Sau ngày đó, Lương Hàm liền đem toàn bộ tinh thần vào công việc, vừa vặn công ty đang có một công trình lớn ở Nam Kinh, cô không nói hai lời liền tiếp nhận, không quá vài ngày liền bay đi Nam Kinh, tạm thời rời khỏi nơi thương tâm này.
Đúng ngay thời điểm sắp được nghỉ hè, đối với Nhược Thủy vẫn là sinh viên mà nói, đây là một năm thống khổ nhất! Bị kỳ thi học kỳ kia bức khổ...
Thậm chí Nhược Thủy so với các bạn học khác còn bận rộn hơn nhiều, kịch bản tiểu đánh tiểu nháo lần trước kia, được Ngụy Ương hết lòng ủng hộ và ba ba Hách Liên đầu tư rất lớn, thế nhưng thành đại chế tác, tuyển vai và công việc chuẩn bị hậu kỳ đều đã làm xong, dĩ nhiên thanh thế rất lớn tiến vào giới điện ảnh, bắt đầu quay phim.
Làm biên kịch, Nhược Thủy cũng không cần quan tâm nhiều lắm, dù sao cô viết kịch bản, tổ biên kịch tùy tiện xách một người làm công đi ra đều có kinh nghiệm hơn so với cô. Nhưng cô cũng là người đầu tư, vì thế rất nhiều chuyện liền không thể không hỏi ý cô.
Lại một l cùng đạo diễn trò chuyện xong, Nhược Thủy xoa xoa thái dương, cảm thấy thật sự là khó tin. Có đôi khi nằm ở trên giường, nửa mơ nửa tỉnh nhớ tới chính mình viết cái kịch bản cẩu huyết kia, đều bị dọa giật mình một cái tỉnh lại...
Kỳ thật, bộ phim này có thể bắt đầu quay liên quan tới Thôi Tiến Đông rất lớn, nhưng từ sau khi Lương Hàm cùng hắn giải trừ hôn ước, mặc dù có tầng quan hệ kia với Ngụy Ương, Nhược Thủy vẫn không muốn gặp hắn. May mà Thôi Tiến Đông chính là ông chủ lớn vỗ bàn quyết định, mọi chuyện cụ thể không liên quan tới hắn, nhiều nhất thì tương lai khi mở tiệc giới thiệu phim lộ mặt một chút là được, Nhược Thủy lúc này mới yên tâm rất nhiều.
Bị cuộc điện thoại vừa rồi đánh gãy, thật vất vả bồi dưỡng được một chút không khí học tập, Nhược Thủy thở dài, đi ra khỏi thư viện, lưng đeo túi sách tính về nhà.
Gần đây Nhược Thy ôn tập rất chăm chỉ, mỗi ngày không ở thư viện đến tối muộn thì tuyệt đối không chịu đi, chạng vạng cũng không quay về, trực tiếp đến căn tin gần thư viện giải quyết cơm chiều.
Ngụy Ương đưa cơm chiều đến cho Nhược Thủy, đều bị cự tuyệt. Kỳ thật Ngụy Ương đau lòng cô ăn không ngon, nhưng cô cũng đau lòng Ngụy Ương qua lại bôn ba vất vả. Lúc trước Ngụy Ương mỗi ngày đi làm, lại còn phải trở về làm cơm chiều cho cô, cô đã đề cập qua nhiều lần, nhưng Ngụy Ương muốn vậy, cô cũng không có biện pháp.
Nhược Thủy cũng từng nghĩ tới muốn học nấu ăn, nhưng khi cô dùng lý thuyết khoa học tự nhiên của đời trước cùng độ chính xác lại làm ra một chén cơm rang trứng bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, Ngụy Ương ngàn dỗ vạn lừa mới đánh mất tâm tư tiếp tục xuống bếp của cô.
Đối với Ngụy Ương mà nói, vì người yêu dấu xuống bếp là hạnh phúc của anh, ở trong đầu của anh hoàn toàn không có tồn tại ý nghĩ "nam chủ ngoại, nữ chủ nội", dựa theo ý muốn của anh, nếu có thể mỗi ngày ở nhà chuẩn bị một ngày ba bữa cho Nhược Thủy mới là hạnh phúc lớn nhất.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà còn mang theo một chút nóng dừng ở trên người Nhược Thủy, ở phía sau cô kéo ra một cái bóng thật dài, làm cho trên người cô gái thanh lệ vô song một tầng vầng sáng như cảnh trong mơ, khi Ngụy Dịch lái xe qua, liếc mắt một cái liền thấy được cô mặc quần áo bình thường lại dấu không được một thân phương hoa.
"Nhược Nhược." Một tiếng gọi từ phía sau truyền đến, Nhược Thủy kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn, thấy Ngụy Dịch từ trên xe xuống.
"Anh Ngụy Dịch, đã lâu không thấy!" Nay lòng của cô đã sớm không giống ngày xưa, liếc thấy Ngụy Dịch, chỉ có kinh hỉ, không có gì khác.
