lại tất cả đi cùng y hay không.

Huyền phù dừng lại cạnh hồ Bán Vĩ, Viên Úc Thần đem xe huyền phù thu vào không gian khí, xoay người đội mũ cầm lấy tay Sân Mộc. "Người nhiều, đừng đi lạc."

Sân Mộc nhìn du khách kẻ tới ta đi xung quanh mà trợn mắt há mồm, để Viên Úc Thần dẫn mình đi. "Kẻ có tiền cũng thật nhiều."

Nghe Sân Mộc bĩu môi lải nhải không rõ, Viên Úc Thần cảm thấy buồn cười. Kỳ thật lấy thân phận của y hoàn toàn có thể phong tỏa hồ Bán Vĩ, ngày hôm nay chỉ thuộc về thế giới hai người y và Sân Mộc. Nhưng y muốn để Sân Mộc tiếp xúc cùng nhân loại nhiều hơn, y nhìn ra Sân Mộc đối với nhân loại vẫn còn rất nhiều mâu thuẫn.

"Muốn mua quả Hắc Mễ không?" Viên Úc Thần ý bảo sảnh bán hàng bên kia.

"Ta không đói bụng." Sân Mộc quyết đoán lắc đầu.

Cặp nam nữ đi qua nhịn không được cười ra tiếng, người ở xung quanh cũng nhìn Sân Mộc lộ ra nụ cười thiện ý. Viên Úc Thần lắc đầu bật cười. "Không phải cho em, là để uy Bán Vĩ ngư."

Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc đi đến sảnh bán hàng, trả tiền mua một bao quả Hắc Mễ, tiểu cô nương bán trái cây còn tặng Viên Úc Thần một bó hoa chúc y trở thành thầy thuần thú mạnh nhất tinh tế.

Đi ra sảnh bán hàng, Viên Úc Thần đem hoa đưa cho Sân Mộc. "Cho em."

Nghĩ tới nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ của cô bé vừa nảy, Sân Mộc tức giận ôm hoa không nói lời nào. Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc. "Đứa nhỏ vừa rồi rất thích em."

Sân Mộc liếc ngang Viên Úc Thần một cái. "Nàng thích anh, nàng đưa hoa cho anh."

"Nàng biết chúng ta là bạn lữ, bó hoa này chỉ ta mới có thể tặng em." Nhớ đến ánh mắt cô bé nhìn Sân Mộc, Viên Úc Thần không phủ nhận trong lòng mình có điểm không thoải mái.

Chăm chú nhìn ngũ quan nghiêm túc của Viên Úc Thần, xác định y không nói dối, tâm tình Sân Mộc nháy mắt lại tốt lên.

Viên Úc Thần mang Sân Mộc đến vị trí ít người bên hồ Bán Vĩ, Sân Mộc ngồi xổm xuống bờ hồ dùng tay khảy nước, tò mò nhìn xung quanh. "Nào có mỹ nhân ngư?"

"Bán Vĩ ngư sợ người, bình thường rất ít khi xuất hiện."

"Vậy anh mang ta tới nơi này làm gì." Sân Mộc thất vọng, không có cá tới chỗ này có gì vui chứ, về nhà đặt một chậu nước trong lên bàn cũng có thể nhìn.

Viên Úc Thần ngồi xổm xuống cạnh Sân Mộc, móc ra mấy quả Hắc Mễ thả vào nước, mộc hệ lặng lẽ làm hạt giống nẩy mầm trong nước.

Tò mò nhìn chằm chằm trái cây trong tay Viên Úc Thần, Sân Mộc thử trộm một quả cho vào miệng, Viên Úc Thần thú vị nhìn. "Có mùi vị gì?"

"Không có mùi vị." Sân Mộc ăn ngay nói thật lắc đầu. "Ta không có cảm giác."

Viên Úc Thần khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sân Mộc, y từng suy đoán qua có lẽ Sân Mộc không thích đồ ăn của nhân loại, lại chưa bao giờ nghĩ tới Sân Mộc thế nhưng lại không có cảm giác.

Chăm chú nhìn biểu tình tập mãi thành thói quen của Sân Mộc, Viên Úc Thần đột nhiên cảm thấy bản thân chưa từng chân chính hiểu Sân Mộc.

"Ai ai!!" Sân Mộc đột nhiên trở nên hưng phấn, xung quanh cũng đồng thời kinh hô.

"Úc Thần!" Sân Mộc nắm chặt cánh tay Viên Úc Thần. "Anh xem, anh xem, mỹ nhân ngư!"

Viên Úc Thần lấy lại tinh thần, tầm mắt theo ngón tay Sân Mộc chỉ nhìn đến, chỉ thấy trên mặt hồ vốn xanh thẫm yên tĩnh đột nhiên tạo nên tầng tầng cuộn sóng, một cô bé nửa người nửa cá từ dưới đáy hồ nhảy lên, đuôi cá rực rỡ phản xạ dưới ánh nắng, màu sắc lấp lánh cùng diễm lệ.

Càng lúc càng nhiều nhân ngư từ trong hồ nhảy lên, du khách bên hồ phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, kích động tán thưởng Bán Vĩ ngư mỹ lệ.

Viên Úc Thần lấy quả Hắc Mễ đặt vào lòng bàn tay Sân Mộc, Sân Mộc thử vươn tay, một tiểu nhân ngư ở trong nước phe phẩy đuôi trộm nhìn Sân Mộc, Sân Mộc mong chờ đem tay duỗi duỗi về phía trước.

Tay Viên Úc Thần làm một hạt giống mọc ra chồi non, người bình thường sẽ không cách nào nhìn ra khí vị phát ra trong tay Viên Úc Thần, tiểu nhân ngư động động mũi, thật cẩn thận đến gần Sân Mộc.

"Cho ngươi ăn." Sân Mộc cực kỳ vui vẻ.

Tiểu nhân ngư tới gần Sân Mộc, người ở gần chỗ Sân Mộc đều ngừng hô hấp, tiểu nhân ngư cầm lấy quả Hắc Mễ trong tay Sân Mộc, há miệng cắn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ngây thơ.

"Chỉ số thông minh của Bán Vĩ ngư tương đối thấp, nhưng trực giác đối với địch bạn rất nhạy bén." Viên Úc Thần nói nhỏ bên tai Sân Mộc.

Sân Mộc duỗi tay thử giao lưu cùng tiểu nhân ngư. "Bắt tay."

Tiểu nhân ngư khó hiểu nhìn Sân Mộc, Sân Mộc nâng tay. "Tới, cùng ta bắt tay."

Tiểu nhân ngư nhìn Sân Mộc, lại nhìn tay Sân Mộc, học theo động tác Sân Mộc duỗi tay đặt lên tay hắn. Trong tiếng kinh hô ở xung quanh, Sân Mộc vui đến nở hoa rồi.

Cùng nhân ngư chơi nửa ngày, Sân Mộc cảm thấy mỹ mãn rời đi cùng Viên Úc Thần, đi ở giữa rừng Vân Vụ, Sân Mộc nhảy nhảy dẫm lên hoa Vân Vụ rơi trên mặt đất.

Nhìn bóng lưng Sân Mộc, Viên Úc Thần còn vì lời Sân Mộc vừa nói canh cánh trong lòng. Viên Úc Thần ảo não chính mình vẫn luôn xem nhẹ Sân Mộc, Sân Mộc cũng chưa bao giờ che giấu, nếu cẩn thận quan sát y nhất định có thể phát hiện ra.

"Úc Thần!" Sân Mộc dừng lại xa xa hướng Viên Úc Thần vẫy tay.

Viên Úc Thần bước nhanh đuổi theo, Sân Mộc cắn quả Hắc Mễ vừa mới cho nhân ngư ăn còn thừa, đem bó hoa trong tay đưa cho Viên Úc Thần. "Chúng ta còn đi chỗ nào chơi?"

"Trời không còn sớm, về trước đi."

"Không đi thung lũng tình yêu sao?" Sân Mộc khó hiểu. "Trời còn chưa tối a."

"Ngày mai lại đi." Viên Úc Thần dắt tay Sân Mộc.

Nhìn sườn mặt Viên Úc Thần, Sân Mộc không hiểu vì sao cảm xúc Viên Úc Thần lại trở nên bất thường.

Hai người trầm mặc cùng đi trên đường, Sân Mộc nhàm chán nhìn xung quanh, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Sân Mộc có chút kinh ngạc. "Quái nhân Ôn gia!"

Viên Úc Thần dừng bước, Ôn Hạo mặc thường phục cũng quay đầu lại, nhìn thấy Viên Úc Thần và Sân Mộc ở cùng nhau ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

Ôn Hạo đến gần hai người, nhìn hai người nắm tay, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. "Viên nguyên soái." Ôn Hạo gật đầu nói.

"Ôn tiến sĩ." Viên Úc Thần chào hỏi.

"Lam Á tinh vì tin tức đính hôn của nguyên soái mà nháo đến long trời lở đất, nguyên soái lại ở chỗ này thật là nhàn nhã." Ôn Hạo nhìn về phía Sân Mộc. "Nói vậy vị này chính là hôn ước giả của nguyên soái."

"Ngươi là ca ca vị hôn thê của Úc Thần."

"Nguyên soái đã cự tuyệt hôn ước cùng Tiểu Kỳ, không thể tính là vị hôn thê."

"Sao ngươi lại ở chỗ này." Viên Úc Thần niết niết lòng bàn tay Sân Mộc nhắc nhở.

Ôn Hạo trầm mặc giải thích. "Gần đây công việc ở viện nghiên cứu không nhiều lắm, viện trưởng cho ta mấy ngày nghỉ phép."

"Đi đến chỗ ta?" Viên Úc Thần mời.

Ôn Hạo nhìn Sân Mộc, gật đầu đồng ý. "Hảo, phiền toái Viên nguyên soái."

Trên phi hành khí, Sân Mộc trêu đùa tiểu hồng tước trong tay, nhìn tiểu hồng tước ngốc hề hề nhảy tới nhảy lui giữa bàn tay mình.

Ôn Hạo nhìn hồng tước trên tay Sân Mộc mở miệng nói. "Chim trí năng thế hệ đầu, đã qua thăng cấp cải tạo?"

"Ngươi làm sao biết?"

"Lúc ta còn nhỏ cũng thích chơi." Ôn Hạo nghiêm trang nói, mặt vô biểu tình nhìn Sân Mộc.

Viên Úc Thần mở miệng nói "Chuyện của ta cùng Sân Mộc cần bảo mật."

"Ta biết." Ôn Hạo buông ra tóc dài rồi một lần nữa buộc lại.

Biết rõ tính cách Ôn Hạo Viên Úc Thần tự nhiên không nghi ngờ hắn, Ôn Hạo đem tóc một lần nữa buộc chắc, ánh mắt nhìn sang Viên Úc Thần nói "Sau khi trở về Lam Á Tinh cẩn thận chút, đã xảy ra chuyện."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio