Phương Tranh càng nói càng đắc ý, nếu như kéo luôn hoàng thượng vào được, sau này cũng không thể gọi, gọi gì đâu? Là Hoàng Gia Lệ Xuân Viên?
Câm miệng!" Hoàng thượng giận dữ: " Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Trẫm là vua của một nước, lại cùng ngươi kết phường mở kỹ viện? Cực kỳ hoang đường!"
Phương Tranh bỗng nhiên giật mình, đúng nha, khi ta nói đến việc kiếm tiền đúng là quá đắc ý vênh váo, hoàng thượng làm sao có khả năng theo ta kết nhóm làm chuyện này? Tính sai rồi.
Rút đầu, Phương Tranh cười gượng nói: " Hoàng thượng bớt giận, vi thần nói đùa thôi, ngàn vạn lần ngài đừng tin là thật, chỉ là chuyện cười, ngài biết, vi thần là người rất thích hài hước..."
Hoàng thượng hung hăng hừ một tiếng, nói: " Nhớ kỹ hảo hảo làm việc, phải làm cho thật, đừng đem những con tôm cá nhỏ ra lừa gạt trẫm, không phải sợ chuyện đắc tội với người có trẫm đứng phía sau làm chỗ dựa cho ngươi, trầm thật muốn nhìn một chút, là ai gấp đến độ không ngồi yên được, mà sẽ là người thứ nhất nhảy ra hạch tội ngươi."
Phương Tranh bất đắc dĩ gật đầu, lời này của hoàng thượng nói cho cùng, trên thực tế là muốn đem hắn làm bia đỡ đạn, làm xong xuôi việc này phỏng chừng sẽ phải đắc tội không ít người, thậm chí còn đắc tội với vị thái tử điện hạ từng tặng cho hắn không ít bạc.
" Không có việc gì thì ngươi lui ra đi, trẫm mệt mỏi." Hoàng thượng nhàn nhạt nói.
" Ách...Hoàng thượng, còn có một việc..." Phương Tranh lắp bắp nói.
Hoàng thượng nhịn không được khẽ cau mày: " Có việc nói nhanh lên."
Thần sắc Phương Tranh bỗng nhiên nhăn nhó lên, bất an chà chà chân lên mặt đất: “ Không gì... chỉ là ngài đưa nữ nhi thuận tay gả cho vi thần..."
Chân mày hoàng thượng càng cau chặt: " Rốt cục ngươi đang muốn...cầu hôn?"
Phương Tranh nhanh chóng gật đầu, lộ ra thần sắc ngượng ngùng: " Có câu yểu điệu thục nữ, quân tử..." Phương Tranh nói đến đây chợt dừng lại. Hắn bỗng nhiên nghĩ những lời này cùng không quá hợp, Trường Bình thấy thế nào cũng không tính là thục nữ, mà hắn cùng hai chữ " quân từ" quả thật không có chút quan hệ nào, không thể không nói, đây là bi ai của một người xuyên việt nha.
Vì vậy Phương Tranh sửa lời nói: " Nước chảy thành sông, Hoàng thượng, là nước chảy thành sông. Vi thần cùng Trường Bình công chúa tình so với đá vàng, ông trời tác hợp, với hoàng thượng càng có tình cha vợ con rể, cái này...ân, có nên xử lý cho xong hay không?"
Hoàng thượng cười cười nói: " Trẫm nhìn ngươi dường như không hề có thành ý chút nào."
Phương Tranh ngẩn người, cẩn thận nói: " Chẳng lẽ hoàng gia gả con gái, nhà trai còn phải ra lễ hỏi? Hoàng thượng vi thần là một thanh quan rất nghèo đó."
Hoàng thượng hừ một tiếng: " Cả người ngươi đều chỉ có tiền trong mắt, còn mặt dày xưng mình là thanh quan. Đem chuyện trẫm dặn ngươi làm cho tốt, sau đó sẽ bàn chuyện hôn nhân với Trường Bình."
…
Ủ rũ trở lại trong phủ, Phương Tranh ngồi trên ghế thái sư trong đại sảnh than thở.
Thế nào lại có cảm giác tất cả mọi chuyện chung quanh ngày càng rối loạn? Lão bà không cưới được, có người muốn giết hắn, hoàng thượng lại muốn hắn đi làm chuyện đắc tội người khác, mình lại phải làm chuyện lấy lòng cả hai bên, hôm nay xem ra không còn khả năng giữ vững cục diện cân bằng này nữa, thế nhưng làm sao mới tận lực không đắc tội với người khác, mà có thể ứng phó được với hoàng thượng đây?
Sầu nha, nếu như ngày trước khi xuyên qua nhập vào trên người một con cháu nhà nông, có lẽ sẽ không phải gặp nhiều chuyện như vậy phải không? Phương Tranh không khỏi chăm chú bắt đầu tự hỏi, nếu như mình chỉ là con cháu nhà nông, ta sẽ làm cái gì đây?
Tiền! Tiền là trọng yếu nhất, mặc kệ ở triều đại nào, tiền đều là thứ tốt. Cho nên nếu ta thành con cháu nhà nông nghèo rớt, chuyện thứ nhất vẫn là kiếm tiền. Làm sao mà kiếm? Ân, đem ruộng đất bán đi ba phần, ôm mấy lượng bạc vào kinh thành, sau đó trộm đạo lừa gạt một phen, tích lũy vốn cơ bản, lại đầu tư vào Ngọc Như Trai của Phượng tỷ, sau đó quen biết Mập Mạp cùng Trường Bình, sau đó mở chợ cho Ngọc Như Trai, sau đó bởi vì Mập Mạp và Trường Bình, lại nhận thức hoàng thượng, hoàng thượng lại bắt ta làm quan, ta lại bị người ám sát...
Phương Tranh nghĩ tới đây lại thất thần, thế nào cũng cùng chung một kết cục? Nếu là như vậy còn không bằng hiện tại ta làm một thiếu gia, chí ít có rất nhiều chuyện không cần tự mình đi phấn đấu.
Dùng sức lắc đầu, Phương Tranh mặt mày khổ sở nặng nề thở dài, phải suy ngẫm lại làm sao làm tốt chuyện hoàng thượng giao cho, lại phải tận lực không đắc tội người khác, chuyện hoàn mỹ lấy lòng cả hai bên này cũng sẽ không từ trên bầu trời tự ngã xuống, phải nhờ vào cái gì đây? Trí tuệ!
Đang định đứng dậy quay về tiểu viện của mình, cùng tiểu Lục thoải mái một chút, giảm bớt tâm tình phiền muộn trong lòng, lúc này Tôn quản gia lại bẩm báo, ngoài cửa có khách, chính là Hộ Bộ Lưu thị lang tới chơi.
Phương Tranh cau mày suy nghĩ một chút, suy nghĩ cẩn thận lại càng hoảng sợ, Lưu thị lang, không phải là lão cha của Lưu công tử bị thiến đó sao? Hắn tới nhà của ta để làm chi? Chẳng lẽ hắn đã âm thầm điều tra xong chân hung hại con của hắn, tự mình tới cửa báo thù?
Lo sợ bất an kéo Tôn quản gia, Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh hỏi: " Lưu thị lang tới một mình, hay mang theo đại đội nhân mã?"
Tôn quản gia thấy thiếu gia sợ đến sắc mặt tái nhợt, không khỏi âm thầm kỳ quái, thành thật trả lời: " Lưu thị lang tới một mình."
Phương Tranh trừng mắt nhìn, một mình tới? Lẽ nào hắn tài cao mật lớn, biểu hiện mình là mệnh quan triều đình, thực tế thân phận lại là võ lâm cao thủ?
Lòng chột dạ Phương đại thiếu gia miên man suy nghĩ một hồi, nếu cố tình cự tuyệt gặp mặt vị cừu gia Hộ Bộ thị lang kiêm tài ẩn giấu kia, lại nghĩ như vậy không quá hợp lý, người ta là quan to tam phẩm, buông cái giá tự mình đền nhà gặp một vị quan nhỏ ngũ phẩm nhàn tản như ta, nếu ta không gặp mặt, truyền ra chẳng phải là đắc tội lớn với người ta sao?
Rơi vào đường cùng, Phương Tranh chỉ đành phản phó xuống phía dưới, đưa khách vào đại sảnh.
Lưu thị lang hơn bốn mươi tuổi, vóc người béo mập, khuôn mặt thật ra rất đoan trang, có thể nguyên nhân gần đây gặp phải chuyện tuyệt hậu, Lưu thị lang có vẻ có chút tiều tụy, vành mắt tựa hồ cũng biến đen.
Phương Tranh ngửa mặt lên trời giả vờ cười vài tiếng, tiến lên chắp tay cười nói: " Lưu đại nhân tòn quý, lại tự mình quang lâm hàn xá, hạ quan thật sự là thất lễ. Thứ lỗi thứ lỗi, ha hả."
Lưu thị lang cũng nhìn Phương Tranh mỉm cười, trong dáng tươi cười chứa đựng vài phần khổ sáp: " Phương đại nhân quá khách khí, Lưu mỗ tới mạo muội, phải nói người thất lễ là Lưu mỗ mới đúng."
Phương Tranh giả vờ cười nói: " Lưu đại nhân nói quá lời, ha hả, nói quá lời..."
Khách và chủ ngồi xuống, theo lệ cũ trong quan trường, cần phải hàn huyên qua một phen, sau đó mới nói chuyện chính.
Phương Tranh thử nói: " Nghe nói khuyển tử của Lưu đại nhân bị...Khái khái, bị người thương tổn, hôm nay khuyển tử của ngài thân thể đã khôi phục chưa?"
Lưu thị lang nghe vậy nhíu nhíu mày, khuyển tử chỉ là cách nói khiêm tốn, nào có ai nhắc tới con của người ta lại gọi là khuyển từ bao giờ? Nghe nói vị ngũ phẩm quan viên trẻ tuổi này không học vấn không nghề nghiệp, thô bỉ vô cùng, lời đồn đại quả nhiên không sai.
Lưu thị lang miễn cưỡng cười nói: " Đa tạ Phương đại nhân quan tâm, thân thể khuyển tử đã khá, chỉ là vẫn buồn rầu không vui, Lưu mỗ thật bất đắc dĩ, cho người đưa hắn rời khỏi kinh thành, quay về nguyên quán an dưỡng."
Phương Tranh nghe vậy rốt cuộc an tâm, nghe cách nói của Lưu thị lang, tựa hồ hắn còn chưa tra ra ai là hung phạm. Nhưng nói đến cùng, mình và Mập Mạp chỉ là gạt hắn lên thuyền hoa cho ăn cơm bá vương mà thôi, một là đánh hai là mắng, đánh thì do đám đả thủ của thuyền hoa, thiến hắn là do hoàng thượng phái người đi làm, mặc kệ từ góc độ nào mà nói, mình cũng đâu phải là hung thủ nha?
Phương Tranh tự mình nghĩ thoải mái một trận, bỗng nhiên vững hơn không ít. Đúng nha, lòng ta sợ cái gì? Ta cũng không có làm chuyện gì xấu, muốn báo thù ngươi đi tìm hoàng thượng đi, ta cũng không phải hung thủ, bổn thiếu gia cũng thuần khiết như rau xanh đậu hũ, có cần phải chột dạ hay sao? Nghĩ tới đây, thắt lưng Phương Tranh chợt thẳng lên rất nhiều mà hắn cũng chưa hề phát giác.
Lưu thị lang đương nhiên không biết chỉ trong thoáng chốc, chân hung hại con của mình đã thành công đầy tội xong xuôi, Lưu thị lang cười khổ hướng Phương Tranh chấp tay nói: " Lưu mỗ lần này tới là cố ý cảm tạ Phương đại nhân, tuy nói trừng trị kỹ viện là vì giữ ổn định trị an kinh thành, nhưng từ cá nhân Lưu mỗ mà nói, Phương đại nhân cũng là vì báo thù cho con trai Lưu mồ, Phương đại nhân xem như thật khổ cực rồi.”
Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Lưu đại nhân lại khách khí, hoàng thượng đã dặn dò xuống, hạ quan không làm không được, có thể thuận tiện giúp Lưu đại nhân báo thù cho việc con ngài bị thiến, hạ quan cũng cam tâm tình nguyện."
Lưu thị lang nghe vậy lại nhíu nhíu mày, ngẫm lại liền lắc đầu, nhanh nói đến chuyện chính sự quan trọng hơn, không cần cùng người thô bỉ tính toán những việc nhỏ.
" Chẳng hay mấy ngày nay Phương đại nhân tra xét có kết quả gì không? Lưu mồ nghĩ việc này thật không đơn giản như vậy, nhất định là có người muốn hại Lưu mỗ, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không ngờ lại làm cho Lưu mỗ phải tuyệt hậu, người này ở trong triều nhất định có bối cảnh sâu đậm. Cũng không biết khi nào Lưu mỗ đã đắc tội với một vị đại thần trong triều như thế." Lưu thị lang nói xong lại nghiến răng nghiến lợi.
Vị Lưu thị lang này đúng là nghĩ được sâu xa, dù là đại thần trong triều cũng kéo vào trong, biến thành kẻ thù của hắn. Đánh chết hắn cùng nghĩ không ra, kỳ thật sự tình rất đơn giản, con của hắn vận khí quá kém, gặp phải bổn thiếu gia, như vậy mà thôi.
Phương Tranh nhìn thấy dáng dấp của Lưu thị lang, tròng mắt chuyển vòng vo, bỗng nhiên trong lòng nảy lên một chủ ý.
Thâm nhập kê biên tài sản kỹ viện, khẳng định sẽ đắc tội không ít đại thần trong triều, thậm chí cả thái tử, qua loa cho xong lại bị hoàng thượng bất mãn, chuyện lấy lòng hai bên làm ra thật quá khó, thế nhưng nếu có vị Lưu thị lang này hồ trợ thì...
Phương Tranh quỷ dị nhìn Lưu thị lang cười, cười đến trong lòng hắn sợ hãi, sao lại nhìn hắn cười kỳ lạ như vậy?
" Lưu đại nhân, hắc hắc, về vụ án lệnh tử bị hại, hạ quan cũng có tra ra được một chút đầu mối..." Phương Tranh cười cười như con sói nhìn thấy một con thỏ mắc bẫy.
Lưu thị lang nghe vậy rung lên, bất chấp dáng vẻ quan viên, từ trên ghế bật dậy, vội vàng đi tới trước mặt Phương Tranh, thần tình kích động nói: " Nói thật không? Phương đại nhân có thể nói cho Lưu mỗ? Lưu mỗ vô cùng cảm kích.
Phương Tranh tỏ vẻ khó khăn: " Không được đâu, hạ quan mới từ trong cung trở về, hướng hoàng thượng bẩm báo sự tiến triển của vụ án, vụ án phi thường trọng đại, quan viên liên lụy thật không ít, để tránh triều đình rung chuyển, hoàng thượng đã hạ nghiêm lệnh không được tiết lộ một chữ đối với bất luận kẻ nào, không..." Nói tới đó Phương Tranh đưa tay huy trên cổ: " Tịch thu tài sản cả nhà, tru di kẻ phạm tội!"
Lưu thị lang nghe vậy hoàn toàn thất vọng, thần sắc cùng trở nên cô đơn, có vẻ dại ra ngồi phịch xuống, rầu rĩ không nói một lời.
Phương Tranh nói tiếp: " Nhưng hoàng thượng cũng có nói, chuyện này nhất định phải tiếp tục tra tiếp xuống bởi vì lệnh từ xảy ra chuyện tại kỹ viện, có lẽ ở các kỹ viện trong kinh thành có thể tra ra thêm được nhiều đầu mối..."
Lưu thị lang nghe vậy chuyển buồn thành vui, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh có vẻ khó khăn nói: " Chuyện này nói ra thì dễ, nhưng…Ai! Hạ quan xin nói lời thật, Lưu đại nhân cũng biết, phía sau nhưng kỹ viện trong kinh thành đều có phần của đại thần trong triều, tra tới tra lui, hạ quan sợ sẽ đắc tội rất nhiều người, cả triều đường đều là địch nhân của ta, ngày sau ta làm sao qua? Ngươi cũng biết, lần trước còn có người tới ám sát ta, dấu vết của các kỹ viện trong kinh thành lại quá sâu, hạ quan thật nhát gan, thật sự không dám tiếp tục tra xét."
Trong lòng Lưu thị lang ám thầm khinh bỉ, thật không biết tiểu tử này có chỗ nào tốt, lại được hoàng thượng coi trong như vậy, tham tài háo sắc, nhát như chuột, người như vậy mà mình còn phải đi câu hắn, Lưu thị lang ngẫm lại thật cảm thấy chính mình vô cùng nghẹn khuất.
Lưu thị lang miễn cưỡng cười nói: " Phương đại nhân phụng chỉ hành sự, hà tất lo lắng quá nhiều? Nếu Phương đại nhân cảm thấy không thuận tiện, Lưu mỗ thật ra nguyện ý giúp Phương đại nhân đứng ra, chẳng hay ý Phương đại nhân ra sao?"
Phương Tranh đang chờ chính là những lời này, có người chủ động đưa lên cửa yêu cầu giúp mình chịu tiếng xấu, chuyện như vậy thật là khó được cỡ nào, nếu không khéo léo lợi dụng, chẳng lẽ phải xin lỗi chính mình?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng nét mặt Phương Tranh có vẻ khó khăn nói: " Như vậy không tốt đâu, Lưu đại nhân không sợ đắc tội đại thần trong triều?"
Lưu thị lang sắc mặt bình thản, còn mang theo vài phần kiên quyết nói: " Lưu mồ đã nản lòng thoái chí từ lâu, lúc này muốn báo thù cho khuyển tử, đã dự định từ quan hồi hương, thủ hộ từ đường tổ tông để sám hối chuộc tội, có đắc tội với người hay không Lưu mỗ cũng không quan tâm. Lưu thị nhà ta đã tuyệt hậu, có tiếp lục sống tiếp hay không, thì cũng đã không còn trọng yếu nữa."
Đang cần chính là loại người bỏ được tất cả này, Phương Tranh kìm lòng không được hướng Lưu thị lang giơ lên ngón tay cái, tán thán: " Lưu đại nhân đạo đức thật tốt, rất có phong phạm của cổ hiền giả, thật làm hạ quan cảm phục không ngớt, nếu Lưu đại nhân nguyện ý ra mặt, hạ quan thật ra có vài phần nắm chắc, bắt ra được chân hung hại con trai của ngài, nhưng hắc hắc, có một số việc hạ quan sẽ không đứng ra, còn phải phiền phức Lưu đại nhân nhiều hơn..."
Phương Tranh thở ra một hơi, chuyện đang làm khó chính mình, lại được vị Lưu thị lang đang sốt ruột báo thù này lãnh nhận dùm, không ngờ hắn lại theo ta chủ động xin mang trọng trách nặng nề này. Đây không phải trong ca xướng có câu " chịu tiếng xấu thay cho người khác, vì hắn mà chịu chết " hay sao?
Tuy rằng sự tình diễn biến kỳ lạ, nhưng cuối cùng lại phát triển theo phương hướng tốt, Phương Tranh không khỏi âm thầm cảm kích ông trời đối với hắn thật quan tâm, vào lúc tới đường cùng, không nghĩ tới lại nảy sinh hi vọng, ha hả, cho nên nói, nhân phẩm rất trọng yếu, bổn thiếu gia vì có nhân phẩm quá tốt, ông trời mới ban ân cho ta có được vận khí tốt như vậy.
Đương nhiên, càng nên cảm tạ vị Lưu thị lang trước mắt này, dù sao ông trời cũng là hư vô, mà người chịu tiếng xấu thay cho người khác lại hiện diện trước mặt.
Kế tiếp, hai mắt Phương Tranh mang theo vẻ cám kích, bắt đầu tiến hành a dua nịnh hót với Lưu thị lang, trình độ vuốt mông ngựa thật dữ dội, nội dung thật buồn nôn, làm Lưu thị lang làm quan đã lâu cùng có vài phần mặt đỏ tận mang tai, trong lòng âm thầm khiếp sợ, người này tuổi còn trẻ, nhưng công lực vỗ mông ngựa đã tới mức đăng phong tạo cực, thảo nào được hoàng thượng vui vẻ như vậy, nói đến cùng, tương lai người này hơn phân nửa là một gian thần mà thôi.
Phương Tranh tự nhiên là có chủ ý của hắn, đem vị Lưu thị lang này vỗ mông ngựa đến thật thỏa mãn, sau đó ngươi vì bổn thiếu gia mà chịu tiếng xấu thì sẽ càng thêm cam tâm tình nguyện, qua mấy ngày bổn thiếu gia liền xuất động thật sự, bắt đầu tra rõ toàn bộ chỗ phong nguyệt trong kinh thành, không quản hắn là thái tử, thượng thư, tất cả đều sửa trị một phen, theo ý tứ hoàng thượng, cho bọn hắn một sự giáo huấn.
Đương nhiên, lúc các đại thần trong triều giận tím mặt, sẽ phát hiện, người mang đội kẻ biên tài sản, thình lình lại chính là Lưu thị lang, mà hình bóng của Phương đại thiếu gia hoàn toàn không thấy, ân, thật xinh đẹp nha.
Trong lòng Phương Tranh mang theo vài phần hổ thẹn đối với Lưu thị lang, nói xong chính sự, hắn hiếu kỳ hỏi Lưu thị lang: " Nếu như tra được chân hung thật sự là đại thần quyền cao chức trọng trong triều, ngươi tính làm sao đổi phó hắn?"
Lưu thị lang hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, với hắn mà nói trọng yếu nhất chính là làm sao tra ra hung thủ, về phần tra ra được thì nên làm sao, hắn thật ra cùng từng tỉ mỉ suy nghĩ qua.
Lưu thị lang nghe vậy nhướng mày nói: " Cái này Lưu mỗ cũng từng nghĩ tới, Lưu mỗ làm vậy dĩ nhiên sẽ đắc tội cả triều văn võ, dù là tra ra hung thủ, sợ cũng không người vì Lưu mỗ nói giúp lời, Lưu mỗ chỉ có một mình, điều này...”
Nói tới đó Lưu thị lang nhìn Phương Tranh, hướng hắn thỉnh giáo: " Lưu mỗ chỉ đơn độc một mình, làm sao đối phó? Phương đại nhân có nguyện dạy ta? Đối với hắn đả kích càng lớn càng tốt, động tĩnh sao, càng nhỏ càng tốt..."
Phương Tranh cau mày suy nghĩ nữa ngày sau đó vỗ đùi, cấp cho Lưu thị lang một chủ ý tốt: " Khuya khoắt, trăng tối gió lớn, lẳng lặng và nhẹ nhàng, ngươi treo cổ ngay tại trước cửa nhà của hắn, thế nào?"