Ngụy Dịch cầm chìa khóa xe đi tới, cười nói: "Vừa mới tan học sao? Sao đi một mình, chú nhỏ cũng không tới đón em?"
Nhược Thủy nghe được một câu cuối cùng, sửng sốt trong chốc lát, thấy anh thần thái tự nhiên, ngữ khí giống như ngày xưa, chỉ biết anh đã biết được hơn nữa tiếp nhận chuyện cô cùng Ngụy Ương.
"Vừa tự học xong. Anh ấy ở nhà làm cơm chiều." Nhược Thủy biết được thiện ý của anh, cũng cười trả lời: “Nhưng anh sao lại đến đại học Thanh Hoa? Là bà ngoại có chuyện gì muốn làm sao?"
Ngụy Dịch đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, sờ sờ cái mũi cười khổ nói: "Anh đến làm cu li. Chủ nhiệm hệ pháp luật của trường tụi em là học trò của bà nội, thời gian trước anh không phải hoàn thành một vụ án lớn sao? Vị chủ nhiệm kia không biết từ chỗ nào biết được thân phận của anh, đến tận nhà nói với bà nội, mời anh đến đại học Thanh Hoa diễn thuyết. Bà nội đương nhiên là đồng ý, anh không có biện pháp, chỉ có thể đến đây." Dứt lời anh còn buông tay, bộ dáng thực bất đắc dĩ.
Trong mắt Nhược Thủy đầy ý cười, trêu tức nói: "Bằng diện mạo của Ngụy thiếu gia nhà chúng ta, khẳng định là mê đảo ngàn vạn nữ sinh đại học Thanh Hoa phải không?"
"Đừng đừng, đừng kêu Ngụy thiếu gia, cách gọi này anh không đảm đương nổi." Ngụy Dịch liên tục xua tay, cười nói: "Chắc em không biết, vòng luẩn quẩn này Ngụy thiếu gia là chú nhỏ, anh chống đỡ lắm chính là Ngụy tiểu thiếu gia..."
Nhược Thủy bật cười.
Hai người đều không nói chuyện Nhược Thủy cùng Ngụy Ương, rất ăn ý nói giỡn, hàn huyên trong chốc lát, Nhược Thủy bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Anh Ngụy Dịch, anh... cùng Tạ Nhân Nhân chia tay?"
Ngụy Dịch ngẩn ra, khẽ thở dài một cái: "Ừ. Tụi anh đúng là không thích hợp."
"Lúc trước anh còn kiên trì như vậy, cứ cảm thấy ba mẹ bọn họ có thành kiến với cô ấy, chuyện trưởng bối không thể liên lụy đến trên người hậu bối, thậm chí... Còn oán bọn họ." Anh cười có chút chua sót: "Nay, anh mới hiểu được, chân chính bị che mắt là anh, cảm tình của tụi anh, vốn có vấn đề."
Nhìn anh như vậy, Nhược Thủy không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể im lặng nghe anh nói. Ngụy Dịch nói tới đây, phỏng chừng cũng ngượng ngùng, liền không nói nữa.
"Gần đây, em có nghe được một ít tin tức, là về Tạ gia." Nhược Thủy có chút chần chờ: "Nghe nói Tạ An Quốc đã bị khai trừ, Tạ An Bang từ sau khi bị bắt không lộ mặt, ông nội Tạ Nhân Nhân đột nhiên phát bệnh, bây giờ còn đang cấp cứu... Tạ Nhân Nhân chị ấy không biết..."
"Cô ấy không có việc gì." Ngụy Dịch biết cô muốn hỏi cái gì, ôn nhu cười với cô: "Dù sao cùng một chỗ nhiều năm như vậy, anh cũng giúp cô ấy một phen, trước khi ba cô ấy bị bắt, cô ấy cũng đã xuất ngoại. Phỏng chừng, rất nhiều năm cũng không trở lại."
Một nhà Tạ gia rơi đài, cây đổ bầy khỉ tan, Tạ lão gia tử bị đả kích lớn, đột phát chảy máu não, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, đến nay còn chưa thể thoát ly nguy hiểm. Lúc trước có liên quan với Tạ gia, những người dựa vào lấy lòng Tạ gia nay đều tránh né, e sợ không kịp. Hai anh em Tạ Phỉ Phỉ cùng Tạ Trường Không được Tạ lão gia tử sủng ái nhất ở Tạ gia sau khi chuyện phát sinh liền biến mất, ngay cả Tạ lão gia tử còn ở bệnh viện cũng chưa từng đi thăm.
Cây đổ bầy khỉ tan: Nguyên gốc là 树倒猕猴散 (Thụ đổ Mi hầu tán/thụ đổ hồ tôn tán) – một câu thành ngữ Trung. Hồ tôn là loại khỉ lông dày, hay còn gọi là khỉ Ma-các, một giống khỉ ở miền Bắc Trung Quốc.
Hồ tôn
Xuất xứ: Tống Tào Vịnh dựa vào Tần Cối, làm quan tới thị lang, vinh quang một thời…Vịnh uy hiếp đủ kiểu, Đức Tư vẫn bất khuất. Đến khi Tần Cối chết, Đức Tư sai người gửi thư đến Tần Vịnh, mở thư ra, bên trong viết “Cây đổ bầy khỉ tan” – ý chỉ cây đổ rồi, khỉ ở trên cây liền chạy đi hết.>
Nhân tình ấm lạnh, Ngụy Dịch anh lại vẫn nguyện ý ra tay giúp đỡ Tạ Nhân Nhân thoát thân như cũ, mặc dù đã là người xa lạ.
Nhược Thủy nhìn anh, hình như có thể thấy được bóng dáng chàng thiếu niên mới gặp kia. Mấy năm nay, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều đã hoàn toàn thay đổi, nhưng anh lại vẫn thiện lương như cũ vẫn, ôn nhu như vậy.
Ôn nhu trí mạng nhất.
☻☻☻
Khi Nhược Thủy về nhà, Ngụy Ương còn chưa trở về, trong nhà rất yên tĩnh.
Cô nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho anh.
Mới vang một tiếng đã bị tiếp: "Uy, Nhược Nhược."
"Cậu nhỏ, anh sao còn chưa trở về? Sẽ tăng ca hả?" Khi Nhược Thủy cùng anh nói chuyện luôn không tự chủ được mang theo chút làm nũng.
Ngụy Ương vừa nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã qua thời gian, không hờn giận nhìn người trước mặt một cái, ngữ điệu lại hết sức ôn nhu: "Bảo Bối đói bụng phải không? Trong tủ lạnh còn có một chút đồ ăn vặt, Bảo Bối trước ăn tạm, anh sẽ trở về nấu cơm."
Nhìn anh khi nói chuyện điện thoại trong mắt đầy sủng nịch và trong ngữ khí lấy lòng mà chính mình đều không có chú ý tới, lông mi vừa dày vừa mềm của Lăng Sương run rẩy, như con bướm hoảng loạn, yếu ớt lại xinh đẹp.
Thấy anh rốt cục cúp điện thoại, Lăng Sương cười nói: "Là bạn gái anh gọi?" Ngữ khí rất tự nhiên, không biết còn tưởng rằng ả đang nói chuyện cùng bạn lớn lên từ nhỏ.
Ngụy Ương rốt cục không hề che giấu chính mình không kiên nhẫn, lười ứng phó với ả: "Lăng tiểu thư, thật sự có lỗi. Bữa ăn đêm nay tôi không có thời gian, trong chốc lát tôi sẽ phái Trương trợ lý thay tôi tham dự, Vương quản lý bộ phận phát triển cũng sẽ đi, cô nếu là muốn tìm người tham khảo vấn đề lần này hợp tác, có thể tìm Vương quản lý, việc này từ anh ta toàn quyền phụ trách."
Trong lời nói thập phần không kiên nhẫn, Lăng Sương đương nhiên nghe ra, ả cho tới bây giờ sẽ không là người càn quấy, thân mình ngây một chút, lập tức liền săn sóc cười nói: "Là sai của em, tan tầm còn chiếm dụng thời gian của anh dài như vậy." Sau liền tự nhiên rộng rãi đứng dậy tạm biệt Ngụy Ương, thân ảnh thướt tha duyên dáng biến mất ở ngoài cửa.
Ả vừa đi, Ngụy Ương cũng ngồi không nổi nữa, vừa rồi bị người phụ nữ này lãng phí quá nhiều thời gian, làm hại Nhược Nhược của anh đáng thương hề hề ở nhà đói bụng. Ngụy Ương nghĩ đến bộ dạng Nhược Thủy bị đói, nước mắt lưng tròng đáng thương, trong lòng nhảy dựng, vội vàng chạy xuống gara.
Trương trợ lý đã sớm được phân phó tham dự bữa ăn đêm nay, vì cam đoan trong sạch của Boss không bị vị Lăng tiểu thư kia cướp đi, anh vẫn canh giữ ở ngoài cửa văn phòng của Ngụy Ương.
Nhìn thấy vị Lăng tiểu thư kia rốt cục đi ra, hơn nữa khách khí cùng anh chào hỏi, sau liền rời đi, anh chính là hơi hơi thở dài. Lúc này nhìn thấy Boss nhà mình vô cùng lo lắng chạy về nhà như chạy đi đầu thai, ở trong lòng anh yên lặng cảm tạ một nửa của mình, cảm tạ cô ấy đến nay còn chưa xuất hiện, để cho anh có thể toàn lực ứng phó xây dựng sự nghiệp.
Xì poi: scandal của bạn Điềm Điền
Gặp lại Lăng Sương