Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

chương 349: biểu lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên tường cao bốn phía ngự thư phòng có hơn mười ngọn đèn cung đình màu đỏ, trên long án rộng thùng thình, Mập Mạp đang phê duyệt tấu chương, ngự bút đẫm chu sa thỉnh thoảng ở trong tay chuyển vài lần, sau đó viết xuống vài dòng, khép lại tấu chương, lại lấy ra một quyển khác mở ra, vòng đi vòng lại.

Nội thị Tào công công im ắng đứng bên cạnh Mập Mạp mấy bước, nghe tiếng mõ trong cung vang lên, Tào công công do dự một chút, rốt cục mở miệng nhẹ kêu: “ Hoàng thượng, đã canh ba, ngài có nên đi nghỉ tạm một chút hay không?”

Đầu của Mập Mạp cũng không ngẩng lên, vẫn đề bút phê duyệt, trong miệng thản nhiên nói: “ Không vội, còn có hơn mười phần tấu chương từ các nơi gia cấp đưa tới, phê xong trẫm sẽ nghỉ.”

Nói xong Mập Mạp bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tào công công nói: “ Giang Nam có tấu chương đưa tới hay không?”

Tào công công suy nghĩ một chút, nói: “ Hôm nay không có, mặc dù là có, lúc này đã cung cấm, tấu chương không thể tống vào, cũng sẽ đưa tới Bộ Binh lập hồ sơ trước.”

Thần sắc Mập Mạp có chút ngây ra, trầm mặc một hồi, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Cũng không biết tên kia có dẹp loạn được Giang Nam hay chưa.”

Như có như không thở dài, Mập Mạp khép lại tấu chương trong tay, uể oải nhu nhu huyệt thái dương, thấp giọng nói: “ Truyền ý chỉ của trẫm, sau này nếu có tấu chương Giang Nam, không cần đưa qua Bộ Binh, trước tiên đưa vào trong cung cho trẫm xem.”

Suy nghĩ một chút, Mập Mạp lại bỏ thêm một câu: “ Bất luận sớm trễ gì cũng phải đưa vào, cấm vệ trực đêm trong cung không được ngăn cản.”

Tào công công giật mình, vội vàng khom người ứng tiếng.

Bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân thật nhẹ, thanh âm ôn nhu nhẹ giọng hỏi tiểu thái giám đứng bên ngoài cửa: “ Hoàng thượng còn đang phê duyệt tấu chương bên trong sao?”

“ Dạ.”

Lời nói vừa ra, ngoài cửa ngự thư phòng liền có một thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt thướt tha đi vào, nàng mặc cung trang màu tím, rất tinh tế bộc lộ hết đường cong của thân thể. Mái tóc như mây, tà tà cắm hai cây trâm, theo bước chân đong đưa, mơ hồ phát sinh tiếng đinh đương dễ nghe.

Mập Mạp thấy nàng, ánh mắt uể oải rốt cục lộ ra một chút tình cảm ấm áp.

“ Niểu Niểu, vì sao còn chưa ngủ?”

Tào công công thấy Niểu Niểu tiến đến, vội vàng thức thời hướng nàng làm lễ, khom người thối lui ra ngoài cửa, lại cẩn thận tỉ mỉ đóng lại cửa ngự thư phòng.

Niểu Niểu vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc Mập Mạp vừa mới gặp nàng, chỉ là khi nhìn về phía Mập Mạp trong ánh mắt lại hiện ra vài phần tình ý khó hiểu khó đoán.

“ Hoàng thượng, đêm đã khuya, còn đang làm lụng vất vả quốc sự?” Thanh âm của Niểu Niểu ngọt ngào như vẻ bề ngoài của nàng.

Mập Mạp kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng dùng sức, Niểu Niểu ngồi trong lòng hắn, ôn hương tràn ngập cõi lòng, Mập Mạp hít một hơi thật sâu, có chút tham lam ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng.

Lúc tiền thái tử mưu phản, Phương Tranh và hắn nhất trí phán đoán Niểu Niểu có chuyện, hai người phỏng chừng nàng là mật thám do tiền thái tử phái tới. Cho nên đoạn thời gian đó Mập Mạp đối với nàng rất lãnh đạm phòng bị, nhưng thái tử binh bại chết đi, Mập Mạp đối với nàng tình vẫn chưa dứt, nghĩ thái tử đã chết, Niểu Niểu cũng không còn lý do đối địch với mình, vì vậy Mập Mạp lại lần nữa khôi phục sự sủng ái với nàng, hơn nữa cảm tình ngày càng thâm hậu.

Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, một ngày rơi vào dòng suối chảy của tình cảm, ai cũng không quá mức có thể lý trí. Từ xưa tới nay nhiều đế vương vong quốc, rất nhiều là vì tình cảm chân thành đối với nữ tử mà mất giang sơn, những vị vua mất nước kia có từng hối hận? Ai cũng không biết, cảm giác hạnh phúc khi cùng người mình yêu ở cạnh nhau cũng chính là thật, thậm chí chân thật tới mức có thể chạm vào.

“ Quốc sự khó khăn!” Nhắc tới quốc sự, gương mặt sang sảng của Mập Mạp không khỏi xẹt qua vài phần lo lắng.

Niểu Niểu từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng vùi vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của Mập Mạp, khóe miệng câu dẫn ra vài phần ý cười phức tạp.

“ Phương bắc đại hạn, Hoàng Hà vỡ đê, nạn dân chạy nạn lên đến con số vạn, Giang Nam Thái Vương mưu loạn, tây bắc thảo nguyên Đột Quyết binh mã lại rục rịch, trẫm làm hoàng đế, làm thực sự mệt cực kỳ.”

Mập Mạp nặng nề thở dài, hắn và Phương Tranh như nhau, đều là người còn quá trẻ tuổi. Toàn quốc nông tang, thuế má, kênh đào, chiến sự toàn bộ đều đặt lên một mình hắn, Mập Mạp nghĩ đời này chưa từng bị mệt qua đến như vậy.

“ Đế vương cũng có đế vương đau khổ, hoàng thượng, mấy ngày nay ngài đã gầy hơn, phải bảo trọng long thể mới được.” Bàn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Mập Mạp, Mập Mạp thoải mái nhắm hai mắt lại, giống như một hài đồng nằm trong lòng mẫu thân thật thích ý, hồn nhiên không phát giác khi bản thân mình vừa nhắc tới Thái Vương, trong mắt Niểu Niểu hiện lên

ánh mắt phức tạp khó hiểu.

“ Người người đều muốn làm hoàng đế, trẫm thực sự không nghĩ ra, hoàng đế ngoại trừ ở trong căn phòng lớn hơn người khác một chút, rốt cục còn có cái gì tốt?” Mập Mạp thở dài nói.

Thần sắc Niểu Niểu ngây ra nhìn chằm chằm ngọn nến đỏ đang chập chờn trên long án. Thần tình của nàng cũng trở nên giống như ánh nến chập chờn, khe khẽ thở dài, thanh âm Niểu Niểu dường như từ một địa phương rất xa thổi qua xa xôi mờ mịt, như đang nỉ non nói mê: “ Đúng vậy, nếu như ngươi không phải là hoàng thượng, thật là tốt biết bao.”

Mập Mạp ngẩn ra, lập tức cười nói: “ Ngày trước nếu trẫm không làm hoàng đế, hiện tại hơn phân nửa là một người chết, hoàng gia luôn cực đoan như vậy, nếu không phải cực hưởng vinh hoa, thì là hạ tràng thê lương, trẫm cũng không còn đường tuyển chọn.”

Niểu Niểu cũng cười, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, làm khắp phòng lại có thêm vài phần xuân ý say lòng người.

Mập Mạp nhìn dáng tươi cười của Niểu Niểu, không khỏi ngẩn ngơ, ngày ngày đều gặp nàng, nhưng không hề chán nhìn nàng, Niểu Niểu vĩnh viễn đều có đủ mị lực làm cho hắn say mê.

“ Niểu Niểu, may là có nàng bồi bên người trẫm, vì trẫm giải đi không ít ưu phiền, đợi thời hạn đại tang của phụ hoàng qua đi, trẫm liền phong nàng làm quý phi, nàng cùng ta từ nay về sau ở trong thâm cung ngày đêm bầu bạn, trẫm gảy hồ cầm cho nàng, nàng khiêu vũ cho trẫm xem.”

Thần tình Niểu Niểu bỗng nhiên có chút ảm đạm, nằm trong lòng Mập Mạp, thật lâu không muốn ra.

Quân tình lưu luyến, sâu như duyên trời.

Quân không phụ ta, ta làm gì nhẫn tâm phụ quân?

“ Hoàng thượng, vì sao ngài hết lần này tới lần khác lại là hoàng thượng.” Viền mắt Niểu Niểu bỗng nhiên hơi phiếm hồng.

Mập Mạp có chút không giải thích được nhìn nàng: “ Niểu Niểu, hôm nay nàng làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”

Niểu Niểu cả kinh, chợt mỉm cười.

“ Hoàng thượng, thích xem Niểu Niểu múa cho ngài xem phải không? Niểu Niểu sẽ ở ngay ngự thư phòng múa cho ngài xem một khúc, giải mệt nhọc ngài làm việc vất vả vì quốc sự, thế nào?” Dáng tươi cười của Niểu Niểu biến thành thê lương.

Trong đầu nàng không ngừng hiện lên tin tức Thái Vương truyền vào từ ngoài cung: “ Tùy thời cho hắn uống rượu độc mãn tính.”

Mệnh lệnh băng lãnh mà cũng tuyên cáo luôn vận mệnh của chính nàng, ở trong hoàng cung đại nội giết hoàng đế bằng thuốc độc, hạ tràng của nàng ngoại trừ chết đi cũng không còn đường nào khác.

Mập Mạp hồn nhiên chưa phát giác ra sát khí đang dần dần mọc lên trong ngự thư phòng, vẫn vỗ tay cười nói: “ Tốt lắm, Niểu Niểu muốn múa cho trẫm xem, chậm đã, nhảy múa làm sao có thể thiếu rượu? Người đâu!”

Tiểu thái giám kính cẩn đẩy cửa đi vào.

“ Đem tới một bầu rượu.”

“ Dạ, hoàng thượng.”

Không bao lâu, tiểu thái giám bưng rượu vào, Niểu Niểu thầm than một tiếng, đưa tay tiếp nhận bầu rượu, trong tích tắc xoay người đối diện Mập Mạp, một viên thuốc cực nhỏ màu đỏ đã lặng yên rơi vào trong bầu rượu, nhanh chóng cùng rượu dung hợp, không sắc không mùi.

Tay áo dài phất lên, sóng mắt lưu chuyển, trong ánh mắt si mê của Mập Mạp, Niểu Niểu bắt đầu nhanh nhẹn nhảy múa.

Thân hình linh xảo như một con rắn nhỏ uốn éo trên tấm thảm màu đỏ tươi trong ngự thư phòng, Niểu Niểu đưa lên nụ cười tuyệt luân buồn bã. Nàng vừa múa vừa hát: “ Theo nước hoa rơi, mũi tên rời dây cung, kiếp này không mong gặp lại, Trường Giang vẫn mãi trôi về tây, cũng ứng với bất tận ngàn năm oán. Minh ước không bằng chứng, tình duyên hữu hạn, nguyện hồn hóa thành chim yến, mỗi năm lại một lần trở về, cô độc nơi đình viện…”

Trong tiếng hát như chim oanh hót vang, Mập Mạp vỗ tay hoan nghênh, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vũ điệu của Niểu Niểu, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Thân hình Niểu Niểu vũ động càng nhanh hơn, gương mặt trắng tuyết đã tươm ra một tầng mồ hôi thật mịn, trong thời gian đang múa thân hình nàng bỗng nhiên đột ngột dừng lại. Nhẹ nhàng, chậm rãi tiêu sái đến trước long án, bàn tay rót đầy một chén rượu ngon, chậm rãi đưa tới trước mặt Mập Mạp, lại hướng hắn lộ ra dáng tươi cười xinh đẹp nhất trong kiếp này.

“ Hoàng thượng, nô tỳ chúc giang sơn của ngài vĩnh cố, vạn thọ vô cương, thỉnh hoàng thượng uống cạn ly này.”

“ Oanh long!”

Một tiếng sấm nổ vang quanh quẩn trên bầu trời Lục Ấm Quán.

Phương Tranh bị dọa đến co rụt cổ, sắc mặt nhất thời tái nhợt, sau đó không chút do dự ôm chầm lấy Hàn Diệc Chân, trong miệng kinh hô: “ Sét đánh, ta sợ, ta rất sợ đó.”

Bàn tay vừa đến giữa đường, nhìn thấy gương mặt Hàn Diệc Chân như sương lạnh, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú vào hắn, Phương Tranh cứng lại, bàn tay định chiếm tiện nghi chợt rụt trở về, ngượng ngùng sờ sờ mũi, hắc hắc cười gượng không ngớt.

“ Ta từ nhỏ lá gan đã không lớn, hắc hắc, lúc sét đánh sẽ tìm vật gì đó để ôm, vật gì cách ta gần nhất, ta sẽ ôm nó, hắc hắc, chê cười.”

Đôi mày thanh tú của Hàn Diệc Chân nhướng lên, đôi mắt đẹp nhìn như lơ đãng liếc mắt nhìn cây cột cách Phương Tranh gần nhất.

Phương Tranh lập tức phản ứng, vội vàng lắc đầu nói: “ Không được, ta không ôm cây cột, ta thích ôm thứ gì đó mềm mại, có co dãn, có thể phát ra âm thanh.” Phương Tranh vừa nói, vừa hề hề như kẻ trộm quan sát thân thể mềm mại của Hàn Diệc Chân, ánh mắt không chút tinh khiết.

Hàn Diệc Chân thấy hắn sắc mị mị nhìn chính mình, cả người không khỏi phát ngứa ngáy, nghĩ đến một màn khó xử trong khách điếm nơi Từ thị trấn, cả gương mặt thoáng chốc mắc cỡ đỏ bừng, nhưng nàng nỗ lực sầm mặt xuống, không để chính mình biểu hiện quá rõ ràng.

Bên trong tiền sảnh rơi vào một mảnh trầm mặc, Hàn Trúc bị kích động bỏ đi viết thư cho Phương gia lão gia tử, tương lai trở về kinh thành phải chịu bao nhiêu sự tức giận của Trường Bình, Phương Tranh chính bản thân cũng không biết.

Lại tự nhiên kỳ lạ có thêm một lão bà, trong lòng Phương Tranh cảm giác là lạ, hắn vẫn nghĩ cuộc đời này thật có nhiều màu sắc truyền kỳ, bị công chúa cầu ái, bị thổ phỉ cưỡng gian, hiện tại lại bị thế gia gia chủ cường đẩy một lão bà, không muốn còn không được, hắn sẽ xử lý ngươi.

Chẳng lẽ do sự anh tuấn hại ta?

Phương Tranh có điểm tiểu ai oán, sau này mình nên hủy dung thôi, nếu không không chịu được, dưỡng lão bà cũng tốn không ít bạc nha.

Nhìn lén Hàn Diệc Chân, thấy nàng vẫn làm vẻ mặt sương lạnh, vẫn không nhúc nhích ngồi một bên, vẫn dáng dấp như lần đầu tiên thấy nàng, trong ngực Phương Tranh nhịn không được cảm thấy hiếu kỳ. Nha đầu này đối với lão tử lãnh đạm như vậy, thấy thế nào cũng không giống hình dạng có ý tứ gì đó đối với chính mình, lão cha nàng vì sao cứ nhất định đem nàng gả cho ta? Vẻn vẹn chỉ là vì muốn Hàn gia phát triển lớn mạnh thôi sao? Chính cô ta có nguyện ý hay không?

Xem hình dạng nàng ta dường như không quá nguyện ý, nhưng ngày bị Diệp Mẫn Chi bắt cóc, nàng không chút do dự cản một đá cho mình, vậy vì sao?

Phương Tranh mê man, nữ nhân, muốn lý giải nữ nhân thật sự quá khó khăn. Hành vi và tâm tư các nàng căn bản không thể nào nắm lấy, một trăm nữ nhân có một trăm loại tính cách khác nhau, tựu tỷ như ở ngoài đường bán hàng ăn xén bớt, có nữ nhân rất phẫn nộ, có nữ nhân cũng rất sảng khoái cho tên ăn bớt này cứ ăn bớt, không hề so đo.

Phương Tranh khái khái hai tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc xấu hổ, bắt đầu tìm chuyện nói, đưa ngón tay chỉ lên trời, Phương Tranh cười gượng nói: “ Trời mưa rồi.”

“ Ân.” Hàn Diệc Chân nhàn nhạt lên tiếng, mí mắt buông xuống.

“ Trời mưa nên đi thu y phục.” Phương Tranh hình như có cảm khái vô hạn.

“ Ân.”

“ Gió xuân mưa xuân sầu chết người a.”

“ Nhẫn.”

“ Ta còn một cái nội khố phơi bên ngoài chưa lấy vào.”

“ Ân.”

Phương Tranh thực sự tìm không ra nhiều lời, trong tiền sảnh lại một trận trầm mặc.

Một lúc lâu, Hàn Diệc Chân giương mắt, ánh mắt lạnh lùng theo dõi hắn.

“ Phương Tranh, ngươi cảm thấy ta là một nữ nhân không biết thẹn sao?”

Phương Tranh nheo mắt, vội cười nói: “ Sao lại như thế? Ngươi quá khách khí, a, sai, ngươi quá khiêm tốn, kháo! Dù sao cũng không phải ý tứ đó, trong lòng ta vẫn xem ngươi như nữ thần đó thôi.”

Hàn Diệc Chân kéo kéo khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ: “ Ngươi nghĩ Hàn gia ta thấy người sang bắt quàng làm họ, cùng Phương gia ngươi đám hỏi chỉ là vì cấp cho gia tộc mưu cầu chỗ dựa vững chắc?”

“ Đương nhiên sẽ không. Hàn gia là Giang Nam đệ nhất thế gia, hoàng thượng còn phải kính ba phần, tại sao có chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ chứ.”

“ Phương Tranh, mặc kệ cha ta nghĩ ra sao, đối với ngươi Hàn Diệc Chân từ trước đến nay cũng không hề nghĩ đến chuyện trèo cao, ngươi có quyền thế là chuyện của ngươi, không quan hệ tới ta, Hàn Diệc Chân ta coi trọng nam tử, dù cho hắn chỉ là tên ăn mày lưu lạc, chỉ cần ta vừa ý hắn, nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, dù là vì hắn đi tìm chết, ta cũng nguyện ý!”

Cố nén trụ sự ngượng ngùng trong lòng, Hàn Diệc Chân dũng cảm nhìn chăm chú vào Phương Tranh, nhu tình trong ánh mắt càng như tằm tơ vô tận, triền miên mà thâm trầm.

“ Cũng vậy, dù hắn có quyền thế huân thiên, dù là thê thiếp trong nhà hắn như mây, chỉ cần ta thích, ta cũng không chú ý. Ta xem trúng chính là người của hắn, chứ không phải quyền thế bối cảnh và tiền tài phía sau hắn, mấy thứ này, Hàn gia ta cũng không thiếu.”

“ Phương Tranh, ngươi không phải người tốt, điểm này từ lần đầu tiên ta thấy ngươi đã biết, ngươi thủ đoạn âm hiểm giả dối, hành sự đê tiện vô sỉ, ngươi căn bản không có quan niệm chính tà, nói ra toàn bộ chỉ bằng vào hứng thú mà làm, theo lý thuyết, nam tử như ngươi ta thế nào cũng không hề coi trọng vào mắt.”

Phương Tranh đen mặt.

“ Thế nhưng…chẳng biết từ lúc nào, ta đối với ngươi sản sinh hiếu kỳ, ta nghĩ muốn hiểu ngươi, nghĩ cùng ngươi đi chung, muốn cùng ngươi nói thêm nhiều lời, dù cho bình thường bị ngươi làm tức giận mà khóc, ta cũng vui vẻ thử xem, ngươi từng làm ta hài lòng, cũng từng làm ta thương tâm…ta…ta…”

Gương mặt Hàn Diệc Chân trướng lên đỏ bừng, dừng một chút, nàng ưỡn ngực, lại giống như một chiến sĩ gần hi sinh bi tráng kiên quyết.

Bình tĩnh nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt Hàn Diệc Chân tản mát ra thâm tình triền miên nhu nhược như nước mùa thu, u nhiên thở dài một hơi: “ Phương Tranh, ta nghĩ ta đã thích ngươi, đúng vậy, ta thích ngươi.”

Trong lòng Phương Tranh chấn động, hơi có chút giật mình nhìn nàng, hắn không nghĩ tới Hàn Diệc chân lại nói trắng ra những lời này. Quen vui cười ngoạn nháo, một khi hắn nghiêm túc, lúc này cũng có chút rối loạn, trong đầu hỗn loạn như ma.

Khuôn mặt thật tuyệt mỹ của Hàn Diệc Chân bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, nói ra bí mật sâu nhất trong nội tâm, cả người nàng liền giống như hư thoát, ngồi trên ghế lảo đảo như sắp té, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhưng nàng hồn nhiên không cảm giác, vẫn mang theo vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng kể ra tâm sự nữ nhi.

“ Từ khi ngươi ở trong Hàn phủ bị người đầu độc, mà ngươi nhìn rõ mọi việc, không giận cho đánh mèo tới Hàn gia bắt đầu, từ ngươi vì phu nhân trong nhà, cự tuyệt lời cầu hôn của phụ thân bắt đầu, từ ngươi nói cho ta biết, đại trượng phu phải khoái ý ân cừu, không được dùng quyền thế áp người khác bắt đầu, từ ngươi nhìn bách tính nghèo khổ bên ngoài thành Dương Châu, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ và thương hại bắt đầu, từ ngươi ở ngoài thành Dương Châu trong căn phòng nhỏ, tức giận quát mắng Diệp Mẫn Chi, sẽ vì ta mà tru diệt Diệp gia cả nhà già trẻ bắt đầu…”

Khóe miệng vung lên nụ cười mỉm hạnh phúc, ánh mắt Hàn Diệc Chân bắt đầu hướng xa xa, dần dần mê ly: “ Phương Tranh, có biết không? Nữ nhân cần tình yêu, đều không phải ngưỡng mộ nam nhân trong lòng nàng đã vì nàng giết bao nhiêu người, mà là ngưỡng mộ nam nhân trong lòng nàng tình nguyện vì nàng đi giết người, phần tình ý này mới là trân quý nhất, Phương Tranh, Diệc Chân thật hữu hạnh, kiếp này có thể nhận thức một nam nhân chịu vì ta mà giết người, như vậy đã đủ!”

Đưa tay lau nước mắt, Hàn Diệc Chân thâm tình nhìn hắn, buồn bã cười nói: “ Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số. Phương Tranh, ngươi có khó xử của ngươi. Diệc Chân không đành lòng làm khó ngươi, ngươi đừng chú ý cha ta nói, ở chỗ cha sẽ do ta tự nhiên đi phân tích tỉ mỉ cho cha nghe, để ông ấy bỏ đi ý niệm kết thông gia với Phương gia trong đầu. Lúc bình định xong mưu loạn của Thái Vương, ngươi…ngươi cứ quay về kinh, hảo hảo cùng các phu nhân của ngươi đi thôi, kiếp này vô duyên, cưỡng cầu vô ích, Phương Tranh, phu nhân của ngươi nhất định rất hạnh phúc.” (: Gió vàng sương ngọc một lần gặp gỡ, còn hơn hẳn vô số lần ở cõi nhân gian.)

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Diệc Chân khóc không thành tiếng, hai tay che mặt khóc thút thít một hồi, bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy đi. Ở trong mưa đêm càng lúc càng xa.

Phương Tranh há to miệng, con mắt trợn tròn, thẳng đến khi Hàn Diệc Chân khuất dần không còn thấy bóng người, hắn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

Trước đây mơ hồ biết nàng có ý định đối với mình, nhưng Phương Tranh vẫn là một nam nhân sơ ý, trước đây Trường Bình có ý định với hắn, hắn cũng chỉ đến khi Trường Bình trần trụi nói thẳng nhiều lần với hắn, hắn mới dần dần phát hiện. Hôm nay nếu Hàn Diệc Chân không nói trắng ra với hắn, sợ rằng cả đời này hắn cũng không hiểu rõ ý tứ của nàng.

Có muốn truy nàng quay về hay không?

Phương Tranh thật làm khó. Không thể phủ nhận, hắn xác thực cũng thích Hàn Diệc Chân, từ khi nàng không chút do dự đỡ cho hắn một cước trí mạng, hắn liền đối với nữ tử nhìn như nhu nhược này sản sinh tình cảm, loại tình cảm này không quan hệ tới sự báo ân, khi một nữ nhân nguyện ý vì mình không màng sống chết, đáy lòng hắn đã bị nàng kích thích, trong lòng đã thật sự rung động.

Thế nhưng…mình làm sao lại tổn thương Trường Bình thêm nữa? Làm sao lại phụ Nguyệt Nương Tiểu Lục các nàng? Tiếp nhận Hàn Diệc Chân, sẽ làm các nàng thương tâm, thân là nam nhân, gặp phải loại vấn đề khó khăn này, làm sao giải quyết?

Phương Tranh ngơ ngác ngồi trong tiền sảnh, hai mắt vô thần nhìn mưa xuân liên miên bên ngoài cửa, nỗi lòng không biết đã về phương nào.

Ngoài cửa bóng đen chợt lóe, Phùng Cừu Đao đầy người mặc giáp trụ ngang nhiên đi vào, thấy Phương Tranh ngơ ngác xuất thần, Phùng Cừu Đao vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn, trầm giọng nói: “ Ngươi làm sao vậy?”

Phương Tranh giật bắn mình, tỉnh thần, sau đó yếu ớt thở dài: “ Nữ nhân, thực sự là một loại động vật kỳ quái, đời này của ta xem như thua trên người nữ nhân rồi.”

Phùng Cừu Đao kỳ lạ nhìn hắn, nói: “ Ngươi chờ làm xong chính sự rồi hãy phát cảm khái đi.”

Phương Tranh lại yếu ớt thở dài: “ Chính sự không vội, ta phải chỉnh lý một chút cảm tình đang rối loạn của ta đã.”

“ Không kịp chỉnh lý đâu, ngươi nên đem những cảm tình rối loạn linh tinh này thu hồi lại, Ôn Sâm hồi báo, Thái Vương đã được xác định trốn tại Phục Ngưu sơn, trên núi có ẩn giấu năm ngàn tinh binh, ta đã tập hợp tướng sĩ dưới trướng, làm sao bao vây tiễu trừ, thỉnh khâm sai đại nhân định đoạt.”

“ Thái Vương có là gì chứ, đánh rắm thôi, để cho hắn ở trên núi thêm vài ngày, ta hiện tại đang tự hỏi chuyện lựa chọn cảm tình trọng yếu nhất trong đời người đây.” Phương Tranh lúc này đầu óc đần độn, nói nói, bỗng nhiên cả người chấn động, tỉnh táo lại.

“ Thái Vương? Ôn Sâm phát hiện Thái Vương trốn ở Phục Ngưu sơn?”

“ Đúng vậy.”

“ Kháo!” Phương Tranh đứng lên, trong mắt một mảnh hưng phấn, hung hăng vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: “ Lập tức phát binh, vây quanh Phục Ngưu sơn, một con kiến cũng không buông tha!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio