Cao Duy theo hướng thanh âm vang lên mà đi qua, một cô gái trẻ trên người mặc một chiếc váy trắng ngồi nghiêng, tóc đen dài rối tung sau lưng, làm cho người ta có cảm giác mảnh khảnh, gầy yếu. Có lẽ là bởi đã sinh hoạt trong bóng tối một thời gian dài, làn da cô ấy trắng bệch, trắng đến gần như trong suốt, không quá giống người bình thường, như người bệnh thì đúng hơn.
"Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, xin hỏi......" Cao Duy nhíu mày, mở miệng nói.
Sở Mộ Diên ngồi một chỗ không nhúc nhích, cảm xúc tựa hồ ổn định hơn rất nhiều, nói thẳng: "Tôi là người báo án."
"Xin hỏi xưng hô như thế nào?" Cảnh sát trẻ bên cạnh Cao Duy đúng lúc mở miệng.
Sở Mộ Diên yên tĩnh ngồi im một chỗ, cả người như tượng đá, không có một chút nhân khí, lời nói ra mang theo vài phần nhút nhát, "Sở Mộ Diên, tuy rằng...... có khả năng những thứ tôi cung cấp không giúp gì được, khiến các người thất vọng rồi."
"Cô không cần khẩn trương, cứ theo đúng những gì cô nhìn thấy mà nói lại mọi chuyện cho chúng tôi là tốt rồi." Cậu cảnh sát trẻ ôn nhu nói.
"Chính là......" Sở Mộ Diên có chút do dự, vài giây sau, rốt cuộc đứng lên, "Cái gì tôi cũng không nhìn thấy."
Cao Duy lúc này mới phát hiện cô gái trước mắt chính là một người mù, đôi mắt cô ấy thật xinh đẹp, nhưng lại vô thần, như là bức tranh hoàn mỹ không tì vết lại có một nét mực vô tình làm bẩn, làm người ta tiếc hận.
Sắc mặt Cao Duy có vài phần phức tạp, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, lại mở miệng hỏi: "Thật ngại quá nhưng cô biết có người khác ở hiện trường sao?"
Sở Mộ Diên nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt trống rỗng lại ánh lên ngọn lửa, có vài phần quỷ dị, "Không có, tôi ngửi được mùi máu tươi, rất nồng, cho nên liền báo án."
"Nhưng hiện trường phát hiện thi thể là ở lầu một." Cao Duy nhăn mày, cảm thấy có vài phần kỳ quặc, nơi này là lầu sáu, hơn nữa còn không có thang máy, một người mù sống ở nơi như thế này liền rất kỳ quái, cứ bỏ qua hết mấy món đồ cổ quái bày biện trong căn phòng chỉ cần cô ấy xuất hiện ở chỗ này là đủ quỷ dị rồi.
Đầu ngón tay Sở Mộ Diên vuốt bìa cuốn sách trong tay, không biết là đang tự hỏi, hay là bởi vì khẩn trương mà trong vô thức làm ra động tác nhỏ, "Là, hôm nay tôi có đi xuống dưới."
"Nơi này chỉ có một người cô sống sao?" Cao Duy châm chước một lát, hỏi tiếp.
Khóe miệng Sở Mộ Diên cong lên, mang theo một nụ cười chua xót, "Cứ xem như vậy đi, nhưng có em gái sẽ thường thường đến đây giúp tôi nấu nướng hàng ngày, nếu không có cô ấy, có khả năng tôi đã sớm ở trong một góc nào đó bốc mùi thối rồi."
"......" Cao Duy nhất thời nghẹn lời, bất quá nhìn dáng vẻ, em gái trong miệng cô ấy xác thật chiếu cố rất tốt, sạch sẽ, tựa hồ cùng đống cũ nát trong phòng không liên quan gì đến nhau, đáng tiếc trân châu phủ bụi trần, chỉ có thể lưu lạc đến nơi âm u này. "Hôm nay cô cùng cô gái kia xuống lầu?"
"Không phải." Sở Mộ Diên nói lời này khi đang siết chặt đầu ngón tay, "Một mình tôi, tôi biết từ chỗ này đến lầu một phải đi bao nhiêu bước, xuống bao nhiêu cái bậc thang, tôi rất quen thuộc nơi này."
"Cô xuống lầu làm gì?" Cao Duy nhìn chằm chằm Sở Mộ Diên như suy tư gì đó.
Sở Mộ Diên nhấp khóe môi, nhẹ giọng nói: "Ném rác."
Cao Duy cùng người cảnh sát bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, hơi tự hỏi một lát, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi có thể xem qua cuốn sách trong tay cô không?"
Sở Mộ Diên trố mắt một chút, theo sau gật đầu, "Được."
Cao Duy đi về phía trước vài bước, đến trước người Sở Mộ Diên, duỗi tay nắm lấy góc cuốn sách, sau đó nói: "Có thể buông tay được rồi."
Sở Mộ Diên không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười thuần nhiên không có chút nào tạp chất.
Cao Duy sửng sốt một chút, liền thấy Sở Mộ Diên buông lỏng tay ra, thong thả ung dung đứng ở nơi đó, váy trắng đắm chìm trong ánh nến, phảng phất như ánh trăng trong đông đêm.
Cao Duy cúi đầu lật xem kia cuốn sách, hoàn toàn không hiểu gì, đó là một cuốn sách chữ nổi, vô số điểm nhỏ nhô lên, như một đám mật mã. "Đây là sách gì thế?"
"Kinh Thánh" Sở Mộ Diên trả lời.
Cao Duy cảm thấy ngoài ý muốn, "Cô tin cái này?"
"Nó rất hữu dụng." Sở Mộ Diên nhàn nhạt trả lời.
Cao Duy nhíu mày, không phải tin, mà là hữu dụng sao? Đem sách trả lại Sở Mộ Diên, Cao Duy lại mở miệng nói: "Quấy rầy rồi, trong hai ngày tiếp theo cô cái dự định đi đâu không?"
"Không có, làm sao vậy?" Sở Mộ Diên nhút nhát sợ sệt mà mở miệng.
"Không có gì, cô không cần sợ hãi, chỉ là vì phục vụ chuyện phá án có khả năng chúng tôi sẽ thường xuyên đến quấy rầy, hy vọng cô có thể phối hợp." Cao Duy nói thẳng.
Sở Mộ Diên có chút ngây người, "Được, tốt, nếu tôi có thể giúp được gì thì các anh cứ nói."
Cao Duy cười cười, "Vậy cảm ơn cô."
"Hy vọng các anh có thể mau chóng tìm được hung thủ." Khóe miệng Sở Mộ Diên cong lên một nụ cười nhạt.
"Cảm ơn, chúng tôi đi trước." Cao Duy mở miệng nói.
Sở Mộ Diên gật đầu, dừng một chút, lại nói: "Có thể giúp tôi đóng cửa được không?"
Thời điểm tiếng đóng cửa vang lên, Sở Mộ Diên cong cong môi, cười đến phúc hậu và vô hại.
"Cao đội trưởng, cô gái Sở Mộ Diên này......" Ngoài cửa, cậu cảnh sát trầm ngâm nói.
Cao Duy nghiêng mắt nhìn về phía anh tan, "Cậu cũng cảm thấy cô ta có chút cổ quái?"
"A? Tôi vốn là muốn nói cô ấy khá xinh đẹp, đáng tiếc." Cảnh sát kinh ngạc, "Cao đội trưởng, anh cảm thấy cô ấy có vấn đề?"
Cao Duy cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ là nói: "Cậu ngẫm lại xem, thời điểm chúng ta vừa tới, cửa chỉ khép hờ, một cô gái trẻ bị mù, vừa mới gặp một thi thể, việc đầu tiên khi vào nhà không phải là đóng cửa, mà lại là gọi điện thoại báo án. Cô ấy vì sao lại không đóng cửa?"
Cảnh sát ninh mày suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Nhìn không thấy, cũng chỉ có thể dựa vào âm thanh, cửa khép hờ, là vì thông qua tiếng bước chân phán đoán được thời điểm chúng ta tới?"
"Còn có, những ngọn nến trong phòng, mặc kệ có suy nghĩ như thế nào, đối với một người mù thì nó không phải quá nguy hiểm sao? Cậu có thể tưởng tượng một người mù tự mình châm nến không? Nói cách khác, ngọn nến là do một người khác châm, nhưng cô ta nói là tự mình xuống lầu, cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Mặc kệ cô ta ở một căn phòng tràn đầy nến, không lưu ý một chút liền sẽ gây họa lớn." Cao Duy nói tiếp.
Cảnh sát chớp chớp mắt, cả người căng thẳng, "Ý của anh là, trong căn nhà đó còn có một người khác? Hắn có thể đang dùng ngọn nến để hạn chế hành động của Sở Mộ Diên. Chúng ta có phải nên trở lại quan sát chút hay không? Lỡ đâu là hung thủ, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì......"
Cao Duy nhíu mày, nhanh chóng quyết định, "Được, chúng ta trở lại xem một chút."
Cao Duy một lần nữa gõ cửa phòng, lần này, xuất hiện ở phía sau cửa là một cô gái tuổi trẻ tóc ngắn, làm người ta cảm giác thập phần giỏi giang, lưu loát.
"Cảnh sát, không phải hai người vừa rời đi sao? Còn có việc gì sao?" Nữ nhân kỳ quái hỏi.
Cao Duy sắc mặt không thay đổi, "Cô là?"
"Tôi là Phùng Nhẹ Ngữ." Cô gái nói nói.
Cao Duy đoán trước đây là cô gái mà lúc nãy Sở Mộ Diên có nói qua, tầm mắt anh ta lướt qua Phùng Nhẹ Ngữ, nhìn vào bên trong căn phòng. Trong một khoảng thời gian ngắn, bức màn trong phòng đã được kéo ra, các ngọn nến cũng đều bị thổi tắt, Sở Mộ Diên đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người, giống tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy đều không chân thật, kiều diễm như cảnh trong mơ.
"Chúng tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới còn có một vấn đề đã quên hỏi, cho nên quay ngược trở lại." Cao Duy giải thích nói.
Giọng nói của Sở Mộ Diên ôn nhu mà truyền tới, "Vấn đề gì?"
"Trong quá trình cô đi từ trên này xuống dưới lầu, có gặp được người nào, hoặc là nghe được âm thanh gì khác thường không?" Cao Duy mở miệng hỏi.
Sở Mộ Diên như cũ đứng ở nơi đó, lời nói có vài phần mềm ấm, dường như không quá giống nhau với trạng thái lần đầu gặp Cao Duy, "Không có, thật sự xin lỗi vì không thể giúp gì được các anh."
"A không có việc gì, không có việc gì." Cao Duy vội vàng nói, dứt lời, liền kéo theo người rời đi.
"Cắt."
Trương Tư Tề vốn đã tính toán chỉ quay một góc độ này thôi, nhưng cẩn thận xem xét một chút suy xét tới hiệu quả, vẫn quyết định sẽ đặc tả vào Tô Duyệt Cẩn trong cảnh quay này.
Quay chụp xong, Tô Duyệt Cẩn tranh thủ thời gian ngắn ngủi đi về phòng nghỉ trong lúc chờ đợi nhân viên chuẩn bị cảnh quay tiếp theo. Chẳng được bao lâu, liền có người tới tìm cô, diễn viên đóng vai Phùng Nhẹ Ngữ, tên Tằng Thi Dĩnh.
Tô Duyệt Cẩn nhận thấy được có người đang tiến vào, nghiêng mắt nhìn qua, cười cười, "Thi Dĩnh."
Ánh mắt Tằng Thi Dĩnh sáng lên, lập tức tiến đến, "Tô lão sư."
Tô Duyệt Cẩn mỉm cười gật đầu, thu hồi ánh mắt.
"Có một câu nói tôi vẫn luôn muốn nói." Tằng Thi Dĩnh chớp chớp mắt, mở miệng nói.
Tô Duyệt Cẩn lại nhìn về phía Tằng Thi Dĩnh, biểu hiện ra gõ mười phần nghi hoặc.
Tằng Thi Dĩnh cong cong mặt mày, cười lên giống như mặt trời nhỏ, "Tô lão sư, em rất thích chị."
========================
vote sẽ update chap mới nha
Mọi người nghe INVU - TAEYEON chưa? Đã tai đã mặt cực kỳ luôn, không hổ là người yêu của tui. Xem đi sẽ không hối hận đâu
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
//