Trọng Sinh Nhược Thủy

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại thọ tám mươi của Thẩm lão gia, tân khách tụ tập, khách quý chật nhà, rất rầm rộ. Trong bữa tiệc được chú ý nhất còn là một đám cháu nội, cháu ngoại tiền đồ lấp lánh của Thẩm lão gia, mặc dù cháu trai nhỏ nhất của Thẩm gia Thẩm Niệm Bách (ko biết đây có phải là tên của Thẩm tam ko ta??? ^^) cũng đã kết hôn năm ngoái, nhưng điểm này cũng không cản trở ánh mắt tán thưởng của các quý cô đang ngồi đối với các vị thiếu gia Thẩm gia.

Nhưng, được nhìn bằng ánh mắt tán thưởng vẫn có chút phiền toái, tỷ như lúc này Thẩm Niệm Xuyên đang bị vợ không tiếng động tàn phá.

“…… Tê …… vợ nhẹ một chút, cẩn thận đau tay ~”

“Hừ!╭(╯^╰)╮” Lương Hàm nhéo anh một cái, buông tay ra, tha cho bắp đùi của chồng.

Thẩm Niệm Xuyên thay đổi hình tượng lạnh lùng ở trước mặt người ngoài, ôm mình vợ dụ dỗ một phen, cái gì buồn nôn nói

Thật ra thì anh xuất thân bộ đội, mặc dù hôm nay đã sắp bốn mươi tuổi, thế nhưng vóc người tinh tráng cũng không phải là chỉ có nhìn đẹp mắt, Lương Hàm lúc nãy là tính toán bấm hông của anh, kết quả thật không tìm được thịt dư để ra tay, chỉ có thể đổi đường xuống bắp đùi, hung hăng bấm một khối thịt non ở bắp đùi mới coi là hả giận.

“Con trai cũng lớn như vậy, còn tới chỗ này chiêu phong dẫn điệp!” Lương Hàm hiển nhiên có sức miễn dịch cực mạnh với mấy lời buồn nôn của chồng, trực tiếp ném cái liếc mắt cho anh, xoay người rời đi.

Bản gốc : 招蜂引蝶 – Chiêu phong dẫn điệp. Thành ngữ ‘Chiêu phong dẫn điệp’, giải thích : dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý so sánh rằng hấp dẫn được sự chú ý của người khác.

“Vợ ơi, anh oan uổng nha, anh chỉ đứng ở chỗ này, nhưng không có nói với người khác một câu ……ơ, ơ, ơ, vợ, em muốn đi đâu?” Thấy Lương Hàm xoay người, Thẩm Niệm Xuyên nóng nảy, kéo tay của cô không cho đi.

Lương Hàm chọt chọt mặt anh (cái trán với không tới), chê cười nói: “Còn có thể đi chỗ nào? Mới vừa rồi Thần Thần bị tiểu Tam cùng Điền Điềm ôm đi, một lúc lâu không thấy bọn họ. Hai vợ chồng bọn họ đều không đáng tin cậy, em phải đi tìm.”

“Anh với em cùng đi.” Thẩm Niệm Xuyên nắm tay vợ yêu.

Lương Hàm còn muốn để cho anh ở chỗ này chào hỏi, nhưng vừa nhìn cách đó không xa lão nhị Thẩm gia bộ dáng thành thạo có thừa, cũng không nói thêm nữa, hai vợ chồng cùng nhau đi tìm con trai.

☻☻☻

Trong phòng coi như an tĩnh, Nhược Thuỷ cầm một trái táo lớn đo đỏ, cũng không ăn, cố ý ở trước mặt người bạn nhỏ Thẩm Dận Thần quơ qua quơ lại, nghi ngờ hỏi bé: “Thần Thần, tại sao hơn một tháng cô không thấy con, con không có cao lên, nhưng bụng nhỏ lại bự ra?”

Thẩm Dận Thần tuổi tuy nhỏ, lại rất có chí khí, bé nhạy cảm phát giác cô gái trẻ trước mặt cười không có ý tốt, cuối cùng nhìn trái táo đỏ đỏ một cái, cái miệng nhỏ nhắn mới vừa rớt hai cái răng nhếch lên, sắc bén chỉ ra: “Cô cũng không có cao lên, bụng cô cũng lớn ra.”

Nhược Thuỷ cười híp mắt nhìn bé, tự động bỏ quên nửa câu sau: “Cô là người lớn nha, người lớn dĩ nhiên sẽ không cao nữa, ba mẹ của con cũng không có cao nữa. Nhưng là con xem, Tô Tô nhà chú Tô Dương cùng tuổi với con, cô bé cao hơn rất nhiều đó.”

Thần Thần á khẩu không trả lời được, Tô Tô ngồi cùng bàn với bé, bé dĩ nhiên biết Tô Tô cao hơn bé …… mặc dù bé không phản bác được, nhưng cái này không có nghĩa là bé sẽ thừa nhận mình mập, trên thực tế gần đây bởi vì bé vừa nhổ răng, mẹ một mực quản bé, rất nhiều thứ đều không để cho bé ăn, cho nên bé còn cảm giác mình gầy chút.

Ở một bên bị Thẩm tam cuốn lấy không thả, Điền Điềm rốt cục lần nữa thoát khỏi ma chưởng, chạy tới gia nhập nói chuyện với hai người: “Thần Thần mập lên rất nhiều nha, nhưng người bạn nhỏ mập mạp mới đáng yêu ~”

Cô gần đây rất muốn có con, nhưng Thẩm tam một mực không đồng ý, không chịu làm ra người thứ ba tới phá hư thế giới ngọt ngào hai người bọn họ, cho nên cô chỉ cần thấy trẻ con liền phá lệ ôn nhu, cả người đều tràn đầy tình thương của mẹ.

Thẩm tam bị vứt bỏ, chậm rãi đi tới, nhìn cháu trai một cái, nhận xét một câu: “Cũng may, so với Lôi Cầu Cầu gầy.”

Thần Thần hung hăng run lên một cái, chợt có xung động muốn khóc. Lôi Cầu Cầu là đứa bé mập nhất trong đại viện, từ xa nhìn lại, tựa như một trái cầu to lớn.

Lúc này hai vợ chồng Lương Hàm Thẩm Niệm Xuyên tìm được đến nơi, Thẩm Niệm Xuyên một tay ôm lấy con trai đang lâm vào khổ não thật sâu, hôn một cái, cười nói: “Thần Thần sao vậy?”

Thẩm Dận Thần ngẩng đầu lên, nhìn ba ba ôn hòa một cái, nhớ tới lúc trước mẹ cắt giảm khẩu phần ăn của bé, chính là ba ba len lén đưa chocolate cùng khoai tây chiên cho bé, không khỏi buồn bã, nhìn về phía Lương Hàm, yên lặng chảy xuống hai hàng lệ nóng: “Mẹ, sau này ba ba lấy thêm đồ ăn vặt cho con, con cũng không ăn nữa ……”

Lương Hàm nhận lấy con trai, ách… quả nhiên có chút nặng, cô quét Thẩm Niệm Xuyên ở đằng sau con trai một cái, dùng ánh mắt ý bảo anh: chuyện này chút nữa chúng ta trở về tính!

Bên ngoài cửa đại sảnh, Thôi Tiến Đông đang định tiến vào, cũng thấy tình cảnh này, dừng bước chân lại. Cô vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng b bên cạnh chồng cùng con trong ngực thêm mấy phần ôn nhu lúc trước không có, một nhà ba miệng, không khí ấm áp hạnh phúc, hắn lại thấy chói mắt vạn phần!

Nếu như, ban đầu hắn không có ngu ngốc, có phải hay không hôm nay, đứng ở nơi đó, ôm vợ đẹp con thơ, cười hài lòng không phải là Thẩm Niệm Xuyên, mà là hắn?

“Đông tử, mày đứng nơi này làm gì? Sao không đi vào?” Ngụy Ương từ bên ngoài đi vào, vỗ vỗ vai hắn, đem Thôi Tiến Đông đứng ngẩn hồi lâu từ trong suy nghĩ thức tỉnh.

Thôi Tiến Đông liếc mắt nhìn trong phòng, cười khổ nói: “Tao không muốn vào.”

Ngụy Ương ghé đầu nhìn, trong nháy mắt liền hiểu, thấy hắn xoay người rời đi, trong bụng than nhỏ.

☻☻☻

Trong dạ tiệc Nhược Thuỷ uống chút rượu, hai gò má hồng phơn phớt, trên đường trở về vẫn luôn quấn Ngụy Ương, giống như cái đuôi nhỏ treo ở trên người anh, dụ dỗ thế nào cũng không chịu xuống.

Bất đắc dĩ, Ngụy Ương chỉ có thể gọi tài xế tới, còn mình ôm cô vợ bé nhỏ ngồi ở ghế sau. Ôm Nhược Thuỷ uống say, thật là hành hạ ngọt ngào. Cô gái nhỏ ngồi cũng không an phận, uốn tới ẹo lui, thỉnh thoảng không tự chủ liền nhún lên giải đất nhạy cảm của người nào đó, đốt một thân lửa còn quyệt cái miệng nhỏ nhắn muốn hôn hôn.

Cặp mắt Ngụy Ương như muốn phun ra lửa, hít một hơi thật sâu, liếc nhìn tài xế, vừa trấn áp Tiểu Nhược Nhược đang tạo phản, vừa âm thầm suy tính lần sau ra cửa phải đổi xe.

Thật vất vả đem Nhược Thuỷ ôm trở về nhà, một đường nhẫn nại không có làm thịt cô, mới đóng cửa nhà lại, tay nhỏ bé của Nhược Thuỷ không có biện pháp gì liền dò vào quần áo anh, bộ dáng gấp gáp khó dừng nổi.

Anh không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu chộp lấy cái miệng nhỏ nhắn đang làm loạn kia, một tay từ cổ áo đi xuống, đẩy xuống áo ngực của cô, cầm một con thỏ ngọc hung hăng nắn bóp.

Lúc hai người tách ra đều thở hồng hộc, áo ngực của Nhược Thuỷ bị cởi ra không biết lúc nào, vứt trên mặt đất, Ngụy Ương đem áo cô cởi ra, lộ ra nước da như ngọc, mắt anh đầy sương mù, há mồm ngậm một viên anh đào, dùng đầu lưỡi trêu chọc, khẽ cắn, duyện ra tiếng sách sách

Cặp mắt Nhược Thuỷ như sương mù ngước đầu lên, ôm cổ anh, dồn dập thở, bộ ngực bị kích thích làm cho cô không ngừng động tình, nơi nhạy cảm nhất chảy ra rất nhiều chất lỏng, thấm ướt hết quần lót nhỏ.

“Ừ …… a hắc …… nga ~” Một tiếng rên rỉ thật dài, Nhược Thuỷ phát hiện có cái gì đó dò vào thân thể, vật kia không bằng dục vọng lớn của Ngụy Ương, cũng không nóng bỏng, nhưng lại hết sức linh hoạt, chui qua tầng tầng thịt non, ở bên trong dũng đạo ướt át uyển chuyển di chuyển, đâm đâm nhè nhẹ, làm cho Nhược Thuỷ bộc phát rên rỉ kiều mỵ.

Ngụy Ương ở trước ngực cô ngẩng đầu lên, một tay khác nắn bóp thịt mềm trước ngực, anh rất thích nhìn cô vợ nhỏ sắc mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ đỏ thắm khép lại mở, động tác trên tay chợt tăng nhanh, bắt chước động tác giao hợp, ra vào nhanh chóng, từng trận tiếng nước chảy ở trong phòng khách an tĩnh vọng lại, phá lệ mắc cỡ.

Nhược Thuỷ lúc này áo đã bị cởi, bên dưới vẫn còn mặc quần đùi kaki, người đàn ông một thân tây trang không loạn chút nào, thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng, như là đang sắp họp hội nghị công ty, nhưng tay của anh lại ở bên trong quần cô gái nhỏ, ra ra vào vào, làm cô gái nhỏ lảo đảo lắc lư, mềm giọng đứt quãng năn nỉ: “…… Ừ …… anh trai tốt …… ừ a …… đừng …… không muốn nơi đó …… không muốn …… a ……”

Không biết ngón tay của Ngụy Ương đụng phải nơi nào, thân thể Nhược Thuỷ run một cái, trong mắt Ngụy Ương sáng lên, thêm lực đâm đâm khối thịt non mới vừa đụng phải kia, trong nháy mắt cô ngay cả kêu cũng không kêu được, chỉ không ngừng co quắp, thân thể run rẩy, thư sướng trên tay Ngụy Ương.

Cao trào đi qua, Nhược Thuỷ mềm nhũn từ trên cửa trợt xuống, Ngụy Ương vội vàng ôm lấy cô, cũng không đi phòng ngủ, chỉ đem cô ôm lên ghế sa lon,quần đùi kaki màu đen bị cởi xuống, quần lót đã sớm không biết đi nơi nào.

Ngụy Ương khẽ hôn cái trán cùng gò má của cô, không đợi cô từ trong cao trào tỉnh táo lại, liền đẩy hai chân của cô ra, cúi đầu tinh tế quan sát nơi ấy của cô.

Hách Liên gia là hạnh lâm thế gia, Nhược Thuỷ tuy chưa từng học y, nhưng một ít phương thuốc tổ thượng lưu truyền vẫn biết, mặc dù kết hôn hai năm, nhưng chỗ tư mật của cô lại được bảo dưỡng cực tốt, vẫn như cũ, béo mập mê người. Ngụy Ương đối với nơi này có thể nói là vô cùng quen thuộc, lúc hai người còn chưa chọc rách tầng da kia, thỉnh thoảngphương pháp khác, sau khi chính thức ở chung, Ngụy Ương cũng thích dùng miệng phục vụ cô.

Lúc này, Ngụy Ương tinh tế nhìn một lần, chỉ sợ mình mới vừa quá mức càn rỡ, làm tổn thương nơi này, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vẹt cánh hoa ra, dò nhìn bên trong, thấy cũng không tổn thương, chẳng qua là bởi vì cao trào mà có chút đỏ ửng, anh lúc này mới yên lòng lại.

Nhược Thuỷ rốt cục tỉnh lại, rượu cũng phai nhạt không sai biệt lắm, lại thấy Ngụy Ương đang vùi đầu ở hai chân cô, ở chỗ mắc cỡ đó quan sát, cô mắc cỡ muốn nức nở nghẹn ngào ra tiếng, cũng không ngăn cản anh, hai người kết hôn đã lâu, chuyện khuê phòng này cô cũng hưởng qua không ít lần, tất nhiên hiểu chồng thích vậy, chẳng qua là bụm mặt không nhìn tới, vẫn mở to hai chân như cũ mặc anh đùa bỡn.

Quả nhiên, Ngụy Ương kiểm tra một phen, thấy không việc gì, cười nhìn cô vợ nhỏ ngượng ngùng vạn phần một cái, cúi đầu liếm lên cánh hoa hồng mềm kia. Đầu lưỡi anh vô cùng linh hoạt, sau khi tách ra cánh hoa, lập tức liền tìm được nhụy hoa nhạy cảm kia, làm cho Nhược Thuỷ rên rỉ không ngừng, tay của cô nắm vào trong tóc anh càng lúc càng chặt, mấy lần mém bị đưa lên thiên đường.

Bởi vì trước đã làm một lần, nên dưới đầu cánh hoa so bình thường càng thêm nhạy cảm, Ngụy Ương mới kết thúc trấn an bên ngoài, mới vừa đâm vào bên trong hoa kính nhè nhẹ, Nhược Thuỷ liền hung hăng rùng mình, lúc này cao triều đến rất kịch liệt, lưng của cô bị nắm rất chặt, mấy lần ưỡn lên, cuối cùng hai mắt thất thần, nặng nề dựa vào ghế sa lon mềm mại.

Liên tiếp đạt tới cao trào hai lần, thân thể Nhược Thuỷ giống như là từ trong nước đi lên, Ngụy Ương lau mật dịch kia, ngón cái đặt ở trong miệng liếm liếm, đứng lên đem Nhược Thuỷ đã hư mềm vô lực ôm lấy, đi vào phòng ngủ.

Trong bồn tắm, Ngụy Ương tắm cho cô gái nhỏ, lúc tắm đến chỗ thích chảy nước kia, Nhược Thuỷ hơi mở mắt ra, mắc cỡ đỏ mặt đè lại tay của anh: “…… đừng ……”

Ngụy Ương cười nhẹ hai tiếng, cắn cắn lỗ tai của cô: “Anh còn không có làm, nha đầu hư, mình thư thái cũng không quan tâm anh sao?”

Nhược Thuỷ thẹn thùng liếc anh một cái, chủ động ngẩng đầu, hôn môi của anh, tay cũng không nhàn rỗi, một tay sờ lên lồng ngực của anh, nắm được một hạt đậu đã sớm cứng rắn, giống như anh trêu chọc mình, nhẹ nhàng niết, một tay khác một đường đi xuống, cầm nơi kia đã sớm ngẩng đầu hồi lâu, tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng cử động.

Ngụy Ương rên lên một tiếng, âm thanh đầy mị hoặc: “Bảo Bối mà, cái này cũng không đủ ……” dứt lời liền đem Nhược Thuỷ ôm lấy, đặt vào một bên bồn tắm.

Đột nhiên không nặng nữa, làm cho Nhược Thuỷ sơ ý không có khống chế lực đạo một chút, trên tay nặng nề nắm chặt, Ngụy Ương rên rỉ lên tiếng, rốt cục không nhịn được, tách hai bắp đùi thon dài trắng noãn ra, đặt ở trên vai, hạ thân một cái, đi thẳng vào.

Ngụy Ương mỗi một lần xâm nhập phát ra tiếng va chạm “ba ba”, cùng tiếng rên rỉ của cô gái, tiếng gầm nhẹ của đàn ông, ở bên trong không gian không lớn phá lệ rõ ràng.

“Bảo Bối mà …… rất chặt nóng quá …… nga …… Nhược Nhược …… Nhược Nhược của anh…… gọi ra …… đứa bé ngoan …… gọi ra ……” Giọng nói Ngụy Ương khàn khàn.

Nhược Thuỷ bị đụng phải hồn phi phách tán, mỗi một cái đúng chính giữa hoa tâm, cô lắc đầu, âm thanh càng ngày càng mê người, suy nghĩ sớm đã bị bay mất, chính mình cũng không biết mình đang nói gì: “A hắc …… cậu ngoan …… thật thoải mái …… ừ a …… nơi đó còn phải …… mạnh một chút …… anh trai tốt thật là giỏi a …… a ……”

Một phòng đầy tiếng rên rỉ. Cuối cùng hung hăng mấy cái rồi rút ra, Ngụy Ương rên rỉ một tiếng, ở trong hoa tâm, một dòng nóng rực toàn bộ bắn vào, thân thể Nhược Thuỷ lên cao trào, co quắp phun ra một dòng chất lỏng ngọt ngào lần nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio