Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

chương 215: ra đề nghi vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng của Triệu Tuấn bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt, lớn tiếng hỏi: “ Ngươi muốn làm gì?”

Phương Tranh nhếch miệng cười, hàm răng trắng lòe lòe chiếu sáng: “ Chỉnh ngươi!”

Nói xong không đợi Triệu Tuấn phản ứng, Phương Tranh lộ ra vương bát quyền, nắm tay giống như mưa rền gió dữ dùng sức hướng trên người Triệu Tuấn ném tới, cho hắn ăn một trận quyền cước, thẳng đánh cho Triệu Tuấn kêu cha gọi mẹ, ôm đầu kêu rên không ngớt.

Bỗng nhiên, quyền cước của Phương Tranh khựng lại, sau đó vẻ mặt thống khổ nhăn chặt chân mày, cơ mặt co quắp lại, trong miệng quát to một tiếng: “ Ôi!”

Triệu Tuấn nhìn thấy quyền cước của Phương Tranh dừng lại, không khỏi âm thầm kỳ quái, khi chịu đòn hắn dùng hai tay bảo vệ đầu, trên người mặc dù bị đánh không ít, nhưng cũng không bị đánh vào chỗ yếu hại. Vì vậy hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Phương Tranh thống khổ, tâm trạng kinh nghi không ngớt, người này lại đang giở trò gì đây?

Phương Tranh không quản hắn có phản ứng gì, vẫn bưng ngay eo của mình, lớn tiếng kêu đau đớn.

“ Ngươi…ngươi lại đùa giỡn trò gì vậy?” Triệu Tuấn vừa kinh vừa sợ, hắn đối với Phương Tranh cũng có sự hiểu biết nhất định, biết rõ người này có danh từ lâu, thích đùa giỡn tiểu âm mưu, phải cẩn thận đề phòng.

“ Nhanh, nhanh. Mau giúp ta gọi đại phu.” Phương Tranh cau mày, khép mắt, trong miệng hừ hừ, nói: “ Con mẹ nó, ta đau thắt lưng rồi.”

Triệu Tuấn ngạc nhiên.

Con mẹ nó đây là chuyện gì nha! Ta chịu đòn mà còn không sao, kẻ đánh người lại đau thắt lưng, mặc dù biết bản thân lúc này bị vây trong nguy hiểm, nhưng Triệu Tuấn lại có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Phương Tranh đỡ thắt lưng, cau mày, tại đường núi chật hẹp bắt đầu đi lòng vòng, muốn giảm bớt đau đớn. Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Tuấn bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, vẻ cười tràn đầy, trong mắt lại lộ ra quang mang hung ác độc địa thật hưng phấn.

Đây là cơ hội duy nhất, nếu muốn thoát đi, nếu muốn chuyển bại thành thắng, chế trụ Phương Tranh, giao hắn cho cấp trên, lúc này là cơ hội duy nhất! Chỉ cần có một khe hở nho nhỏ, một thời cơ nho nhỏ. Ta có thể xuất thủ chế phục hắn, nghĩ tới đây, Triệu Tuấn không khỏi càng thêm hưng phấn. Phương Tranh là người mà cấp trên muốn có, hơn nữa còn bất luận chết sống, nếu như vậy Triệu Tuấn hành sự cũng giảm rất nhiều cố kỵ. Nhìn thân ảnh Phương Tranh đỡ thắt lưng đi tới đi lui, hai nắm tay giấu bên trong tay áo của Triệu Tuấn không khỏi chăm chú nắm chặt lại, trong tay phải không biết từ bao giờ xuất hiện một thanh tiểu đao tinh xảo khéo léo.

Hiện tại hắn phải đợi, đó là thời cơ mà Phương Tranh xoay người.

Trên đường núi hẹp dài, gió lạnh gào thét thổi qua. Bốn phía im ắng, một tia sát khí như có như không từ trên người Triệu Tuấn phát ra, dần dần tràn ngập trên đường núi, cho đến khi bao phủ.

Quả nhiên, khi Phương Tranh đỡ thắt lưng đang đau đớn, sau đó rên rỉ chậm rãi xoay người lại, dự định đi thêm hai vòng, giảm bớt sự đau đớn nơi phần eo, thời cơ tới!

Khóe miệng Triệu Tuấn hiện lên tia cười nhạt, thân thể đầy vết thương buồn thiu lúc này giống như một con báo nhìn thấy con mồi, mạnh mẽ phóng người lên, nhanh như thiểm điện đánh về phía Phương Tranh, trong tay hiện lên một ánh đao như tuyết, thẳng chỉ vào cổ họng Phương Tranh.

Triệu Tuấn tuyển chọn thời cơ không thể nghi ngờ là chính xác. Đáng tiếc hắn lại đã quên, Phương Tranh mặc dù đang đau ngay thắt lưng không ngừng, nhưng ở trước mắt hắn cũng là cừu nhân sinh tử. Tùy thời đều có thể đùa giỡn lấy mạng của hắn, đối mặt người như vậy, Phương Tranh làm sao lại thả lỏng cảnh giác?

Vì vậy, ngay khi thanh đao trong tay Triệu Tuấn gần chạm được Phương Tranh chỉ trong nháy mắt, tình thế nơi đường núi chật hẹp bỗng nhiên biến đổi, Phương Tranh bỗng nhiên thần kỳ lách sang bên, khó khăn lắm mới né qua lưỡi đao trong tay Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn nhìn thấy thân thể Phương Tranh khẽ động, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, nhưng lúc này cũng đã dùng hết khí lực, không kịp đổi chiêu, biết rõ Phương Tranh né qua sát chiêu của hắn, nhưng thân thể hắn bởi vì quán tính, không thể tự chủ hướng thẳng phía trước phóng đi, chỉ là như vậy cũng không có gì phải khẩn trương, nhiều lắm thì xoay người lại sẽ cùng Phương Tranh đánh nhau một phen mà thôi, lúc này trong tay Triệu Tuấn có đao, Phương Tranh lại tay không tấc sắt. Tuy nói hai người không thông võ nghệ, nhưng phần thắng lúc này của Triệu Tuấn phải lớn hơn Phương Tranh.

Suy nghĩ luôn tốt, nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Triệu Tuấn đã đánh giá quá thấp bản chất đê tiện của Phương Tranh.

Ngay khi Triệu Tuấn không kịp thu đao lại, theo quán tính phóng đi về phía trước trong nháy mắt, khóe mắt của hắn bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên gương mặt Phương Tranh lại mang theo một dáng tươi cười khó hiểu, tà tà, xấu xa, tựa như một hài tử đùa dai, cười thật hài lòng, thấy dáng tươi cười của hắn, đáy lòng Triệu Tuấn thầm kêu: Phá hủy!

Quả nhiên, ngay khi Phương Tranh lách qua công kích của Triệu Tuấn, Triệu Tuấn không tự chủ được phóng về phía trước, Phương Tranh liền làm ra một việc rất đê tiện.

Chuyện này rất đơn giản, Phương Tranh dù bận vẫn ung dung vươn ra một chân mà thôi.

Nhưng đối với Triệu Tuấn mà nói, một chân này của Phương Tranh thật sự không thể nghi ngờ là lấy mạng.

Vì vậy Triệu Tuấn không phụ kỳ vọng, bị vấp lập tức. Tựa như Hồ Lão Tam của ổ cướp, thân thể bay lên trời, mặt mang kinh khủng hướng dưới chân núi, bay đi.

Nếu đổi lại là địa phương khác, dù bị vấp té cũng không cần sợ hãi, nhưng đây lại là đường núi gồ ghề, hơn nữa hai bên còn mọc đầy gai góc, quái thạch bén nhọn như lưỡi đao lởm chởm đầy sườn núi, Triệu Tuấn vấp té một cái, thực sự rất không ổn, nói ra thì dài, nhưng tất cả phát sinh, cũng chỉ là trong nháy mắt.

Phương Tranh cứ như vậy mang theo vẻ mặt cười xấu xa, mắt thấy Triệu Tuấn một đường hát vang tiến mạnh hướng sườn núi lăn lông lốc xuống.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương ở trong sơn cốc vắng vẻ quanh quẩn không dứt.

Lăn vài chục trượng, rốt cục Triệu Tuấn bị một gốc cây đại thụ trên sườn núi chặn lại, lúc này mới ngừng thế lăn xuống. Phương Tranh cười hắc hắc, đắc ý nói: “ Hài tử không may, muốn ám toán ta? Lão tử đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của ngươi!”

Nói xong Phương Tranh cẩn cẩn thận thận hướng dưới sườn núi đi đến! Đi tới trước mặt Triệu Tuấn, phát hiện Triệu Tuấn đã hôn mê.

Sát khí trong mắt Phương Tranh chợt lóe, hiện nay chung quanh không người, chỉ cần đâm xuống một đao, là có thể lấy mạng của hắn. Lão tử có thể vỗ vỗ mông quay về kinh, về nhà ôm lão bà thân thiết. Dù sao từ trong miệng hắn cũng không hỏi ra kết quả gì, người như thế ở lại trên đời cũng chỉ biết tăng thêm cho mình phiền phức vô cùng vô tận, còn không bằng một đao làm thịt hắn cho xong.

Giết hay không giết?

Càng nghĩ, Phương Tranh cắn răng, rốt cục quyết định lưu hắn một mạng.

Phải từ trong miệng hắn móc ra chút gì đó, nếu không người đứng sau màn sai sử sẽ không chết tâm, dù cho mình có trở lại kinh thành, hành động nhằm vào hắn còn có thể một cơn sóng tiếp một cơn sóng, địch nhân ở trong tối, mình ở ngoài sáng, sao có thể lúc nào cũng phòng trụ? Chỉ có thể buộc Triệu Tuấn khai ra, biết người đứng phía sau màn sai sử là ai, lại áp dụng hành động. Như vậy mới là biện pháp tốt nhất giải quyết được việc này.

Nghĩ tới đây, Phương Tranh thu hồi dáng tươi cười, nhìn thấy Triệu Tuấn vẫn hôn mê bất tỉnh, trên mặt lại bị gai góc và đá nhọn đâm đến da tróc thịt bong, tâm trạng không khỏi giải được chút tức giận.

Mẹ nó! Ai bảo ngươi còn tuấn tú hơn lão tử. Dáng dấp ngươi bây giờ không phải là thuận mắt hơn rất nhiều, Phương Tranh đảo mắt vòng vo, không được, nếu cứ như vậy cũng không được, lão tử phải làm cho hắn bị thương nặng hơn nữa. Nếu không để hắn nguyên vẹn, có lẽ sẽ bị hắn ám toán.

Nghĩ đến liền làm, Phương Tranh vạch ngón tay Triệu Tuấn, lấy tiểu đao của hắn chăm chú nắm chặt trong tay, sau đó đưa đao định đâm lên đùi Triệu Tuấn.

“ Nhị đương gia, nhị đương gia!” Trên đường núi truyền đến thanh âm của đám thổ phỉ.

Phương Tranh nghe vậy tâm trạng căng thẳng, vội vàng thu lại tiểu đao vào lòng, đứng lên lớn tiếng đáp lời. Đám thổ phỉ vội vàng tiến lên, nhìn thấy bên người nhị đương gia còn có một nam tử đang nằm hôn mê bất tỉnh, không khỏi cực kỳ kỳ quái.

Gã râu quai nón tiến lên nhìn thật tỉ mỉ, không khỏi kinh hãi nói: “ Đây…đây không phải là Tuấn ca nhi sao? Sao hắn lại bị như vậy?”

Phương Tranh cũng làm ra biểu tình kinh ngạc: “ Phải? Người này là Triệu Tuấn? Ai nha! Thực sự là thương cảm. Ta mới từ dưới chân núi đi lên, thấy người này đang ở ngay góc đường núi, chẳng hiểu sao lại ngã sấp xuống, sau đó lăn xuống dưới này, ai, đáng tiếc lúc đó ta còn cách hắn khá xa, không kịp cứu viện, thật sự là xấu hổ!”

Nói xong vẻ mặt Phương Tranh tiếc hận, phảng phất bởi vì không thể đúng lúc cứu viện Triệu Tuấn mà tự trách không ngớt.

Đám thổ phỉ mắt đầy kính ý nhìn Phương Tranh, đều khen: “ Nhị đương gia thật có tình, đây cũng do vận khí của Tuấn ca nhi không tốt, trách không được ngươi, chớ quá mức lưu ý.”

Lập tức mọi người liền hợp lực nâng lên Triệu Tuấn đang hôn mê, hướng trên núi đi đến.

Phương Tranh đi theo phía sau ảo não không ngớt, mẹ nó! Đám vương bát đản này sớm không đến, muộn không đến, lão tử đang định tạo thêm thương thế cho hắn thì các ngươi lại vừa vặn tới. Lần này thì hay rồi, xem như không làm gì được. Còn không biết tiểu tử này sẽ sử dụng ám chiêu gì với mình nữa, Phương Tranh đi theo phía sau mọi người, trong lòng tính toán, tuy Triệu Tuấn đã hôn mê nhưng cũng chỉ là tạm thời, vạn nhất chờ hắn tỉnh lại, dù là không còn can đảm ám sát lão tử, nhưng phát hiện tình thế đối với hắn bất lợi, len lén chạy xuống núi thì làm sao bây giờ? Đám thổ phỉ trên núi đều quen biết hắn, tuyệt đối sẽ không ngăn cản hắn, nếu hắn muốn chạy, vậy muốn truy tra đầu mối làm chủ đứng sau màn không phải là bị chặt đứt?

Phải nghĩ một biện pháp, để buộc hắn ở lại trên núi. Nửa bước đều không thể động đậy được, như vậy mình mới có thể bình tĩnh nghĩ ra biện pháp, đem miệng của hắn khai ra, suy nghĩ đến đây, đôi mắt Phương Tranh xoay động, bước nhanh đuổi theo đám thổ phỉ, thấy đám thổ phỉ phân ra hai người khiêng Triệu Tuấn, một trước một sau hướng trên núi đi tới. Phương Tranh giở lại trò cũ, vươn chân ra, ngay tên đi sau ngáng ngang, tên thổ phỉ kia không kịp đề phòng, lập tức lảo đảo, sau đó không tự giác buông lỏng tay, tên thổ phỉ đi trước chợt cảm thấy sức nặng tăng thêm rất nhiều, hơn nữa theo lực ly tâm khi tên kia vung lên, trong tay nhất thời cũng buông ra, vì vậy Triệu Tuấn liền bị bay ra. Giống như một túi rác bị người ném bỏ, ở không trung xoay tròn lại rơi xuống sườn núi, đám thổ phỉ đều thất thần, đây là có chuyện gì? Đang tốt đẹp, sao Tuấn ca nhi lại bay đi? Tên thổ phỉ đang khiêng Triệu Tuấn giật mình nhìn chằm chằm hai tay của mình, mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng. Như đang suy nghĩ vì sao mình lại gặp phải loại tình huống này.

Thời cơ khó có được, thừa dịp đám thổ phỉ còn đang ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, Phương Tranh lập tức bật khóc nức nở, đầu tàu gương mẫu phóng xuống sườn núi, trong miệng bi phẫn kêu lên: “ Triệu huynh! Triệu huynh ngươi lại làm sao vậy?”

Vì sao nói “ lại”?

Vừa khóc vừa chạy, chớp mắt liền không nhìn thấy bóng Phương Tranh.

Đám thổ phỉ liếc mắt nhìn nhau, đang định đi qua xem đến tột cùng, chỉ nghe sau một khối đá lớn nơi sườn núi, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm, lập tức thanh âm của Phương Tranh lại vang lên, giọng nói dị thường thương tiếc: “ Triệu huynh! Sao chân ngươi lại gãy? Người đâu! Người mau tới! Triệu huynh té gãy chân!”

“ Cái gì?” Đám thổ phỉ quá sợ hãi, nhanh chân chạy xuống sườn núi, đã thấy Triệu Tuấn vẻ mặt thống khổ hai tay ôm đùi phải, liên tục kêu rên, gương mặt anh tuấn lúc này tràn đầy bùn đất, vết máu cùng mồ hôi, hình tượng có chút chật vật. Phương Tranh vẻ mặt lo lắng ngồi xổm một bên đỡ hắn, vẻ thương tiếc trong mắt làm kẻ khác cảm động không thôi.

Đám thổ phỉ nhìn kỹ lại, thấy chân của Triệu Tuấn đã thay đổi hình dạng, phảng phất như bị vật gì đập qua, xương đùi dẹp xuống ở một góc lớn kỳ dị, đám thổ phỉ kinh nghiệm lâu năm, liếc mắt nhìn lại liền biết, chân này đúng là bị gãy xương.

Thấy đám thổ phỉ xuống tới, Triệu Tuấn dường như nhìn thấy cứu tinh, trừng đôi mắt oán độc, lấy tay chỉ Phương Tranh thét lớn: “ Các ngươi…các ngươi giúp ta giết chết người này!”

Đám thổ phỉ nhìn nhau, đầu đầy mờ mịt. Bọn họ thật không rõ, Tuấn ca nhi làm sao vậy? Đang tốt lành sao lại muốn giết nhị đương gia? Chỉ có gã râu quai nón gãi gãi đầu, không nói chuyện.

Phương Tranh là bị gã râu quai nón vận chuyển đến Thanh Long sơn, hắn tự nhiên biết được ở kinh thành Triệu Tuấn đã muốn giết Phương Tranh, sau đó nhờ đương gia cứu lại Phương Tranh, vì vậy mà đã cãi nhau với Triệu Tuấn. Chuyện này chỉ có một mình tên râu mép biết được, hắn đối với La Nguyệt Nương trung tâm không gì sánh được, tất nhiên là cũng chưa từng nói cho ai.

Phương Tranh nghe vậy làm vẻ vô tội liếc mắt nhìn đám thổ phỉ, môi mấp máy, giống như bị ủy khuất hơn trời, bậm môi mang theo tiếng khóc nức nở lúng ta lúng túng nói: “ Triệu huynh, ta..ta làm gì? Ta không đắc tội ngươi, vì sao phải giết ta?”

Đám thổ phỉ thầm chấp nhận, đều đưa mắt hàm oán giận nhìn Triệu Tuấn. Nhị đương gia đến cứu ngươi, là người đầu tiên xông lên phía trước, quan tâm cho ngươi như vậy, ngươi làm sao lại lấy oán trả ơn?

Gã râu quai nón khái khái hai tiếng, lại xoay đầu sang một bên. Người khác đúng là hàm hậu, nhưng hắn cũng không ngốc, loại ân oán riêng tư này, không chen vào mới tốt.

Triệu Tuấn nhìn thấy Phương Tranh làm dáng dấp vô tội, mà đám thổ phỉ cũng không nguyện động thủ, đứng một bên không nhúc nhích, Triệu Tuấn tức giận đến thiếu chút nữa ói máu, nhìn Phương Tranh hỏi đám thổ phỉ: “ Vì sao các ngươi hướng về hắn? Hắn là gì của các ngươi?”

Phương Tranh phảng phất được gãi trúng chỗ ngứa, nghe vậy vươn tay sửa khăn, động tác tiêu sái phong tao, sau đó nhìn Triệu Tuấn hì hì cười, hiền lành cực điểm nói: “ Chính thức nhận thức một chút, bản thân, Phương Tiểu Ngũ, là người kinh thành, hiện đang nhậm chức nhị đương gia của Thanh Long sơn, người giang hồ tống biệt hiệu, Ngọc Diện Phi Long. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio