Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

chương 35: ừ, về nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, cảm thấy có chút không quá thoải mái, hơi cuộn thân người. Không quá hai giây, Tô Duyệt Cẩn đã bị một hôn cái nóng rực chiếm cứ đôi môi, cô theo bản năng nắm chặt ống tay áo người trước mặt, ý thức thanh tỉnh hơn rất nhiều, mở to mắt há miệng muốn nói gì đó, lại bị Tần Liễm Vi nuốt vào tất cả, hóa thành vài tiếng nức nở thấp thấp, tiếng hít thở ái muội, làm cho buổi sáng sớm nhiễm chút màu đỏ.

Nụ hôn qua đi, Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, có vài phần dại ra.

Ánh mắt Tần Liễm Vi thâm thúy, tầm mắt lọt vào đáy mắt Tô Duyệt Cẩn, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, thanh âm hơi khàn, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, có chút giọng mũi, nghe rất lười biếng.

Tần Liễm Vi ngồi dậy, đưa tay đem vén mấy sợi tóc trên vai đẩy ra sau lưng, lại nghiêng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Không kịp làm bữa sáng, trên đường đến công ty ghé đâu đó ăn đi."

"Vâng." Tô Duyệt Cẩn trả lời, dừng một chút, bò lại gần khẽ hôn lên sườn cổ Tần Liễm Vi, cong cong mặt mày, "Em xuống lầu thay quần áo đây."

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Cẩn một lát, nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay đem bé con kéo lại tiếp tục nụ hôn, đến khi Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai cô, lúc này mới thả người rời đi.

Chờ đến khi cả hai đều chuẩn bị xong, Tần Liễm Vi chở Tô Duyệt Cẩn đến công ty, trên đường sẵn tiện mua luôn hai phần ăn sáng cho hai người.

Trên tầng cao nhất, Tô Duyệt Cẩn đang yên lặng ăn bữa sáng của mình, còn Tần Liễm Vi vừa đến văn phòng liền phải mở cuộc họp, bữa sáng cũng chưa kịp động tới.

Nhìn chằm chằm bữa sáng vẫn nằm im trên bàn, Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, như suy tư gì đó.

Chờ đến khi Tần Liễm Vi mở họp xong trở về, liền thấy vẻ mặt Tô Duyệt Cẩn ngưng trọng, phảng phất như bị gặp phải giải đề khó khăn gì đó, không khỏi nhăn mày, mở miệng hỏi: "Bé con làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cách làm việc, ăn uống và nghỉ ngơi của Tần tổng thật sự là người ta lo lắng, chị cảm thấy em có nên phạt chị vì sự vô kỷ luật này không?" Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, nghiêm túc mở miệng.

Tần Liễm Vi cất bước đi đến bàn làm việc ngồi xuống, lồng hai bàn tay vào nhau đặt trên bàn, hai mắt mỉm cười, "Phạt sao? Lấy thân báo đáp được không?"

"Chẳng bao giờ nghiêm túc được cả, ăn bữa sáng của chị đi." Tô Duyệt Cẩn trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, sau đó tiện tay rút một quyển tạp chí trên giá sách bên cạnh lật xem.

Thời gian từ từ trôi đi, không biết qua bao lâu, có người đứng trước cửa văn phòng, gõ gõ vài cái, Tô Duyệt Cẩn không ngẩng đầu, dù sao cũng không phải đến tìm cô.

"Tần tổng, hợp đồng đến rồi."

"Đặt ở đó đi." Thanh âm Tần Liễm Vi mười phần lãnh đạm, nghe lạnh thấu xương.

"Vâng."

Chờ đến khi người rời đi, Tần Liễm Vi mới ngước mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, đáy mắt sáng làm say lòng người, "Tô lão sư, là cho em, xem qua đi."

Tô Duyệt Cẩn cầm lấy bản hợp đồng kia, ánh mắt đầu tiên liền ngây ngẩn cả người, "Cô Thành?"

"Ừm." Tần Liễm Vi lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn có một chút ánh sáng nhu hòa.

Biểu tình của Tô Duyệt Cẩn có vài phần phức tạp,《 Cô Thành 》, là tác phẩm của Giang Mạch Nhiên, lúc trước tập đoàn Tô thị có ý muốn tiến vào giới điện ảnh, cho nên mua một đống bản quyền tác phẩm, nhưng sau lại trải qua cuộc thảo luận của hội đồng quản trị, cảm thấy vẫn còn nhiều điểm không ổn, không bằng cứ dốc lòng vào một lĩnh vực, cho nên từ bỏ ý tưởng này, đa số bản quyền đều chuyển nhượng, cũng coi như kiếm lời một chút, chỉ còn lại một bộ《 Cô Thành 》này, Tô Trình Viễn không đồng ý bán.

"Ba em, ông ấy đưa cho chị?" Tô Duyệt Cẩn trầm mặc một lát, nhẹ giọng mở miệng, trong ánh mắt có nhiều ý vị.

Ngòi bút Tần Liễm Vi ngừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Chưa hẳn là thế, chỉ là vừa lúc nhắc tới thôi, ăn nhịp với nhau. Nhà đầu tư đều đã có, chỉ chờ em thôi, Tô lão sư."

Tô Duyệt Cẩn không trả lời, tiếp tục lật xem, đạo diễn là một cái tên quen thuộc, Quách Thành Húc, người này là "quý nhân" ở kiếp trước của Tô Duyệt Cẩn, trong một lần phỏng vấn cô đã từng nhắc qua chuyện này.

Đầu ngón tay dừng lại, sờ sờ lên cái tên kia, Tô Duyệt Cẩn ngừng tay lại chớp chớp mắt, sau đó nói: "Được, em diễn."

"Không cần đọc qua kịch bản? Cứ cho là hoàn toàn dựa trên nguyên tác, nhưng cũng không thể tránh khỏi chuyện cải biên." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, ký tên mình vào văn kiện trong tay.

"Em còn có thể không yên tâm về chị sao?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày, trực tiếp ký tên vào hợp đồng.

Tần Liễm Vi khép lại văn kiện trong tay, cười như không cười mà nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Tô lão sư, lời này của em khiến cho chị có chút thụ sủng nhược kinh."

Tô Duyệt Cẩn đứng dậy, đi về phía Tần Liễm Vi, "Phải không? Làm cho em xem thử."

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt dây dưa, lời nói phảng phất vân đạm phong khinh, "Tô lão sư, chú ý một chút, đừng câu dẫn chị."

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, trực tiếp ngồi lên trên đùi Tần Liễm Vi, cúi người thấp xuống, con ngươi hơi nheo lại: "Chú ý cái gì cơ?"

Tần Liễm Vi nghiêng đầu cười cười, "Không có gì, coi như chị chưa nói gì hết."

Tô Duyệt Cẩn giơ một tay ấn vào góc lưng ghế, một tay khác mở một cúc áo sơ mi của Tần Liễm Vi, mặt mày phong tình làm say lòng người, cô tiến đến bên miệng Tần Liễm Vi, thấp giọng mở miệng: "Tần tổng, bây giờ chị vội không?"

Đáy mắt Tần Liễm Vi ngày càng đen tối, cô duỗi tay ôm lấy eo Tô Duyệt Cẩn, đem khoảng cách giữa hai người sát lại, tầm mắt dính trên môi yêu nghiệt này, trêu chọc một chút liền lập tức có thể làm lửa cháy lan ra hết cả đồng cỏ. "Vẫn còn chịu được."

Cô chậm rãi mở miệng, khẽ nâng cằm, khóe môi dán gần sát vào canh môi Tô Duyệt Cẩn, thời điểm ánh mắt cả hai giao nhau, phảng phất chứa hai ngọn lửa bừng cháy.

Tô Duyệt Cẩn hôn lên môi người đối diện, hơi dừng lại rồi liền lập tức tách ra, cùng lúc đó, tay lại mở thêm một cúc áo nữa, đầu ngón tay dừng trên xương quai xanh cửa Tần Liễm Vi, nhẹ nhàng vuốt v e một lát, nói tiếp: "Vậy chị có để em chiếm dụng một chút thời gian của chị không?"

Hô hấp Tần Liễm Vi có chút rối loạn, mắt thấy Tô Duyệt Cẩn vươn tay xuống phía dưới sờ vào cúc áo tiếp theo, cô gần như vội vàng mà cắn lên môi Tô Duyệt Cẩn, lời nói hàm hồ, "Tô Duyệt Cẩn, em có thể hay không......"

Tần Liễm Vi nói cũng chưa nói xong, liền bị nụ hôn cắt đứt.

Tô Duyệt Cẩn hôn đặc biệt tinh tế, không nhanh không chậm, lộ ra mười phần kiên nhẫn, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào những nơi nhạy cảm, làm hô hấp đối phương thêm nặng nề, nụ hôn lập tức gia tăng sự mãnh liệc.

Đầu ngón tay Tần Liễm Vi dừng trên eo Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt mê mang khi tay thâm nhập vào trong vạt áo của cô bạn nhỏ.

Thời điểm thân thể hai người ngày càng nóng lên, tiếng gõ cửa truyền đến, có người thuận thế đẩy cửa ra, tiếng nói cất lên, "Tần tổng."

Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn đẫm lệ, đem người còn lại che kín mít, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là nồng đậm ướt át, đuôi mắt sắc bén, dường như chỉ cần người vừa vào có thêm một động tác, là có thể bị hoàn toàn xé nát.

"Tần...... Tần tổng......" Tiểu cô nương bị một màn trước mặt làm cho hoảng sợ, thanh âm đều run lên, "Vương Khải Phong tổng đến."

"Không gặp." Sắc mặt Tô Duyệt Cẩn trầm lãnh, lời nói như băng, phảng phất như gió lạnh, làm cho người ta bị rét lạnh.

Tiểu cô nương có vài phần do dự, tựa hồ là đang đợi Tần Liễm Vi mở miệng.

Tần Liễm Vi lúc này đã cài xong nút áo, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn, thanh âm khi mở miệng hơi khàn khàn, "Bảo Vương tổng buổi chiều lại đến, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết."

"Vâng." Tiểu cô nương như được đặc xá, vội vàng chạy đi.

Sắc mặt Tô Duyệt Cẩn thập phần khó coi, "Cô ta là ai? Không đợi trả lời mà lại trực tiếp đẩy cửa bước vào? Xem chỗ này là chỗ nào chứ?"

Tần Liễm Vi nâng tay nhéo nhéo mặt Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu không chút để ý, "Một cổ đông nhét người vào, hình như là thân thích, gần đây chị đang định xuống tay với ông ta, để tránh rút dây động rừng, cho nên không để ý tới."

Tô Duyệt Cẩn nhíu chặt mày, "Trước kia cô ta cũng như vậy sao?"

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, trong mắt tràn ra chút ý cười, như bầu trời đêm đen nhánh lại tràn đầy ánh sao, "Chị cũng không quá để ý, chỉ là hình như thường xuyên mang cà phê và trà hay gì đó linh tinh vào đây thôi?"

Sắc mặt Tô Duyệt Cẩn tối sầm, cô vừa nãy cảm thấy ánh mắt của cô ta có chút không đúng, "Cô ta đến đây đã bao lâu rồi?"

"Hưmmmmm, hình như là hơn nửa tháng?" Tần Liễm Vi cẩn thận nghĩ nghĩ, trả lời.

Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, "Chị nhớ rất rõ ràng nha Tần tổng."

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, tiến lên hôn một cái lên môi Tô Duyệt Cẩn, "Chỉ là trí nhớ của chị tốt thôi."

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, giữa mày hiện lên một chút tức giận, đứng dậy muốn chạy, lại bị Tần Liễm Vi túm chặt lấy, cô nằm trong ngực người kia, căn bản không thể động đậy. "Chị làm gì vậy? Thả em ra."

"Chị không thả." Tần Liễm Vi một tay ôm lấy eo Tô Duyệt Cẩn, một tay nâng sườn mặt Tô Duyệt Cẩn lên, hơi mang vài phần trừng phạt muốn cắn lên môi Tô Duyệt Cẩn, "Tô lão sư, trước kia tại sao chị lại không biết em có máu ghen lớn như vậy chứ?"

Tô Duyệt Cẩn vẫn còn bực mình, quay mặt đi không chịu cái hôn của Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi lại cong con ngươi, lộ ra vài phần ý vị nguy hiểm, "Tô lão sư, không cho chị hôn, thì không bằng giờ chúng ta làm thêm cái gì khác nữa đi?"

"Cái gì?" Đồng tử Tô Duyệt Cẩn sậu súc, giây tiếp theo liền cảm thấy eo của mình bại lộ trong không khí, cùng đầu ngón tay Tần Liễm Vi chạm vào, không khỏi run rẩy. "Chị......"

Tần Liễm Vi ngửa mặt, lấp kín môi Tô Duyệt Cẩn, "Hư, đừng lên tiếng."

Tô Duyệt Cẩn xấu hổ buồn bực không thôi, tay ấn lên vai Tần Liễm Vi, sức phản kháng có vài phần mỏng manh.

Động tác tay Tần Liễm Vi không dừng, nhẹ ngậm lấy môi Tô Duyệt Cẩn trấn an.

Không bao lâu, giữa môi Tô Duyệt Cẩn tràn ra chút âm thanh ái muội, cô muốn nhanh chóng kết thúc hành động có chút hoang đường này, thân mình lại hoàn toàn xụi lơ trong tay Tần Liễm Vi, xúc cảm nơi đầu ngón tay của chị cùng độ ấm làm người ta mê luyến, làm sao bây giờ, nếu Tần Liễm Vi thật sự muốn ở chỗ này......

Ánh mắt Tần Liễm Vi rất sâu, màu đen cuồn cuộn, cánh cửa khoá chặt con dã thú bên trong lúc này được rộng mở, lại không có bất kỳ trở ngại nào, phảng phất có ngọn lửa li3m láp qua từng thớ da thịt, hơi ngừng lại, "Chị có thể chứ?"

Tô Duyệt Cẩn đem mặt vùi vào cổ Tần Liễm Vi, chuyện tới giờ rồi, tưởng ngừng là ngừng được sao?

Được Tô Duyệt Cẩn ngầm đồng ý, đôi con ngươi Tần Liễm Vi đẹp đến kinh người, khẽ hôn lên thái dương cô bạn nhỏ của mình, thấp giọng nói: "Không cho phép em lên tiếng, sẽ bị người ta nghe được."

"......" Tô Duyệt Cẩn cắn răng, được chiếm tiện nghi rồi còn thích khoe mẽ, nhưng mà lúc cô chuẩn bị mở miệng, tiếng ngâm nga trong cổ họn khó có thể ức chế mà tràn ra, cô khẽ cắ n môi dưới, khóe mắt đuôi lông mày nổi lên diễm sắc.

"Thả lỏng." Tần Liễm Vi khàn thanh mở miệng, lời nói đè nặng nín nhịn vài phần, "Kiên nhẫn một chút, chị không muốn để cho người khác nghe được thanh âm của em."

Tô Duyệt Cẩn đơn giản là cắn lên sườn cổ Tần Liễm Vi, trong mắt nổi lên lên nước mắt s1nh lý, "Đừng, dừng lại......"

"Không được." Tần Liễm Vi khẽ hôn lên nước mắt nơi khóe mắt Tô Duyệt Cẩn, "Chị không dừng được."

Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, thân mình không tự chủ được mà hơi cuộn lại, cô dồn hết toàn bộ sức lực để ngăn mình không phát ra âm thanh, cuối cùng hóa thành một tiếng rên trầm thấp.

Hô hấp Tần Liễm Vi có vài phần dồn dập, cảm thấy được một ít biến hóa, nghiêng mặt phong bế đôi môi Tô Duyệt Cẩn, mày cô bạn nhỏ càng lúc nhíu càng chặt, cắn chặt sườn cổ Tần Liễm Vi.

Cánh hoa khẽ hôn lên đầu ngón tay, chôn thật sao vào từng nếp uốn của cánh hoa, hình như có gì đó thắt lại, đầu ngón tay run rẩy, tất cả phong tình, lộ ra nụ hoa ướt ác bên trong.

Tô Duyệt Cẩn ngã vào trong lòng ngực Tần Liễm Vi thở hổn hển, c ắn môi dưới, khóe mắt đuôi lông mày diễm sắc không cách nào che dấu, môi đỏ đỏ chói, đẹp đến kinh tâm động phách.

Lúc này mặt mày Tần Liễm Vi đặc biệt nhẹ nhàng, gần như yêu thương mà khẽ hôn lên nơi c**ng cứng của Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn khẩn nắm chặt góc áo Tần Liễm Vi, một lúc lâu sau mới hoãn lại, lời nói ra rõ ràng là lên án, lại như muốn làm nũng cầu yêu thương, "Tần Liễm Vi, chị khi dễ em, chị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Vậy khi dễ xong rồi đưa em về nhé?" Ánh mắt Tần Liễm Vi dừng nơi đáy mắt Tô Duyệt Cẩn, gần như triền miên.

Mặt mày Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng cong lên, mười phần mê hoặc, "Đây chính là do chị nói đó."

"Là chị nói, bất quá, đến giờ ăn cơm trưa rồi." Tần Liễm Vi đứng lên, đi vào phòng trong, rửa sạch tay, cầm khăn giấy cọ qua từng ngón tay một cách tinh tế, ánh mắt dừng ở trên người Tô Duyệt Cẩn, mang theo vài phần khiêu khích lãnh đạm, rõ ràng khắp nơi đều có vẻ không chút cẩu thả, cố tình phá lệ gợi cảm.

Tô Duyệt Cẩn nằm trên ghế của Tần Liễm Vi, mị nhãn như tơ, giống như một con mèo lười biếng, cô liếc mắt, ngữ điệu từ từ, "Vậy đêm nay chị về nhà sớm một chút."

Đầu ngón tay Tần Liễm Vi hơi ngừng, sau một lúc lâu, cười khẽ một tiếng, "Được."

"Còn có người kia, em không muốn nhòn thấy cô ta nữa." Tô Duyệt Cẩn tưởng tượng đến cô ta liền nhăn mày, không làm việc cho tốt, cả ngày chạy lung tung xum xoe ở đây, ngẫm lại khiến cho người ta bực bội.

Tần Liễm Vi cười cười, "Tuân lệnh, bà Tần, đều nghe theo em."

Tô Duyệt Cẩn hơi hơi mị con ngươi, "Bên cạnh chị còn bao nhiêu người như vậy?"

"Công ty cũng không nhiều tiền để nuôi thêm mấy người nhàn rỗi như vậy." Tần Liễm Vi buồn cười mà nói.

Tô Duyệt Cẩn khẽ hừ một tiếng, nghe không ra hỉ nộ, "Là là là, nuôi một người như vậy thôi mà em cũng gặp được."

Tần Liễm Vi cười đến có vài phần bất đắc dĩ, cơn ghen này còn chưa qua đi, "Chị lập tức cho cô ta nghỉ việc."

"Chị muốn giữ lại thì cứ giữ lại đi, có cà phê và trà uống cũng khác tốt." Tô Duyệt Cẩn mặt không chút biểu cảm mà mở miệng, ngữ điệu lười biếng, tùy ý.

Khóe miệng Tần Liễm Vi càng cong lên cao hơn, "Chị không có uống, đều là mang cho người khác."

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi, sắc mặt tốt hơn vài phần, "Ai biết chị có phải đang gạt em hay không."

"Em đi một vòng quanh lầu này hỏi đi là sẽ biết." Tần Liễm Vi ngồi vào sô pha, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn tràn đầy sủng nịnh.

Tô Duyệt Cẩn khẽ hừ một tiếng, "Xem ra cũng đến đưa không ít lần."

Tần Liễm Vi rốt cuộc không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, "Tô lão sư, tuy rằng em ghenrất đáng yêu, nhưng trước hết nên nghĩ xem trưa nay nên ăn cái gì, đừng để bụng đói."

"Đói bụng thì em sẽ ăn chị." Tô Duyệt Cẩn trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi, nhưng thật ra không có chút tức giận nào trong đáy mắt, nói rõ là đang mượn đề tài để trút giận chuyện vừa rồi bị khi dễ.

Tần Liễm Vi cười cười, mở ứng dụng đặt cơm trên di động, "Được rồi, muốn ăn món gì nào?"

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Liễm Vi, cong lưng nhìn chằm chằm, đầu ngón tay lướt lướt trên màn hình di động, "Cái này."

Tần Liễm Vi ừ một tiếng, nhấn chọn hai phần.

Tô Duyệt Cẩn nhân tiện ôm lấy cổ Tần Liễm Vi, ghé vào bên tai thấp giọng mở miệng: "Tần tổng, trên cổ có dấu cắn, che lại đi."

Lúc nãy Tần Liễm Vi rửa tay cũng đã nhìn thấy, "Che như thế nào?"

"Khăn lụa." Tô Duyệt Cẩn trả lời, nói xong liền từ trong túi lấy ra một cái khăn.

Tần Liễm Vi cười khẽ, "Em còn rất chu đáo mà mang theo cái này nữa hả?"

"Không có biện pháp, thường thường mang theo để dễ ứng phó với mấy tình huống phát sinh, lo trước tránh hoạ." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ con ngươi, duỗi tay đeo lên cổ che đi vết thương của Tần Liễm Vi. Lời này không phải giả, đây là do thói quen từ kiếp trước dưỡng thành, cô cũng không tránh khỏi việc đụng phải người "vô tình" mượn rượu đụng chạm lên trang phục của mình.

Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm con ngươi Tô Duyệt Cẩn, hơi có vài phần phức tạp.

Tô Duyệt Cẩn không thấy được ánh mắt Tần Liễm Vi, động tác tay vô cùng thuần thục mà thực hiện, sau đó cong môi nói với Tần Liễm Vi, "Đẹp."

Đầu ngón tay Tần Liễm Vi khẽ vuốt lên giữa mày Tô Duyệt Cẩn, vô cùng ôn nhu, "Tô lão sư, ngồi đi."

Tô Duyệt Cẩn ngồi xuống bên cạnh người Tần Liễm Vi, trong chốc lát, liền nhận được tin từ Lâm Không Than, nói là Chu Thuyền đã đồng ý. Tô Duyệt Cẩn cong cong khóe miệng, trả lời một câu đã biết.

"Tô đại tiểu thư, em có hứng cùng tụi chị ăn bữa cơm không? Nơi nàybrất an toàn, hẳn là sẽ không bị nhận ra, chị cùng Chu Thuyền đều ở đây."

"Không được."

"Đúng rồi, em và Tần tổng...... như thế nào?"

"Em và chị ấy đang ở cạnh nhau."

"...... Tần tổng không cần tới công ty?"

"Ở văn phòng của chị ấy, chị có ý kiến gì sao?"

"Không dám không dám, hai người đều là tổ tông của chị, nhưng mà hai vị tổ tông có thể thu liễm một chút hay không? Đừng đột nhiên thừa lúc chị chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà tặng cho chị một cú nổ lớn đó nhé. Cứ từ từ tiến triển được không? Hiện tại fan CP của hai người còn không bằng con số lẻ của fan CP giữa em và Diệp Tử Ninh đâu đó."

"???"

"Đoàn phim《 Vương quyền 》vừa tung ra mấy đoạn video hậu trường, em chưa thấy sao?"

"Chưa."

"Tóm lại là vậy, có khả năng mấy tạp chí giải trí về sau càng ngày sẽ tung thêm những thứ tương tự như vậy. Cũng rất khó nói, căn bản họ là chó săn mà, bất quá cũng có chụp được Tần tổng nhưng cơ bản là không lộ mặt, đại khái là chỉ có hai tấm ảnh chụp mờ ảo mà thôi."

"Tại sao chị nói cứ như kiểu biết rõ hết thế?"

"Chu Thuyền nói."

"?"

"Cái người này không chỉ là nhan khống, mà còn là fan CP, a, là couple của em và Diệp Tử Ninh, nhưng hôm qua vừa biến thành fan của em và Tần tổng rồi."

"......"

"Làm sao vậy? Thái độ này là sao?" Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, hơi có chút nghi hoặc.

Tô Duyệt Cẩn không trả lời, chỉ đem di động đưa cho Tần Liễm Vi, để chị tự mình xem.

Tần Liễm Vi trầm mặc đọc tin nhắn, trầm tư một hồi.

"Chị đừng......" Tô Duyệt Cẩn còn muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại Tần Liễm Vi vang lên, hẳn là cơm đặt đã đến.

Tần Liễm Vi ấn nghe, bảo người giao hàng mang đến lễ tân, rồi bảo họ mang lên phòng giúp cô.

Lát sau liền có tiếng gõ cửa vang lên.

"Tần tổng." Lễ tân hạ giọng nói.

Tần Liễm Vi nâng mắt, "Đặt ở đó đi, cảm ơn."

Thư ký gật gật đầu, đem cơm đặt lên trên bàn, không nhịn được mà đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh tổng tài một cái, vừa lúc đối diện ánh mắt của Tô Duyệt Cẩn, nháy mắt liền đỏ cả lỗ tai, gọi một tiếng Tô lão sư, sau đó liền chạy nhanh chóng rời đi.

Tô Duyệt Cẩn cười như không cười mà nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ rời đi, "Người này nhìn thuận mắt hơn nhiều."

Tần Liễm Vi nhướng mày, "Chỗ nào thuận mắt hơn?"

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Không thể nói rõ được."

"Ai thích em thì em liền nhìn thuận mắt đúng không?" Tần Liễm Vi nheo mắt, lời nói mang theo vài phần không vui.

"Đối với người không có gì tâm tư với chị, em nhìn vào đều thuận mắt." Tô Duyệt Cẩn sâu kín mở miệng.

Tần Liễm Vi cúi người cắn lên môi Tô Duyệt Cẩn, "Nhớ kỹ thân phận của mình, không được tùy tiện thả thính người khác."

"Được rồi, được rồi." Tô Duyệt Cẩn trả lời một câu cho có lệ.

Bữa cơm trưa qua đi, Tô Duyệt Cẩn ngồi trên sô pha xem kịch bản mới, mà Tần Liễm Vi cũng vội vội vàng vàng xử lý công việc của mình. Vốn dĩ Tô Duyệt Cẩn dự định ăn cơm xong sẽ tự mình lái xe về nhà, nhưng lại sợ bị người khác nhận ra lại gây ra một đống phiền toái, nên đành thôi, huống chi văn phòng Tần Liễm Vi bình thường cũng sẽ không có ai tới.

Bộ tiểu thuyết《 Cô Thành 》 này trước kia Tô Duyệt Cẩn từng xem qua. Tất cả các tác phẩm của Giang Mạch Nhiên cô đều xem qua, nhưng nói cho cùng thì kịch bản phim và tiểu thuyết vẫn là không giống nhau, hơn nữa thời gian của phim điện ảnh có hạn, rất nhiều phân đoạn sẽ không có khả năng thể hiện hết tất cả các chi tiết có trong tiểu thuyết, mà bởi vì có các tình tiết tự thuật để nối liền mạch vấn đề, nên thông thường các biên kịch cũng sẽ tự bổ sung thêm một số chi tiết nằm ngoài tiểu thuyết. Loại chuyện này khó có thể tránh khỏi.

Tác phẩm điện ảnh《 Cô Thành 》này, nguyên tác Giang Mạch Nhiên, được giải trí Cửu Châu giải trí cùng tập đoàn Tô thị hùn vốn đầu tư, đạo diễn Quách Thành Húc, diễn viên chính Tô Duyệt Cẩn, coi như là vô cùng ý nghĩa vì Tô Duyệt Cẩn tham gia vào quá trình hoàn thành tác phẩm, đồng dạng cũng là vai chính đầu tiên của Tô Duyệt Cẩn ở đời này, ý nghĩa tự nhiên không còn tầm thường, bởi vậy Tô Duyệt Cẩn cũng rất coi trọng.

Tô Duyệt Cẩn xem kịch bản cả một buổi trưa, ngẫu nhiên sẽ ghi chú một chút, đặc biệt nghiêm túc. Kịch bản này Tô Duyệt Cẩn rất vừa lòng, tuy rằng dựa trên cơ sở nguyên tác mà có một ít cải biên, nhưng tổng thể vẫn không quá thay đổi so với nguyên tác. Mặt khác, Tô Duyệt Cẩn còn từ chỗ Tần Liễm Vi thấy được chi tiết dự toán của bộ điện ảnh này, kịch bản mang theo một ít chi tiết suy xét vào, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, xác thật là phong cách của Quách Thành Húc.

Chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, Tần Liễm Vi rốt cuộc cũng hoàn thành công việc của ngày hôm nay, ngước mắt nhìn về phía cô bạn nhỏ của mình, Tô Duyệt Cẩn lúc này đang ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều tràn ngập nơi đáy mắt, phảng phất làm cho cả người cô như phát ra hào quang.

"Trăm năm điên đảo như mơ tưởng, vạn sự ngoan cách đồ bi ca." Câu thơ viết này nằm ở trang đầu tiên trong quyển tiểu thuyết《Cô Thành》.

"Tô lão sư." Tần Liễm Vi nhẹ giọng mở miệng.

Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Tần Liễm Vi, khoảnh khắc tầm mắt tiếp xúc với cái chớp mắt của chị, cô cảm nhận được thêm một tia ấm áp, nhẹ nhàng đẹp đến không chân thật, "Về nhà sao?"

"Ừ, về nhà." Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói, ôn nhu mà lưu luyến.

Tô Duyệt Cẩn đứng dậy, vươn tay về phía Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, tiến lên một bước bắt lấy đôi tay Tô Duyệt Cẩn, ôn nhu nói: "Trên đường về nhà chị mua cho em bánh ngọt nhé, muốn ăn vị nào?"

"Em muốn vị chocolate." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Khoé miệng Tần Liễm Vi cong lên, "Được."

Nhân vật của Tô Duyệt Cẩn trong《 Cô Thành 》 tên là Thẩm Tư Niên, nhưng theo nguyên tác tên là Tưởng Niệm. Ta nếu có ngươi, Cô Thành không hề. Cô Thành sở dĩ là Cô Thành, đại để thượng là Thẩm Tư Niên không có Vạn Mộng Ca, từ đây trần thế muôn vàn, tứ cố vô thân.

Tác giả có lời muốn nói:

"Trăm năm điên đảo như mơ tưởng, vạn sự ngoan cách đồ bi ca."

- -《 Cô Thành 》 Vương An Thạch --

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

20/11/2022

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio