Thứ bảy, Trần San đến cửa hàng, sáng nay đã từ chối đi cùng Tâm Á và Nghiêm Giai, tuy rằng người bạn này của Tâm Á không tồi nhưng nghe những chuyện cô ấy đã làm thì Trần San cũng không thích những chuyện quá mưa gió lắm.
Mặc dù Nghiêm Giai có chủ ý nhưng cũng không chủ động lắm, thỉnh thoảng đi cùng nhau, tuy rằng không thân thiết lắm nhưng có cảm tình tốt là được rồi.
Trần San ở lầu hai kiểm tra tình hình tài chính của quán, kỳ thật dùng người khác làm thu ngân thì không dễ lắm, là người thì đương nhiên có nghi ngờ, chỉ là mức độ nhiều hay ít mà thôi.
Trần San cảm thấy bản thân cô cần phải thật cẩn thận đối chiếu việc xuất nhập ở cửa hàng, những vấn đề khác thì có thể hỏi người phục vụ một chút.
Giữa trưa Trần San ăn Fasstfood tại quán, sau khi ăn xong mới nghỉ ngơi một chút.
Trong cửa hàng không có chuyện gì, nhưng Trần San vẫn chưa muốn trở về trường học nên nghỉ ngơi ở đây.
Khoảng h chiều, Trần San mới lái xe trở về trường, sau khi đậu xe xong thì đi bộ từ từ về trường.
Khi đến cửa trường Trần San nhìn thấy một cái xe, Hồ thư ký lần trước đang đứng ở bên cạnh.
Trần San nhíu mày, tim vốn đang đập bình thường giờ lại lộp bộp vài cái.
“Trần San, xin chào, Hàn cục cho tôi đến đón cô.”
Không dài dòng lôi thôi mà trực tiếp vào vấn đề, Trần San thấy thật đau đầu.
Chuyện gì vậy, không thể gọi trước một cú điện thoại sao.
Trần San bị nhét vào ghế sau của xe, chiếc xe nhanh như chớp lao đi.
“Lão Hồ, sao ông biết được tôi sắp đến cổng trường?” Trần San rất thắc mắc vấn đề này.
“Trần San a, việc này…” Lão Hồ ngồi ở ghế trước nói: “Hàn cục cài hệ thống định vị trong điện thoại của cô.”
Khóe miệng Trần San co rút mạnh mẽ, hay thật, cô nên khen Hàn Khải thông minh trời cho hay nên tức giận bản thân mình bị địch theo dõi cũng không biết đây.
Sau đó, vẻ mặt Trần San bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão Hồ nhìn tình hình lập tức giải thích: “Đây là do Hàn cục lo lắng cho an toàn của cô.”
Trần San vừa nghe liền cảm thấy lời này thật giả tạo, không ngờ một sinh viên nho nhỏ như cô mà còn có vấn đề về an toàn.
“Vậy thì thật cảm ơn Hàn cục rồi, gặp mặt anh ta tôi sẽ cảm ơn vạn phần.” Trần San nghiến răng nghiến lợi.
Lão Hồ vừa nghe, trong lòng thầm nói, Hàn cục, cậu trăm ngàn lần bảo trọng a.
Sau khi cái xe chạy qua tầng tầng lớp lớp hệ thống bảo vệ thì đi vào một khu nhà nhỏ, Trần San theo lão Hồ xuống xe, đi vào phòng khách ở tầng trệt.
Trên đường đến đây, Trần San nhìn chung quanh bốn phía, ngồi chờ một lúc thì lão Hồ đi đến: “Hàn cục còn đang làm việc, cô không ngại thì hãy uống trà nghỉ ngơi một chút.”
Trần San ngẩng đầu liếc Hồ thư ký hiếu khách, trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Trường hợp này có thể làm gì a, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng cũng chỉ có thể chờ thôi.
Từ khi vào chỗ này Trần San liền cảm thấy có áp lực.
Lúc vào cửa Trần San có chú ý nhìn nhưng không thấy biển hiệu, nơi này lại hơi vắng vẻ, có cảm giác áp bức.
Thật ra đến nay Trần San cũng chưa biết Hàn Khải làm cái gì, nhưng tiếp xúc qua vài làn, Trần San cũng biết anh là người có chức vị cao, nhưng cao đến mức nào thì cô không biết, chỉ có thể thở dài.
Khoảng nửa giờ sau, Trần San nghe thấy tiếng mở cửa rồi tiếng bước chân truyền đến.
Hàn Khải dẫn đầu đi đến, đi theo sau có lão Hồ cùng với một thanh niên trẻ tuổi, Hàn Khải phất tay một cái, lão Hồ cùng với người kia rời khỏi phòng.
Trần San nhìn thấy trong phòng chỉ còn hai người thì thấy hơi khó thở, mà Hàn Khải đang chậm rãi đi đến bên cạnh cô nên trong lòng cô càng mất bình tĩnh.
Khoảng thời gian sau khi trở về, Hàn Khải rất nhớ Trần San, rốt cuộc cũng có chút thời gian rảnh liền cho lão Hồ mang Trần San đến.
Không phải anh không muốn gọi điện thoại báo trước một tiếng, mà vì anh cũng không xác định được khi nào thì rảnh rỗi.
Vào cửa thấy nha đầu ngồi ở kia, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh thật muốn biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Trần San nhìn thấy Hàn Khải tự nhiên ngồi vào bên cạnh cô thì sắc mặt khẽ biến đen.
Nhìn thấy bàn tay to xoa đỉnh đầu cô thì mặt càng đen hơn.
Mãi đến khi cái tay Hàn Khải nắm lấy cằm buộc cô đối diện với anh thì mặt Trần San đen triệt để rồi.
Cơn tức của Trần San dần đi lên, mãi đến khi lên đến đỉnh.
Trần San đứng lên bước tới ngồi trước mặt Hàn Khải, hai tay nắm lấy tóc Hàn Khải, sống chết vò cái đầu tóc ngắn kia: “Anh có để tôi yên không, lần đầu tiên còn chưa tính, lần này cũng như thế.
Không thông báo trước một tiếng đã đến, còn nữa, hệ thống định vị trong di động là sao, sao không trực tiếp mang cái vòng cổ cho tôi luôn đi, hừ?!".