Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

chương 37: không ai đến gần em chị càng vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyên viên trang điểm của Tô Duyệt Cẩn là Chu Thuyền, bất quá cô muốn trước cùng nhân viên phụ trách phục trang của đoàn phim bàn bạc một chút, bởi vậy Tô Duyệt Cẩn vẫn được yêu cầu chờ một lát, trong khoảng thời gian này cô sẽ thay quần áo trước.

Trang phục diễn là một bộ trường bào màu trắng rộng thùng thình, bên trên không có bất kỳ điểm xuyết nào, càng giống đồ lễ, được mặc trên người có thân người cao gầy, càng thêm mảnh khảnh. Tóc đen dài tùy ý rối tung xoã ra, chân trần đứng ở nơi đó, mặt mày sâu sắc, như một gốc cây tuyên cổ mà già nua, bề ngoài vẫn sinh trưởng, nhưng bên trong không còn chút sinh khí, cũng chỉ là tồn tại mà thôi.

Chờ Chu Thuyền trở lại phòng hóa trang, liền thấy Tô Duyệt Cẩn hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người cô, không có chút dao động, không khỏi sửng sốt một chút, thật cẩn thận mà mở miệng: "Tô lão sư?"

"Ừ." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, thu hồi ánh mắt, ngồi vào ghế, "Chuẩn bị xong rồi bắt đầu đi."

Chu Thuyền lộ ra vài phần lo lắng mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, hoảng hốt cảm thấy người trước mắt chỉ như một cái vỏ rỗng mà thôi, chạm nhẹ một chút liền sẽ tan theo cơn gió, ngừng một lát, cô mới thử mở miệng: "Người phụ trách tạo hình nói, cảnh này có thể không cần trang điểm, nhiều nhất chỉ chuốt chút lông mi mà thôi."

"Vậy làm đi." Tô Duyệt Cẩn vì thế mở miệng.

"Tô lão sư, cô vẫn là......" Chu Thuyền có chút không dám tới gần Tô Duyệt Cẩn của hiện tại, cô ấy bây giờ giống như..... đang ở một thế giới khác mọi người vậy.

Ngay lúc này, phía sau lưng Chu Thuyền truyền đến một thanh âm, "Chị tới rồi." Là Tần Liễm Vi.

Tô Duyệt Cẩn nghe được thanh âm, chuyển mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng nhạt, khóe miệng nhẹ cong, giống như cả người ngay lập tức tràn đầy sức sống.

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, "Tô lão sư, chị nghe nói em lại đang dọa mọi người."

"Em, đâu có đâu." Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, cô đã làm gì? Dọa mọi người? Doạ gì cơ chứ?

Tần Liễm Vi từ trong tay Chu Thuyền nhận chổi mascara, đi đến trước người Tô Duyệt Cẩn, mở miệng nói: "Không sao cả, không ai đến gần em chị càng vui."

"Tần tổng, chị không nên hy vọng em và mọi người có mối quan hệ tốt sao?" Tô Duyệt Cẩn cảm thấy suy nghĩ của Tần Liễm Vi có chút vấn đề.

Tần Liễm Vi bẻ đầu chổi mascara, tới gần Tô Duyệt Cẩn, nhàn nhạt mở miệng: "Chị hy vọng trong thế giới của em chỉ có chị, đáng tiếc......."

"Đáng tiếc cái gì?" Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt.

Tần Liễm Vi một tay nhéo cằm Tô Duyệt Cẩn, một tay tinh tế chuốt mascara, mở miệng nói: "Đáng tiếc cho dù trời có sập xuống, người khác vẫn nhìn thấy được em. Nếu như vậy, không bằng khắc tên của chị lên người của em, để người khác đỡ phải mơ tưởng."

Tần Liễm Vi chuốt xong, nhẹ hôn lên giữa mày Tô Duyệt Cẩn, "Tô lão sư, có thể đi ra ngoài rồi."

Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn khẽ rung rẫy, ngừng hai giây, mới hồ nghi mà mở miệng: "Tần tổng, có phải chị đã làm ra chuyện gì rồi phải không?"

"Cũng không có gì, chỉ là nói với mọi người trong đoàn phim rằng chị đang theo đuổi em." Tần Liễm Vi vân đạm phong khinh mà nói, Tô Duyệt Cẩn lại trực tiếp bị đông cứng tại chỗ, nhưng Tần Liễm Vi còn chưa nói xong, dừng một chút, lại mở miệng, "Thuận tiện bảo mọi người giúp chị canh chừng em, tránh để có người nào khác tơ tưởng đến em."

"......" Tô Duyệt Cẩn yên lặng không nói nên lời, Tần tổng của chúng ta luôn tự cho mình đặc quyền như vậy mà không cần phải suy nghĩ, bắt đầu đã trắng trợn táo bạo.

Chu Thuyền ở một bên nhìn chằm chằm hai người, chân chính cảm nhận được cảm giác gần gũi couple vui sướng như thế nào, nhưng mà lại có chút buồn, đó chính là một người vui không bằng mọi người cùng vui, cùng người khác chia sẻ thì niềm vui mới được nhân lên, không phải sao? Hiện tại căn bản không thể chia sẻ với ai cả. Cẩn thận nghĩ nghĩ, Chu Thuyền nghĩ tới Lâm Không Thanh, đây không phải là người luôn ăn cẩu lương một mình trước giờ sao? Chia sẻ với chị ăn để ăn cẩu lương chung thật vui biết bao. Mình thật là người tốt mà.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ vịn cánh tay Tần Liễm Vi ngồi xuống mang giày, cả người về phía bên cô, đầu ngón tay gợi lên, tóc dài từ đầu vai trượt xuống, hương thơm nhàn nhạt thổi qua.

Tần Liễm Vi rũ mắt nhìn, thoáng nhìn mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, vô cùng hấp dẫn sự chú ý.

Chờ Tô Duyệt Cẩn đứng thẳng người, đưa tay vén tóc ra sau tai, lúc này Tần Liễm Vi mới nhẹ nâng cằm Tô Duyệt Cẩn, hôn lên môi cô.

Tô Duyệt Cẩn sửng sốt một chút, nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Tần tổng, chị có thể khắc chế bản thân một chút hay không?"

"Ra khỏi cánh cửa này thì chị sẽ chú ý." Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Khuôn mặt Chu Thuyền dại ra mà nhìn Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi sóng vai rời đi, hai người này có phải quên mất trong phòng còn hiện diện một người khác hay không? Sau một lúc lâu, Chu Thuyền lấy điện thoại ra bắt đầu điên cuồng gõ chữ.

"Dừng dừng dừng, chị không muốn biết, em chỉ cần giúp chị canh chừng con bé đó, đừng làm hai người họ tặng cho chị một quả bom scandal là được." Lâm Không Thanh quá mệt, không muốn yêu nữa, thật là hai tổ tông.

"Chính là Tần tổng đã nói với toàn bộ đoàn phim rằng cô ấy đang theo đuổi Tô lão sư."

"???Cái gì?!"

"Không có gì, chị ngẫm lại thật kỹ xem, kỳ thật hai họ đã ở bên nhau, nhưng chỉ để cho người khác biết một bên theo đuổi, một bên khác không đáp lại, có phải khá hơn nhiều rồi hay không?"

"...... Hôm nay chị cần phải nói chuyện thật rõ ràng với Tô đại tiểu thư mới được!"

"Yên tâm, hai người họ có chừng mực."

"Chị cảm thấy hai người họ không có, cứ cho là Tô đại tiểu thư của chúng ta có đức hạnh, nhưng người kia chỉ cần ngoắc ngoắc tay một cái cô ấy đã bỏ chạy mất dép theo cô ấy rồi. Được rồi không nói nữa, chị đang có việc gấp."

Chu Thuyền tắt điện thoại, khóe miệng điên cuồng cong lên, cảm ơn, là sự thật.

Tại địa điểm quay máy móc đã điều chỉnh xong, chỉ chờ Tô Duyệt Cẩn. 《 Cô Thành 》 phải dùng rất nhiều kỹ xảo, bởi vậy ngoài chuyện diễn viên cần phải chuyên nghiệp, giai đoạn chuẩn bị trước đó cũng rất kỹ càng.

Quách Thành Húc vừa thấy Tô Duyệt Cẩn đi đến liền vẫy tay gọi cô qua, chuẩn bị trao đổi một chút trước Tô Duyệt Cẩn cảnh quay, "Tô tiểu thư......"

"Ngài cứ trực tiếp gọi tên của tôi là được." Tô Duyệt Cẩn mở miệng nói.

Quách Thành Húc dừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, nói tiếp: "Tiểu Tô, ân...... diễn trước cho tôi xem thử một lần, để tôi xem thử ý tưởng của cô như thế nào."

Tô Duyệt Cẩn gật đầu, đi đến vị trí trung tâm màn ảnh, khoanh chân ngồi xuống, chỉnh vạt áo, chờ nhân viên đi đến đem đạo cụ đặt vào đúng vị trí, nhìn Quách Thành Húc ý bảo cô chuẩn bị xong.

Quách Thành Húc nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn như suy tư gì, một lát sau, hô bắt đầu, "Các bộ phận chuẩn bị, action."

Thẩm Tư Niên khoanh chân ngồi ở giữa hang đá, trên đỉnh đầu là ánh sáng, giữa mày cô nhượm dưới ánh ban mai, hai mắt nhắm chặt, trên mặt không có chút biểu cảm, tựa như một tượng đá ngàn năm phơi dưới sương tuyết.

Trong phút chốc có tiếng chuông vang lên, như một tuyên cổ xa xưa, như là chú văn tối nghĩa cổ xưa.

Thẩm Tư Niên chợt mở mắt, đáy mắt sâu thẳm đen tối, như một u cốc quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, không có chút cảm xúc nào, như một sinh vật không có sự sống. Cô từ trên phiến đá đứng lên, cất bước đi xuống, chân trần đạp lên trên mặt đất, trường bào phết đất, đuôi bào kéo ra độ cung kiều diễm. Màu trắng của trường bào không dính chút bụi trần, đẹp đến không chân thật.

Thẩm Tư Niên tiến về phía trước một bước, liền vang lên thanh âm xiềng xích va chạm vào nhau, đôi tay cô là bị xích sắt khóa chặt.

Thẩm Tư Niên nhíu mày, mặt không chút cảm xúc mà tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi xiềng xích bị chặt đứt kia, lúc này cô mới gỡ xích sắt trên cổ tay xuống, toàn bộ xiềng xích nặng nề rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm vang.

Cô đi ra phía ngoài hang đá, trước mắt là tòa thành trì đã sớm hoang vắng rách nát, quá khác biệt với trong trí nhớ, cô hỏi mỗi khối đá cứng cạnh tòa thành trì, "Ngài ấy đâu?"

Vô luận cô hỏi bao nhiêu lần, đều chỉ có một đáp án, "Ngài ấy đã chết rồi."

Cô không tin, cô tiếp tục đi đến một đám cỏ hoang mọc um tùm trong thành, ý muốn từ góc bí ẩn nào đó tìm được hơi thở quen thuộc của người kia, cô từ hừng đông đi đến khi trời tối, đi khắp cả tòa thành trì, tốn công vô ích.

Vì thế cô lại hỏi: "Ngài ấy là thần tiên, thần tiên làm sao có thể chết được?"

Những hòn đá cứng đáp lại, "Bởi vì ngài ấy muốn bảo vệ một tảng đá, một mạng đổi lấy một mạng."

Thẩm Tư Niên giật mình tại chỗ, viên đá vẫn luôn được nắm chặt trong tay rơi trên mặt đất, lăn ra rất xa, một lòng phảng phất cũng theo viên đá kia rơi xuống đáy cốc, sau một lúc lâu, mới buồn bã mất mát mà mở miệng nói: "Ngài ấy thật sự đem ta đẩy ra."

Thẩm Tư Niên biểu tình mười phần đau thương, liễm tẫn ngàn năm vũ tuyết, nhưng cô không có rơi lệ, một tảng đá lấy đâu ra nước mắt.

Gió thổi qua đám cỏ dại, phát ra tiếng sàn sạt, không có bất kỳ ai đáp lại cô.

Cô ngơ ngác mà đứng ở đó suốt một đêm, thẳng đến khi nắng sớm lại lần nữa chiếu xuống, mới ngước mắt, ánh mặt trời tiến vào trong đáy mắt cô, trong đó là một mảnh trống rỗng, không có chút ấm áp nào.

"Về sau ngươi tính sẽ làm gì?" Tiểu Thạch Đầu có chút bướng bỉnh lăn đến bên chân cô, mở miệng hỏi.

Ánh mắt Thẩm Tư Niên khẽ nhúc nhích một chút, sau một lúc lâu, nói ra hai chữ, "Thủ thành."

"Nơi này có cái gì để mà thủ cơ chứ, chả có ma nào đến đây đâu." Tiểu Thạch Đầu khó hiểu mà nói.

Thẩm Tư Niên không nghe, cô tìm về viên đá lúc trước niết ở trong lòng bàn tay, hỏi Tiểu Thạch Đầu, "Ngươi có muốn tu thành người không?"

"Làm người thì có cái gì tốt cơ chứ? Ta không muốn làm người." Tiểu Thạch Đầu ngữ khí vô cùng tự nhiên, thập phần trực tiếp, "Chưa từng có tảng đá nào như chúng ta tu thành người cả, an ổn mà ở một chỗ mới đúng quy tắc, hưm, ngươi là ngoại lệ, ngươi vô cùng kỳ quái."

"Tảng đá thì luôn trầm mặc, ngươi tại sao lại ồn ào như vậy?" Thẩm Tư Niên lạnh lạnh mà mở miệng.

"Ta...... Ta chỉ tò mò mà thôi." Tiểu Thạch Đầu rất ngượng ngùng mà nói, "Ta mới không có kỳ quái."

Thẩm Tư Niên rũ mắt, ngữ điệu có vài phần u lãnh, "Ngươi chưa từng gặp qua ta."

"Ta...... Chưa từng gặp qua thì sao?" Tiểu Thạch Đầu rất không phục mà nói, "Ngươi rất có danh sao?"

Thẩm Tư Niên không trả lời, chỉ lâm vào trầm tư.

Tiểu Thạch Đầu còn muốn nói thêm gì đó, lại bị nham thạch già nua ở một bên quát bảo ngưng lại, "Yên lặng."

Tiểu Thạch Đầu thập phần ủy khuất mà lăn vào trong một góc, căm giận bất bình.

Thật lâu sau, Thẩm Tư Niên mở miệng nói: "Tiểu Thạch Đầu, ta chuẩn bị đi rồi."

Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng giật mình, "Ngươi không phải nói ngươi muốn thủ thành sao? Sao lại đổi ý rồi?"

"Thủ." Thẩm Tư Niên nói.

"Vậy như thế nào......" Tiểu Thạch Đầu thập phần nghi hoặc.

Thẩm Tư Niên sâu kín mở miệng: "Có người không muốn ta thủ."

"Ai cơ?" Tiểu Thạch Đầu ngốc ngốc.

Thẩm Tư Niên không đáp, chỉ ngước mắt lên trên, bốn vị tăng nhân lơ lửng giữa không trung, không bao lâu liền đáp xuống quanh người Thẩm Tư Niên, vây xung quanh cô.

"Thí chủ, ngàn năm chi kỳ đã đến, mạc si mạc vọng." Lòng bàn tay một vị tăng nhân tạo thành hình chữ thập, từ từ mà mở miệng, "Mời đi theo ta."

Thẩm Tư Niên ngồi xổm xuống, đem viên đá luôn nắm chặt trong lòng bàn tay đưa đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, mở miệng nói: "Đưa ngươi."

Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không nắm rõ tình hình hiện tại, chỉ mơ mơ hồ hồ thật lâu cũng không biết được viên kỳ quái này, "Đây là cái gì? Bản thể của ngươi sao?"

"Không phải." Thẩm Tư Niên nhàn nhạt mở miệng, bản thể của cô là một tảng đá khắc cốt tưởng niệm trong lòng, bút tích của người kia, trên thế gian này sẽ không tìm ra một viên đá giống như vậy nữa.

Đứng lên, Thẩm Tư Niên ngưng mắt, "Có thể đi rồi."

Vị tăng nhân kia cười cười, sau đó nói: "Bần tăng sẽ tặng cho thí chủ một pháp hiệu, thấy như thế nào?"

"Ta không cần." Thẩm Tư Niên đứng ở đó, mặt không chút biểu tình, phảng phất hoàn toàn ngăn cách với thế nhân, cô độc một mình.

Vì thế vị tăng nhân kia lại nói tiếp: "Như vậy, phiền thí chủ nói cho bần tăng tên của ngươi."

Ánh mắt Thẩm Tư Niên hơi lóe một chút, phải sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Thẩm Tư Niên."

"Bần tăng là Minh Giác." Minh Giác sâu kín thở dài, "Giấc mộng hoàng lương, một buổi thanh hoan, thí chủ, buông đi."

Thẩm Tư Niên biểu tình vẫn không thay đổi, trong mắt không có chút dao động nào.

Minh Giác thấy thế cũng chỉ có thể lắc đầu, "Đi thôi."

Chờ Thẩm Tư Niên theo tăng nhân rời đi xong, Tiểu Thạch Đầu nóng nảy, "Mấy tên đầu trọc kia vừa rồi vì cái gì lại không để ý tới ta? Bên ngoài tốt như vậy sao? Vì cái gì nhất định phải rời đi? Nàng nói muốn thủ thành, nàng ta có phải đang lừa gạt ta hay không?"

Nham thạch cổ xưa nằm bên cạnh rốt cuộc đã mở miệng, "Hắn là sao có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của chúng ta cơ chứ."

"Vậy vì cái gì mà nàng ta có thể?" Tiểu Thạch Đầu hỏi.

"Nàng ấy tu hành ngàn năm mới có được, miệng nói ra được ngôn ngữ của loài người, ngươi hà tất lại đi so với nàng ta."

"Đây gọi là chậm mà nhanh sao?"

"Nhanh, nhưng đối với loài người, vẫn là quá chậm."

"Có ý gì đây? Ta không hiểu."

"Không hiểu là tốt."

"Tại sao ngài lại thích đánh độ vậy chứ."

"Ai, lúc ấy nàng ta cái gì cũng không nghe được cũng rất tốt."

Tiểu Thạch Đầu không rõ nguyên do, chỉ dựa vào viên đá mà Thẩm Tư Niên đưa cho như đang suy tư gì đó.

Một tảng đá, muốn hóa thành hình người, trước hết phải tu luyện thành hình người, lúc sau là đến các giác quan, đây là cả một quá trình cực kỳ lâu, dài lâu đến không ai chờ nổi. Ngoại trừ các lão tiên nhân bất tử.

"Cắt." Quách Thành Húc gọi một tiếng, nhìn chằm chằm màn ảnh như suy tư gì đó.

Tô Duyệt Cẩn đứng ở một bên đợi một lát, vẫn không thấy Quách Thành Húc mở miệng, không nói một lời, làm cô không khỏi hồ nghi mà nhìn hắn vài lần.

Sau một lúc lâu, Quách Thành Húc rốt cuộc mới mở miệng: "Đoạn từ hang đá đi ra, quay lại thêm một lần nữa."

Tô Duyệt Cẩn tự nhiên không có ý kiến, rất nhanh liền tiến vào trạng thái.

Chờ cô diễn xong đoạn này, Quách Thành Húc gật gật đầu, "Tốt, qua, trạng thái không tồi, tiếp tục duy trì."

Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, khóe mắt nhìn thấy Tần Liễm Vi, đơn giản nghiêng mắt liếc qua, tầm mắt trực tiếp đụng phải Tần Liễm Vi, đáy mắt nổi lên một chút vầng sáng. Ánh mắt Tần Liễm Vi thâm thúy, tầm mắt dừng ở đáy mắt Tô Duyệt Cẩn, có vài phần ái muội cùng lưu luyến.

Thời điểm ánh mắt hai người giao nhau, toàn bộ người trong đoàn phim đều yên lặng nhìn qua. Nhưng Tô Duyệt Cẩn chỉ hơi hơi cong cong khóe miệng, liền đem ánh mắt dời đi, cũng không mở miệng nói chuyện.

Tần Liễm Vi cười nhẹ một tiếng, ý cười đè trong cổ họng, có vài phần ý vị sủng nịnh, Tô lão sư của chúng ta thật sự sẽ không từ một cơ hội câu dẫn người nào.

Người trong đoàn phim lại yên lặng đem tầm mắt dời đi, ân...... phân cảnh của Tô lão sư và Tần tổng khi nào mới đến đây ta?

Quay xong phân đoạn vừa rời, sau một hồi cũng không có suất diễn của Tô Duyệt Cẩn, cô chút thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, bởi vậy liền tìm đến một góc trong phim trường, ngồi xuống ghế dựa, mới vừa cầm lấy điện thoại, liền bị một đống tin nhắn của Lâm Không Thanh oanh tạc.

Lâm Không Thanh hiển nhiên sẽ không tin Tô Duyệt Cẩn có thể nhịn được mà không biểu hiện quá khích với Tần Liễm Vi, dặn dò mấy trăm lần nhất định phải thu liễm, lại nhắn thêm mất trăm lời dặn dò khác vì sợ Tô Duyệt Cẩn sẽ quên.

Tô Duyệt Cẩn xem cẩn thận từng tin nhắn một, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, nói như thế nào đây, có cảm giác chị Lâm so cô còn hiểu rõ hơn cô có bao nhiêu phần thích Tần Liễm Vi.

Rất nhanh, liền có nhân viên phát hiện Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm điện thoại cười đến vẻ mặt tươi đẹp, tầm mắt lại dời về phía Tần Liễm Vi, liền phát hiện ánh mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn hơi trầm xuống. Giờ thì tốt quá rồi, nhìn ra được xác thật Tần tổng rất để ý Tô lão sư, tầm mắt luôn dán trên người Tô lão sư. Bất quá, tình huống hiện tại là...... ngao ngao Tần tổng đang đi qua.

"Thay vì chú ý mấy cái chuyện này thì nên tập trung vào trọng tâm đi, nơi làm việc là chỗ cho các người mỗi ngày đến để bát quái à?" Vẻ mặt Quách Thành Húc nghiêm túc mà mở miệng, những người này, liền không biết kín đáo một chút sao?

Quách đạo diễn đã mở miệng, tất cả mọi người bắt đầu nghiêm túc làm việc trở lại.

Một bên khác, Tần Liễm Vi ngồi song song bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, nhỏ giọng nói: "Tô lão sư, nhìn gì mà cười vui vẻ như vậy?"

"Chị Lâm không yên tâm về em mà thôi." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Tần Liễm Vi nhướng mày, "Quả thật chị đã quên nói chuyện này với cô ấy, hẳn là khi trở về nên nói với cô ấy trước một tiếng."

"Để chị ấy chuẩn bị tốt để đối phó với hướng gió dư luận sao?" Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà mở miệng, "Nếu người của đoàn phim không nói ra ngoài, thì sẽ không có chuyện gì đâu? Có lẽ thế."

"Phòng ngừa trước không phải tốt hơn hay sao?" Tần Liễm Vi cười nói.

Tô Duyệt Cẩn lại cầm lấy kịch bản, mở miệng hỏi: "Quách đạo diễn nói kịch bản đem hành động của em và lời thoại tách ra, vậy em sẽ đọc mấy lời thoại này trước sao? Chờ một chút, vì sao đoạn này không có lời thoại của em?"

"Ân, đọc lại thêm mấy lần, cộng thêm chỉ dẫn của đạo diễn, mong là thuận lợi." Tần Liễm Vi giải thích nói, "Lời thoại này, chị không biết đến thì càng tốt. Bản thân Thẩm Tư Niên cũng không nghe được không phải sao?"

Tô Duyệt Cẩn hơi trầm ngâm, cảm thấy đạo diễn Quách sắp xếp quả thật rất có lý, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Lời thoại của Tần Liễm Vi chỉ có vài câu không cần được giúp diễn giải, chỉ cần đọc tốt lời thoại, lại dựa vào lý giải của chính mình.

Tô Duyệt Cẩn đơn giản cùng Tần Liễm Vi phối hợp tập dợt cho vai diễn, biểu tình vô cùng nghiêm túc. Không lời thoại kỳ thật không nhất định so với lúc có lời thoại mà dễ diễn hơn, không có ngôn ngữ, chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm, yêu cầu nắm chắc từng chi tiết dù là rất nhỏ cho tới biểu cảm nhân vật để diễn tả được cảm xúc cùng tâm lý.

Tần Liễm Vi nghe cũng vô cùng cẩn thận, rất nhanh, liền đến phân đoạn của Tô Duyệt Cẩn, Tô Duyệt Cẩn đơn giản chỉnh trang quần áo một chút, bước nhanh đi đến chỗ bối cảnh.

Quách Thành Húc liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩnmột cái, trầm mặc mở miệng: "Sốc tinh thần thật tốt, cho cô một phút để suy nghĩ cách diễn trong đầu."

Tô Duyệt Cẩn gật gật đầu, mặt mày trầm tĩnh.

"Chuẩn bị, action."

Thẩm Tư Niên theo đám người Minh Giác đi vào đến chân núi nhìn thấy ngôi chùa nằm cô lập trên ngọn núi, chỉ có một gian thiền viện đơn sơ, nhìn vô cùng yên tĩnh, không có người quấy rầy.

"Thí chủ, ngươi cứ an tâm ở chỗ này, có bất kỳ yêu cầu gì cứ nói với các sư huynh đệ là được." Minh Giác để lại một câu sau đó liền rời đi, chỉ để lại một tiểu hoà thượng nhìn chằm chằm Thẩm Tư Niên không chớp mắt.

Thẩm Tư Niên căn bản không để ý đến hắn, xoay người bước đi.

Tiểu hoà thượng nóng nảy, "Thí chủ, thí chủ, tu nghiệp không có kết quả, ngươi không thể lên núi! Sư phụ sẽ tức giận."

Thẩm Tư Niên ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn tiểu hoà thượng một cái, ánh mắt nặng nề.

Bước chân tiểu hoà thượng ngừng lại tại chỗ, đang muốn mở miệng, liền phát hiện chính mình bị mấy tảng đá vây quanh.

Thẩm Tư Niên cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Một lát sau các tảng đá lại tự động biến mất, tiểu hoà thượng sốt ruột hoảng hốt chạy đi tìm Minh Giác, "Sư phụ sư phụ, không tốt rồi, vị thí chủ kia rời đi rồi."

"Đừng vội, nàng ta sẽ tự mình quay trở về." Minh Giác bình đạm mà nói.

Vẻ mặt tiểu hoà thượng khó hiểu, "Lỡ như nàng ta xuống núi gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ?"

"Đó cũng là ý trời, ý trời không thể trái." Minh Giác từ từ nói, "Phật cùng vị thí chủ kia rất có duyên."

"Sư phụ, vì sao không phải là vị thí chủ kia cùng Phật có duyên? Trước kia người đều nói thế mà." Tiểu hoà thượng mở miệng hỏi.

Minh Giác chỉ lắc đầu, sau một lúc lâu, sâu kín thở dài, "Tạo hóa trêu người."

Một bên khác, Thẩm Tư Niên đã bắt đầu leo lên núi, rừng rậm um tùm, mỗi một cơn gió thổi qua, âm thanh cỏ cây lay động đều dừng ở bên tai nàng, không bao lâu, nàng dừng bước, thong thả ung dung đứng ở nơi đó, sợi tóc bị gió thổi bay lên, khuôn mặt lộ ra chút tàn nhẫn.

Rất nhanh, âm thanh ồn ào vang lên, một đám cường đạo cầm theo đao kiếm đuổi theo người trẻ tuổi không một tấc sắt trong tay.

Thẩm Tư Niên thu hết vào trong mắt, hơi oai oai đầu, tuy không có biểu tình gì, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Ngươi là ai, dám chắn đường của bọn ta?"

"A, cô nương này lớn lên nhìn không tồi, lạc đường sao? Có cần đại ca đây hỗ trợ sao?"

Người trẻ tuổi do dự hai giây, đã bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Thẩm Tư Niên, "Các ngươi, đừng có mà động tâm tư, cô nương ngươi đi mau."

Thẩm Tư Niên nhăn mi, tầm mắt lại nhìn qua đám đàn ông kia hai vòng, cuối cùng dừng lại trên người cô nàng trẻ tuổi kia, mở miệng nói: "Ngươi muốn giúp ta?"

"Ngươi đi mau." Cô ta có chút cấp, cô nương này có phải đầu óc bị gì rồi hay không đây...

Thẩm Tư Niên ngước mắt, trong mắt lệ quang chợt lóe qua, thân hình vừa động, nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt đám cường đạo, trong chớp mắt khi triển võ công, áo bào trắng trên người Thẩm Tư Niên đã thấm máu, từng mảng lớn, phảng phất như đoá hoa yêu dã trí mạng.

Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía cô gái trẻ tuổi kia, tóc dài vén lên, mặt mày vô cùng lãnh đạm, đáy mắt phảng phất nhiễm một mảnh huyết sắc.

Cô gái trẻ tuổi sửng sốt một chút, theo bản năng lui về sau một bước.

Thẩm Tư Niên cười nhạo một tiếng, không thú vị. Rồi liền liền xoay người rời đi, đuôi áo bào lướt trên mặt đất, cành khô lá úa, đầu ngón tay vẫn còn nhỏ máu, như quái vật vừa trở về từ địa ngục.

Minh Giác đã ở nơi đó, xa xa nhìn về phía Thẩm Tư Niên, nhíu mi, "Thí chủ, hà tất phải tăng thêm sát nghiệt."

Thẩm Tư Niên trong mắt một mảnh vắng lặng, "Muốn hủy chính là các ngươi, muốn lưu...... hiện giờ cũng là các ngươi, các ngươi thương tiếc cái gì?"

Minh Giác nhấp môi, "Thí chủ, ngã phật từ bi."

Khóe miệng Thẩm Tư Niên cong lên, tựa như tự giễu lại tựa như trào phúng, "Nơi chốn của Phật, ta không nghĩ sẽ đại khai sát giới, ngươi tốt nhất chạy trốn nhanh một chút."

========================

Chời ơi, chap này cũng gần 5000 chữ, dài quá đi.

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

09/02/2023

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio