" Cái gì? Hắn nói như vậy thật ư?" Trong ngự thư phòng tại cấm cung, hoàng thượng tức giận vỗ án mắng: " Người này quả thực....là một...."
Hoàng thượng quay sang Trường Bình liếc mắt một cái, cuối cùng cũng kìm nén được những lời định thốt ra.
"…Quả thực là một tên bại hoại!" Trường Bình trong mắt hàm chứa tiếu ý, giúp hoàng thượng nói tiếp.
Nếu như Trường Bình đã hạ một câu kết luận, hoàng thượng cũng chẳng thèm khách khí? Nghe vậy hàm tình thâm sâu gật đầu đồng ý, nói: " Đúng! Người này quả thực là một tên bại hoại! Hết sức vô lại!"
Mập Mạp chứng kiến phụ tử hai người tranh nhau mắng nhiếc Phương Tranh, không khỏi tự cảm thấy có lỗi với hắn, xấu hổ nói: " Phụ hoàng, chuyện này....Coi như Phương huynh là một kẻ bại hoại, nhưng không thể nghi ngờ, việc đàm phán trước mắt chỉ có hắn mới là người thích hợp nhất mà thôi."
Hoàng thượng cả giận nói: " Giang sơn xã tắc này là của trẫm, nghìn vạn con dân trong thiên hạ, chẳng lẽ không có Phương Tranh, thì không tìm ra được một người có tài cán thay trẫm gánh vác trọng trách hay sao?"
Mập Mạp vội vàng cúi đầu, cung kính nói: " Phụ hoàng anh minh, văn võ song toàn, cổ kim có một không hai, các anh hào tráng sĩ rồi sẽ có một ngày quy phục, nhất định sẽ chọn ra được nhiều người thích hợp hơn so với Phương Tranh."
Hoàng thượng trầm ngâm một lúc sau, trong đầu đem những vị đại thần của Hoa triều đếm lại một lần, đếm đi đếm lại, hoàng thượng không khỏi thở dài suy sụp, chuyện này vẫn là Phương Tranh thích hợp đi làm nhất. Tuy người Đột Quyết phái ra sứ giả đi cầu hòa, nhưng bởi vì trong những trận chiến trước kia cơ hồ đều có thể nói là trăm trận trăm thắng, lần này sứ giả của người Đột Quyết tiến vào kinh thành, có thể tưởng tượng được dáng vẻ của bọn chúng sẽ ngông nghênh đến như thế nào.
Hiện giờ các vị đại thần trong triều đều đã nảy sinh ra một cỗ tâm lý sợ hãi e ngại. Ngay cả những vị đại thần thuộc phái chủ chiến, cũng chỉ là nói được dõng rạc ở trên triều mà thôi, nếu thực sự muốn bọn họ đi đối mặt với người Đột Quyết lực lưỡng hung tàn, hơn phân nửa sẽ sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn, mất hết bộ dạng. Càng không hy vọng cuộc đàm phán của bọn họ với sứ giả Đột Quyết kia có cái kết quả tốt đẹp gì.
Chỉ riêng có Phương Tranh, thoạt nhìn bộ dạng có vẻ như chuyện gì hắn cũng sợ, nhưng đến khi hành sự mọi chuyện hắn đều không nhìn vào trong mắt, hắn có thể cùng sứ giả Đột Quyết đấu võ mồm một phen, vãn hồi lại một chút mặt mũi cho Hoa triều. Luận cái tính tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ của hắn mà nói, có thể tưởng tượng ra cuộc đàm phán cùng với sứ giả Đột Quyết sẽ có kết cục như thế nào.
Thở dài một hơi, hoàng thượng cắn răng nói:" Hắn nói phân chia năm năm sao?"
Mập Mạp nhìn thấy thần sắc của hoàng thượng bất hảo, vội vàng cung kính nói: " Dạ, phụ hoàng. Hắn còn nói....Bốn sáu cũng được, bảy ba....Cũng không phải là không thể thương lượng…"
Hoàng thượng nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng đè nén xúc động muốn mắng chửi một câu thô tục, tức thì hung hăng nói: " Trẫm....Thực sự hận không thể đem tên bại hoại vô sỉ đó, lôi ra chém đầu!"
Trường Bình vừa nghe hoàng thượng nói liền mất hứng, phe phẩy cánh tay hoàng thượng làm nũng, nói: " Phụ hoàng....Nếu người không đáp ứng thì đổi người khác cũng được, nếu người nguyện ý đáp ứng thì hãy bình tâm thương lượng cùng hắn, cần gì phải giết người đâu?"
Hoàng thượng nhìn Trường Bình thật sâu, trong lòng cười khổ, nếu trẫm còn có thể lựa chọn được người thứ hai, cần gì phải tức giận với hắn như vậy đây?
" Bốn - sáu, bảy - ba, nhất định là không có khả năng!" Hoàng thượng cắn chặt răng. " Vô Bệnh, ngươi đi nói cho hắn biết, chín - một, đây đã là giới hạn cuối cùng, trẫm lười không muốn cò kè mặc cả cùng hắn, nếu hắn không đáp ứng, trẫm tình nguyện tự mình ra mặt đàm phán cùng sứ giả Đột Quyết."
Mập Mạp hoảng sợ, thật cẩn thận nhìn hoàng thượng, nói: " Phụ hoàng.....Người thực sự đáp ứng hắn?"
Hoàng thượng cả giận: " Trẫm có thể không đáp ứng hắn sao? Đám đại thần chủ hòa lần này, đều nóng lòng muốn xem chuyện cười của trẫm, hừ! Trẫm sẽ khiến cho bọn chúng mở to con mắt ra mà nhìn, người Đột Quyết, nhất định cũng phải chịu thua ở trên tay trẫm!"
Trường Bình cao hứng, mặt mày hớn hở: " Mật Nhi đi báo cho hắn, Mật Nhi đi báo cho hắn!"
Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng một cái, hậm hực nói: " Mật Nhi, Vô Bệnh, các ngươi hãy ghi nhớ cho kĩ, chuyện tình ngày hôm nay, tuyệt đối không được để cho bất luận kẻ nào biết, trẫm vốn là cửu ngũ chí tôn, mà lại bị một Tán quan ngũ phẩm áp chế, nếu truyền ra bên ngoài, trẫm làm sao còn giữ được mặt mũi?"
Mập Mạp cùng Trường Bình gật đầu đáp ứng.
Trong thiên lao.
Phương Tranh đã tỉnh lại, thoải mái vặn vẹo cái lưng mệt mỏi. Trong thiên lao tối tăm ẩm thấp, không biết hiện tại đang là canh giờ nào.
" Lưu Hỉ, đồng chí Tiểu Lưu!" Phương Tranh hắng giọng hô to một tiếng.
" Ai da! Đến đây, đến đây." Lưu Hỉ bằng vào tốc độ nhanh nhất hiện ra trước mặt Phương Tranh, mang theo biểu tình tươi cười siểm nịnh:" Phương đại nhân, có chuyện gì phân phó, thỉnh ngài cứ việc nói."
Đêm qua, sau khi Phúc vương điện hạ cùng Trường Bình công chúa đến thăm Phương Tranh, Lưu Hỉ đối với hắn càng thêm ân cần. Vị đại nhân này thực không đơn giản, bị giam vào trong thiên lao mà còn có thân vương cùng công chúa tới thăm, thế lực của hắn ở trong triều đình khẳng định không phải là nhỏ.
" Đang là giờ nào?" Phương Tranh nhắm mắt khép hờ, miễn cưỡng hỏi.
" Hồi bẩm đại nhân, hiện giờ đang là giờ thìn." Lưu Hỉ ngữ khí cung kính đáp.
" Uy, một đêm liền đã trôi qua nhanh như vậy sao? Chậc chậc." Phương Tranh lẩm bẩm nói, có một câu thơ không biết nói như thế nào nhi? " Sơn trung tuế nguyệt trường, bất tri nhân gian khổ." Thiếu gia ta hiện tại cũng nên cảm nhận một chút hương vị của các bậc cao nhân ẩn sĩ? Thích ngủ thì tự nhiên ngủ, kiếm tiền a, hắc hắc, có người sẽ khiến cho bổn thiếu gia đếm đến trút gân..." ( sống ở trong núi ngày rộng tháng dài, không hiểu nỗi khổ cuộc sống bên ngoài.)
" Ha ha, đại nhân cứ an tâm mà ngủ say giấc, kỳ thật ở trong thiên lao, nếu luận về giết thời gian, chỉ có ngủ là thích hợp nhất." Lưu Hỉ cười nói.
" Ân, những phạm nhân ở trong này, buổi sáng không có rửa mặt mũi chân tay hay sao?"
" Tắm.... Rửa mặt?" Lưu Hỉ hai mắt tròn xoe: " Đại nhân, những người bị giam vào đây ngay cả mạng đều không giữ được, ăn bữa hôm lo bữa mai, còn người nào có tâm tình rửa mặt a?"
" Quá bận." Phương Tranh bĩu môi chán ghét nói: " Đi, nhanh đi múc nước cho bổn thiếu gia, bọn hắn không có tâm tình, nhưng thiếu gia ta không thể không tắm."
Lưu Hỉ vâng dạ một tiếng, liền đi.
Sau khi đã rửa mặt xong, Phương Tranh lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đêm qua Mập Mạp bỏ đi quá vội vàng, Phương Tranh quên hỏi hắn cuốn xuân cung họa đồ, hiện giờ đã không có món ăn tinh thần, Phương Tranh không biết lúc này nên làm chuyện gì. Nhìn xem, thiếu gia ta thật sự là một con người có nhiều tinh thần học tập nha.
Chắp tay sau mông, Phương Tranh thong thả từng bước đi dạo trong gian thạch thất, dọc theo nhà lao mà đi không có mục đích. Hoàng thượng đã phân phó qua, chỉ cần Phương Tranh không bước chân ra khỏi thiên lao, ở bên trong hắn muốn đi đâu thì đi, không được ước thúc.
Chung quanh gặp không ít ngục tốt, bọn hắn thấy có người đi lung tung ở trong thiên lao cũng không dám quản, nhìn thấy Phương Tranh cả đám đều cúi đầu vấn an, Phương Tranh khẽ ậm ừ, nhìn cũng chưa từng nhìn qua bọn hắn, tức thì ngục tốt chung quanh khẽ run như cầy sấy.
Đến cuối cùng nhà lao mà có thêm chữ " thiên" lót đệm chính là, bên trong canh phòng rất cẩn mật, sâm nghiêm dị thường, đám ngục tốt trong tay cầm roi da cảnh giác nhìn chằm chằm vào các phạm nhân, nếu có người nào la hét om sòm hoặc là có hành vi khác thường, ngục tốt không nói hai lời dụng hết sức vũ lộng roi da, người cổ đại không nói chuyện nhân quyền a, đánh thì đánh, nhưng chống án thì chưa có biện pháp chống án.
Trong thiên lao chỉ có một số cây đuốc cắm ở ven hai bên tường, quang cảnh tối tăm lạnh lẽo phụ trợ cho bầu không khí bên trong thiên lao càng thêm âm trầm đáng sợ, hơn nữa còn phảng phất một cỗ hương vị huyết tinh cùng tanh tưởi. Phương Tranh nhíu mày bịt mũi, chỉ vào một gã ngục tốt, bất mãn nói: " Này, gọi ngươi đó, ta hỏi các ngươi như thế nào lại lười biếng vậy? Có thời gian rảnh rỗi mà không đi thu dọn vệ sinh hay sao? Phạm nhân thì cũng mặc kệ thôi, nhưng mỗi ngày các ngươi đều đứng canh gác ở trong này sao? Ngươi nhìn xem, thối như vậy, làm sao mà các ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu năm qua?"
Gã ngục tốt nhíu mũi, hít một hơi thật sâu, mờ mịt nói: " Hương vị gì? Không có hương vị a, không phải ở đây vẫn còn rất tốt sao?"
Phương Tranh không nói thêm được câu nào, phỏng chừng đám ngục tốt đã làm việc quá lâu ở trong thiên lao, công năng khứu giác của cái mũi đã bị vô hiệu hóa.
Vấn đề này tất phải coi trọng nha. Tương lai hương thơm cùng hương thối đều không thể phân biệt được, thì làm sao mà ứng cảnh được với câu nói, " Nghe mùi hương đã biết là mỹ nhân" kia đây? Chiếc yếm nhỏ của Phượng tỷ, sau này muốn trộm cũng không trộm được a....
" Đi, nói cho Lưu đầu nhi của các ngươi, chuẩn bị cho bổn quan thêm mấy chậu hoa tươi ở trong phòng riêng của ta, mỗi ngày đều phải tưới nước a, nhìn cái gì mà nhìn? Còn không nhanh đi đi!"
Đám ngục tốt này, ở trong thiên lao canh gác đến u mê, ngoại trừ giờ tý hung hăng vung roi, cơ bản thần sắc bên ngoài cùng với cái đám phạm nhân cũng không sai biệt nhau bao nhiêu, ánh mắt đều không có thần, chỉ là quần áo bên ngoài khác nhau một chút mà thôi. Lão tử nhìn đám người này như thế nào lại cảm thấy có điểm quen mắt? Bệnh nhân tâm thần thời tiền kiếp, không phải đều có một bộ dạng ngây dại như thế này hay sao?
Không thể để cho loại không khí tiêu cực này ảnh hưởng đến hổ thể, thiếu gia ta còn không biết phải ở trong đây chờ đợi mất bao nhiêu lâu, vạn nhất khi được phóng ra ngoài lại giẫm chân theo bọn họ…Có chuyện nào bi ai hơn chuyện nhân sĩ "xuyên việt" bỗng nhiên biến thành ngốc tử đây?
Đi vào một ngã rẽ, đột nhiên truyền đến một tiếng khàn đục rống to: " Con mẹ nó! Ngươi có khai hay không? Không nhận tội, lão tử sẽ lột da của ngươi!"
Ngay sau đó là một trận thanh âm của roi da quật lên nhục thể, còn có một chút rên rỉ mơ hồ kêu lên.
Phương Tranh khẽ nhíu mày, bước nhanh tới.
Đi qua ngã rẽ, là một gian phòng dùng để tra tấn phạm nhân, một gã nam tử toàn thân bao phủ màu máu, bị treo trên một tấm ván gỗ, trước mặt có một gã ngục tốt đang ra sức dùng roi da quất lên thân thể của hắn. Bên cạnh còn có thêm mấy gã ngục tốt khác, đang hi hi ha ha ôm nhau cười, căn bản cảnh tượng máu me nhầy nhụa trước mặt dường như không làm cho bọn hắn động tâm.
Tình cảnh này nhìn cũng hơi quen mắt, thường xuyên được chứng kiến trên ti- vi. Người nam tử bị treo, nhất định là thành viên anh dũng của đảng phái ngầm, thời vận bất hạnh bị phái phản động bắt được. Hiện giờ phái phản động đang dùng mọi cách tàn ác để tra khảo cung, làm sao khiến cho hắn phải khai ra danh sách của những đảng viên khác...
Trong lòng Phương Tranh bất chi giác sôi trào một cỗ nhiệt huyết, tức thì chính nghĩa giương hai bàn tay lên, tạo ra một bộ dạng " trí thủ uy hổ sơn" của Dương Tử Vinh, la lớn: " Đao hạ lưu tình!"
Mấy gã ngục tốt đều ngẩn người, quay đầu nhìn lại, hóa ra người tới chính là Phương Tranh, vị đại nhân này bọn hắn không dám đắc tội, vội vàng chắp tay cười nịnh nói: " Phương đại nhân, ngài....Đến xem chúng tiểu nhân tra tấn người hay sao?"
Quả thật, không có trình độ bắt chuyện. Phương Tranh khinh thường bĩu môi, nhìn thấy gã ngục tốt kia trong tay vẫn còn cầm roi da, đang định tiếp tục tra khảo phạm nhân, Phương Tranh không cao hứng nói: " Này, này ! Nói ngươi đó! Nhìn cái gì mà nhìn? Có nghe thấy bổn quan nói đao hạ lưu tình hay không?"
Gã ngục tốt không hiểu chuyện gì, nhìn lên chiếc roi da đang cầm nơi tay, buồn bã thầm nhủ: trong tay của ta không phải là đao a....
" Người này là ai?" Phương Tranh hai mắt nhìn trời, tạo ra một bộ dạng, lão tử là quan lớn.
Một gã ngục tốt siểm nịnh, cười nói: " Hồi bẩm đại nhân, kẻ này chính là một gã sát thủ, chuyên đi nhận tiền giết người. Trước đây vài hôm, hắn đã giết chết nhị công tử của Lại Bộ Thị Lang, Giang đại nhân. Hình Bộ phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt được hắn về đây, chúng tiểu nhân đang tra khảo hắn a!"
" Sát thủ?" Phương Tranh hai mắt sáng ngời như sao, công tác của người này cũng có tính chất đồng loại giống như Kinh Kha ở trong truyền thuyết, Sát thủ ca ca?
Hắc hắc, đi nơi nào có thể tìm được chuyện tốt như thế này đây.
Phương Tranh khẩn trương nói: " Các ngươi....Tại sao lại dám đối xử vô lễ với Sát thủ ca ca như vậy? Mau mau mau, đưa hắn xuống, mang thêm một ít kim sáng dược đắp cho hắn...."
Đám ngục tốt áy náy nói: " Nhưng....Đại nhân, người này đã giết Giang nhị công tử của Lại Bộ Thị Lang Giang đại nhân, nếu….”
Phương Tranh trợn mắt nói: " Nếu như Giang đại nhân có muốn quở trách, các ngươi cứ việc đổ hết tội lên đầu của bổn quan, nhìn các ngươi đều một bộ dạng rụt rè e sợ, không có tiền đồ!"
Lại Bộ, đó chính là địa bàn của Phan thượng thư, phỏng chừng vị Giang thị lang cũng không phải là cái thứ người tốt, nhi tử của hắn khẳng định là đã bị trừng phạt đúng tội. Người này nhất định phải cứu rồi, dù sao đắc tội với Phan thượng thư cũng chẳng khác nào đắc tội với toàn Lại Bộ, thêm một cái Giang thị lang nữa cũng không sao cả.
Chú thích: Dương Tử Vinh trong bộ phim hong-kong nổi tiêng Trí Thủ Uy Hổ Sơn. Những ngày gần đây, nghe báo chí nói Thành Long đang chuẩn bị đầu tư tỷ đô HK, hợp tác cùng đạo diễn Từ Tiểu Minh để sản xuất lại phiên bản năm . Phiên bản D!
Còn động tác chính khí lẫm liệt giương hai tay lên của Dương Tử Vinh buồn cười như thế nào, thì mời các bạn chờ đón xem bộ phim mới này của Thành Long!
Lại Bộ : Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bài truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Đứng đầu Lại Bộ là Lại Bộ Thượng Thư.