Mặc Cúc Liên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Phương Tranh, cũng không hỏi chuyện nữa, theo trong tay áo lặng lẽ móc ra một xấp ngân phiếu, hai ngón tay kẹp lại, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Phương Tranh đưa mắt nhìn thoáng qua ngân phiếu, không vui nói: " Quốc sư đại nhân, ngươi làm như vậy thực sự không được, bổn nhân làm quan liêm khiết, thanh liêm chính trực, ở trong dân gian có thanh danh không nhỏ, ngươi đây là ý gì?"
Mặc Cúc Liên hận không thể một đao chém mao đầu tiểu tử thích giả bộ này thành hai đoạn, ngươi mà liêm khiết, lại còn thanh liêm chính trực? Quan thanh ở trên đời này đều chết sạch rồi sao? Hắn không nghĩ ra, tại sao người này lại vô sỉ được đến mức như vậy?
Mặc Cúc Liên từ trong lồng ngực lại móc thêm ra hai tấm ngân phiếu, kẹp lên xấp ngân phiếu trong tay.
Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ho khan hai tiếng nói: " Quốc sư đại nhân, ngươi đừng như vậy, ta thật sự không phải loại người như thế...."
Mặc Cúc Liên trong lòng thở dài, tiếp tục lấy thêm ngân phiếu đặt lên bàn.
Sức đề kháng của Phương Tranh ngày càng mỏng manh: "…Cái này, ngươi đừng như vậy... .Ta thực sự là quan thanh liêm mà...."
" Ta thanh khiết như hoa sen..."
" Ta không nhiễm bụi trần, dù chỉ một hạt...."
" Ta trong sạch không một chút tì vết…”
Mặc Cúc Liên thần tình cũng càng ngày càng khó coi, hai hàng lông mày nhăn lại thật sâu, nhưng vẫn không nói một lời, lẳng lặng đặt thêm ngân phiếu lên bàn.
Phương Tranh nhìn sắc mặt của Mặc Cúc Liên, phỏng chừng lão già này cũng sắp phát hỏa, trong lòng cười thầm, nhanh chóng hét lớn: " Được! Ngừng! Ta sẽ đánh đổi cái đầu trên cổ một lần, nói cho ngươi nghe hết toàn bộ."
Bằng vào tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy được, Phương Tranh quơ hết lấy xấp ngân phiếu ở trên mặt bàn, thu vào trong ống tay áo của chính bản thân mình.
Trên mặt còn mang theo biểu tình thống khổ, bất đắc dĩ nói: " Quốc sư đại nhân, ngươi cũng đừng quá khách khí với ta, lần sau ngươi đừng có làm như vậy a, đây chẳng phải là ngươi muốn phá hủy đi thanh danh một đời trong sạch của ta hay sao..."
Mặc Cúc Liên trong lòng âm thầm tức giận đến hộc máu, hung hăng nhéo đùi một phen để khắc chế cơn thịnh nộ đang trào dâng trong phế phủ, nặn ra một nụ cười gượng, nói: " Mong rằng Phương đại nhân vui lòng chỉ giáo hành động lần này của quý quốc, không hiểu hoàng đế bệ hạ có dụng ý gì?"
Phương Tranh thông cảm nhìn Mặc Cúc Liên, thở dài đáp: " Quốc sư đại nhân, đừng nói rằng ta không giúp ngươi a, ta cũng đã tận lực khuyên giải, nhưng sau khi hoàng thượng biết được quý quốc không chịu đáp ứng điều kiện mà ta đưa ra, đêm qua long nhan giận dữ, gọi ta vào ngự thư phòng mắng nhiếc một trận. Hoàng thượng nói ta không nên chủ trương, đàm phán cùng Khả Hãn Cốt Đốt Lộc, tự chuốc lấy nhục, nếu cùng Khả Hãn Mặc Xuyết kết thành minh hữu, dồn lực tấn công quý quốc, chỉ sợ vương đình đại trướng của quý quốc sẽ nằm gọn trong tay của Hoa triều chúng ta...."
Mặc Cúc Liên đang bưng chén trà trong tay, bỗng nhiên khẽ run rẩy, chén trà tuột tay rơi xuống đất, vang lên một âm thanh lạch cạch, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Phương Tranh nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, cười cười, tiếp theo thở dài một tiếng, sắc mặt nặng nề nói: " Quốc sư đại nhân, ta khuyên ngươi hay là về nước chuẩn bị đánh trận đi, ngày mai hoàng thượng đã chuẩn bị đáp ứng thỉnh cầu của sứ giả Đạt Tháp Tháp, cùng hợp lực điều binh tấn công quý quốc. Hiện giờ mười vạn đại quân đang tức tốc lên đường, ai, chức quốc sư của ngươi, phỏng chừng cũng không đảm đương nổi vài tháng, không cận trọng có thể gặp phải tử nạn trên chiến trường...."
Mặc Cúc Liên trong lòng kinh sợ không thôi, người Hoa triều cũng đủ vô sỉ! Chính mình không đáp ứng điều kiện của bọn hắn, bọn hắn không nói hai lời liền phát động tấn công, chẳng lẽ bọn hắn không nghĩ rằng, đàm phán là từ từ thương lượng hay sao?
Thế cục trên thảo nguyên Mặc Cúc Liên chính là người rõ ràng nhất, hiện giờ hai huynh đệ Cốt Đốt Lộc cùng Mặc Xuyết đang ở thế giằng co, thực lực của hai người đều ngang nhau, hơn nữa trải qua mấy tháng đánh nhau sống chết, thương vong của song phương đều vô cùng thảm trọng, nhân khẩu của người Đột Quyết đã giảm thiểu đi không ít. Nếu phản tặc Mặc Xuyết có thêm mười vạn viện binh của Hoa triều giúp đỡ sẽ có hậu quả như thế nào? Không thể trì hoãn, khẳng định Khả Hãn Cốt Đốt Lộc sẽ thảm bại, hơn nữa vĩnh viễn không thể trở mình.
Dùng sức lắc đầu, Mặc Cúc Liên biểu tình khẩn trương nói: " Phương đại nhân, ngươi mới vừa nói, hoàng đế bệ hạ của quý quốc, ngày mai sẽ đáp ứng kết thành minh hữu cùng với Đạt Tháp Tháp?"
Phương Tranh gật gật đầu: " Đúng rồi, tuy rằng nói Đạt Tháp Tháp là người không có văn hóa, nhưng tính cách của hắn lại hào phóng hơn, nghe hoàng thượng chuẩn bị kết minh cùng hắn, Đạt Tháp Tháp cao hứng lộn mèo ở ngay trên đường cái, sau đó hắn khẳng khái đáp ứng những điều kiện mà Hoa Triều của chúng ta đưa ra, bao gồm cả quy phục."
Phương Tranh cười híp mắt nhìn Mặc Cúc Liên: “ Quốc sư đại nhân, ta thật sự không nghĩ ra, quy phục xưng thần khó khăn đến như vậy hay sao? Mặt mũi quan trọng hơn đại cục hay sao? Các ngươi vì một chút mặt mũi mà không tiếc đại giá mất nước diệt tộc? Ta không thể không bội phục, người của quý quốc thật sự là rất có cốt khí....."
Bị Phương Tranh hí lộng, Mặc Cúc Liên giận dữ nói: " Chẳng phải nói qua, quý quốc sẽ không nguyện ý xuất binh hay sao?"
Phương Tranh nhìn hắn giống như đang nhìn một người cực kì ngu ngốc, nghi hoặc nói: " Quốc sư, chẳng lẽ thời gian ngươi đọc sách tại Hoa triều chúng ta, có phải đã trốn học đi chơi hay không? Hoa triều chúng ta chẳng phải có một câu ‘ thứ nhất thì dã, bỉ nhất thì dã’ sao! Câu nói nãy hẳn là không cần ta phải giải thích cho ngươi a? Hơn nữa, cuộc đàm phán của chúng ta cùng đã thất bại. Hoa triều ta muốn làm gì, ngươi quản được sao? (: xưa thì một khác, nay thì một khác, câu này muốn nói, hoàn cảnh khác nhau không thể câu nệ được.)
Hít một hơi thật sâu, Mặc Cúc Liên gượng ép chính mình phải tỉnh táo lại, nói: " Phương đại nhân, ngươi nói ngày mai sẽ quyết định kết minh cùng Đạt Tháp Tháp! Như vậy, hiện tại các ngươi chưa thực hiện minh ước cùng với Đạt Tháp Tháp đúng không? Hôm nay ta và ngươi vẫn có thể tiếp tục đàm phán, lão phu nói đúng chăng?"
Phương Tranh lắc ngón tay, cười nói: " Theo đạo lý thì đúng là như vậy, bất quá ta cũng không muốn cùng ngươi thương lượng, vẫn là đàm phán cùng Đạt Tháp Tháp sảng khoái hơn, ngươi nên học hỏi tính tình của hắn một ít, như thế mới được gọi sảng khoái hào phóng. Ta nói cái gì hắn cùng gật đầu đáp ứng, nói thật, ta cũng không muốn cả hai chúng ta đều tốn công vô ích."
Mặc Cúc Liên sớm đã lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói: " Phương đại nhân, ta nhân danh sử giả của Khả Hãn Cốt Đốt Lộc thỉnh cầu quý quốc khôi phục đàm phán cùng ta. Lần đàm phán này tất quý quốc sẽ được hài lòng, ta có thể hướng Chân Thần của thảo nguyên mà tuyên thệ."
Phương Tranh trợn mắt nhìn: " Ngươi khẳng định sao? Nếu còn nói những lời đe dọa như trước kia, ta nhất định sẽ quay đầu bước đi a, lúc đó cùng đừng trách ta, bởi vì ta là một người tôn trọng thuận mua vừa bán, không thích mặc cả cò kè...."
Mặc Cúc Liên hung hăng gật đầu một cái: " Lão phu khẳng định!"
" Được, phi thường tốt! Quốc sư đại nhân, ta thực hâm mộ ngươi!...Chén trà vừa nãy ngươi giận dữ ném vỡ, trị giá không ít tiền đâu, ai, đăng tiếc...”
" Dát ...dát...." Thanh âm nghiến răng.
"....Lão phu sẽ bồi thường!"
Phương Tranh đưa tiễn Mặc Cúc Liên chưa đến một nén hương thời gian, sứ giả Đạt Tháp Tháp lại đến Phương phủ bái phỏng.
Sau khi Đạt Tháp Tháp giận tím mặt, đưa tiền phí mở miệng xong, Phương Tranh ngữ khí thân mật: " Lão Đạt a, kì thực ta rất thưởng thức ngươi, đúng vậy! Nhưng chỉ là hoàng thượng đang chuẩn bị kết thành minh hữu cùng với Mặc Cúc Liên, ta cũng không có biện pháp nào..."
“…”
“…”
Đưa Đạt Tháp Tháp tiễn ra khỏi đại môn Phương phủ, Phương Tranh vừa đi vừa đem ngân phiếu hối lộ của hai vị sứ giả đại nhân, trong lòng vui như mở cờ, làm quan có tiền đồ nha, một ngành công nghiệp lắm sinh ý, hơn nữa lại có thêm nhiều khoản lợi lộc. Hiện giờ, tâm tình của Phương đại thiếu gia rất tốt, cảm giác thất bại do mấy ngày hôm trước bị tiểu công chúa chèn ép, bỗng chốc tan biến vào hư không, rạo rực suy đoán số lượng ngân phiếu, quay trở về tiểu viện.
Hoa triều cùng Đột Quyết giằng co đàm phán thêm bốn ngày sau, rốt cuộc cũng đã gặp lại nhau ở trên bàn đàm phán.
Lần này không khí trong buổi đàm phán cực kì suôn sẻ, Phương Tranh phân biệt Mặc Cúc Liên cùng Đạt Tháp Tháp vui vẻ trò chuyện. Mà những điều kiện của Phương Tranh nêu ra, hai vị sứ giả tựa hồ không thèm quan tâm, trực tiếp gật đầu đáp ứng, trong quá trình đàm phán hai vị sứ giả còn không ngừng thúc giục Phương Tranh. Dưới tình huống như thế, Phương Tranh bơi hai đầu như cá gặp nước, rất nhanh, cuộc đàm phán ba bên liền đạt được hiệp nghị.
Hai phía sứ giả Đột Quyết đồng thời hứa hẹn, bồi thường cho Hoa triều tổng cộng hai ngàn vạn lượng, hàng năm giao hai trăm vạn lượng, trong mười năm thì trả hết nợ. Cắt hai trăm dặm quốc thổ tại Hưng Khánh phủ, giao cho Hoa triều đóng quân, hơn nữa hai phía nguyện ý xưng thần. Còn Hoa triều hứa hẹn không xuất binh viện trợ cho một phe nào cả, cũng mở trạm trung chuyển tại Hạ Lan sơn, người Đột Quyết có thể dùng bạc, bò dê để đổi lương thực cùng các vật phẩm mà bọn họ cần trong cuộc sống sinh hoạt.
Cuộc đàm phán này, Hoa Triều chính là người được lợi nhất, thế cục vi diệu giống như một cái cân thủy ngân, chi cần nguyện ý, hơi nghiêng đầu về phía bên nào một chút, liền có thể thay đổi cả đại cục trên thảo nguyên xa xôi. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chỉ có những lời hoàn mỹ này mới có thể bình phẩm được trạng huống của Hoa triều hiện giờ.
Tháng năm Kiến Vũ thứ , trước cổng kinh thành của Hoa triều, một hồi nghi thức minh thệ đang được cử hành long trọng.
Dân chúng trăm họ bao vây chung quanh, đứng xem náo nhiệt, nhìn thấy có một quan thủ công đem tâm bia đá minh ước được khắc bằng cả chữ Hoa triều và chữ Đột Quyết, chôn vào trong đất.
Phương Tranh cùng hai vị sứ giả Đột Quyết đứng ở trên bục đài tuyên thệ, có quân sĩ nghiêm chỉnh canh phòng hai bên bậc thang, trên đài đặt một bàn tế trời, ba người hướng phương Đông quỳ gối, lấy danh nghĩa quốc gia tuyên thệ vĩnh viễn không phản bội minh ước, người nào trái lại sẽ bị trời tru đất diệt...
Tuyên thệ qua đi, dân chúng Hoa triều đứng xem chung quanh kích động hoan hô, sôi nổi chúc mừng thời khắc huy hoàng này.
Trăm năm qua, Hoa triều cùng Đột Quyết chiến hỏa liên miên, bao nhiêu dân chúng vô tội đã chết thảm trong nạn chiến tranh, bao nhiêu quân sĩ trẻ tuổi bị địch nhân tàn sát dưới đao, cho đến hôm nay mọi chuyện rốt cuộc cũng có kết cục hoàn mỹ, há lại không khiến cho dân chúng trăm họ vui mừng như điên?
Ánh mắt của mọi người đều nóng bỏng chăm chú nhìn vào người thanh niên đang ở trên đài, người này quan phục mới tinh, chi đáng tiếc trên gương mặt luôn luôn mang theo nụ cười như một tên trộm gà bắt chó, đôi nhãn cầu không ngừng đảo liên hồi, dường như thời khắc nào cũng có thể nghĩ ra chủ ý nháo sự, bộ dạng của gương mặt khiến cho chỉnh thể giảm đi không ít phần phong phạm.
Bởi vì sự tình lần này đàm phán thành công, thanh danh của Phương Tranh ở trong dân gian ngày một tăng cao, cùng tính chất giống như anh hùng dân tộc, thật sự làm cho người ta không phục không được.
Lúc này Phương Tranh cũng thật cao hứng, hắn cười vui vẻ giống như chồn tinh trộm được hai trăm con gà. Lần này, ngoại trừ Hoa triều ra, thì hắn mới chân chính là người thắng cuộc, hai vị sứ giả hối lộ cho Phương đại nhân không ít ngân phiếu, lại còn được chia một phần chín hoa hồng, nhẩm tính cũng lên tới con số hai trăm vạn lượng, thay đổi là ngươi, liệu ngươi có cười rụng răng hay không?
" Hai vị quý sứ, minh ước đã hiệp nghị thành công, ba người chúng ta cũng đã kí tên, những chuyện còn lại không liên quan đến Hoa triều chúng ta, bổn quan ở đây chúc cho hai vị tại thảo nguyên được đánh một trận sảng khoái, ha hả."
Hai vị sứ giả Đột Quyết nhất tề trừng mắt liếc hắn một cái, loại chiếm tiện nghi mà còn bình thản nói ra những lời vô sỉ, đủ thấy hắn đáng chán ghét đến cỡ nào.
" Đúng rồi, các ngươi trở về đánh thì đánh, nhưng thiếu bạc cũng mau chóng chuyển giao cho Hoa triều chúng ta, bằng không tiền lại đẻ ra tiền, ta không đảm đương nổi đâu…" Phương Tranh quen mồm, cảnh báo nói.
Đang say sưa nói chuyện, đám binh sĩ đứng trên cổng thành, tay cầm đuốc tay cầm pháo đại tướng quân, chuẩn bị châm ngòi. Theo như thông lệ, sau khi hai nước đạt thành minh ước thì sẽ đốt pháo ăn mừng.
" Oanh oanh oanh..." Tiếng pháo ăn mừng liên tục vang lên, khiến cho Phương đại thiếu gia đang thao thao bất tuyệt ở trên đài cao, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
" A…Có thích khách!" Phương Tranh hét lên một tiếng kinh hoàng, không nói hai lời, một phen ôm lấy Mặc Cúc Liên đang đứng gần bên người hắn nhất, xoay người Mặc Cúc Liên ra phía ngoài, còn Phương Tranh thì trốn ở đằng sau lưng của hắn, thỉnh thoảng còn nhô chiếc đầu ra khỏi bóng lưng già nua của Mặc Cúc Liên, thăm dò một phen.
Mặc Cúc Liên tức giận, sắc mặt chuyển thành tím đen, râu mép cong vênh lên, cả giận nói: " Phương đại nhân! Ngươi...Ngươi có thể nào vô sỉ như vậy!"
Quan sát tình huống một lúc, xác định không phải thích khách đánh lén, Phương Tranh liền buông Mặc Cúc Liên ra, biểu tình ngượng ngùng, ngẩng đầu lên trời cười ha hả, nói: " Quốc sư đại nhân chớ trách, ta đây chỉ muốn thân mật với ngươi một chút mà thôi…"
Đạt Tháp Tháp biểu tình vui mừng khi đại địch gặp họa, liếc mắt nhìn hai người một cái, Phương Tranh lại gần bên tai của Mặc Cúc Liên, thần bí cười hì hì: " Nhìn đại đầu ngưu kìa, coi như hắn nguyện ý đỡ đao cho ta, ta cũng không vui đâu…”
Phương Tranh vỗ bả vai của Mặc Cúc Liên, thân thiết nói: "...Hai chúng ta chơi thân, ta thích ngươi đỡ đao cho ta hơn...."