Đêm ấy họ đạp xe rất vui vẻ.
Kết quả chẳng ngờ là hôm sau bị mắng.
Năm người đứng thành hàng, cúi đầu tiếp nhấn sự răn dạy của người đại diện, chị Nghiêm.
"Có nhớ là đã bao lần chị nói với các em rồi không? Có biết nguy hiểm như nào không? Các em nói xem, nếu đêm qua bị người ta chụp được thì phải làm sao? Bên công ty phải ăn nói sao các em tự giải quyết nhé?".
Trình Chân giơ tay lí nhỉ phản bác: "... Nhưng dù cho bị chụp được cũng không có ảnh hưởng gì lớn mà ạ?".
Bọn họ chỉ đạp xe đạp.
Cũng đâu có tới quán bar.
Không tới mức ngay cả quyền được đạp xe mà nhóm nhạc nữ cũng không có được đúng không?
Chị Nghiêm: ...
Cô càng tức giận hơn: "Còn chưa cảm thấy mình sai à? Bị chụp được là việc nhỏ, nguy hiểm mới là chuyện lớn. Dù sao các em cũng chỉ là mấy cô bé, nửa đêm đi một mình ra ngoài xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Chút tính cảnh giác này cũng không có à?".
Cô càng nói càng giống một bà mẹ, cuối cùng nhìn năm đứa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim này, lại mềm lòng, trước khi rời đi nhấn mạnh, "Không có lần sau!".
Chờ người đại diện đi rồi, mọi người mới thở phào một hơi.
Trình Chân che lỗ tai lắc lắc đầu, "Sau khi tốt nghiệp tới giờ, tớ chưa từng bị mắng như vậy".
"...".
Giang Diệp đưa ra chủ ý này đầu tiên nhận tội, "Việc này đều do tớ".
Những người khác vội an ủi cô.
"Không trách cậu không trách cậu".
"Chúng tớ đều tham gia, hơn nữa không phải khá vui à".
"Thực ra chị Nghiêm nói cũng đúng", Lâm Tối nói, "Đạp xe buổi tối khá nguy hiểm".
Cô ngừng một chút, nói, "Cho nên đề nghị chúng mình sau này đổi sang đạp xe buổi sáng".
Giang Diệp: ...
Đúng là không sợ chết mà.
...
Sau nửa tháng sinh sống với mấy thử thách dở sống dở chết, kỳ đầu tiên của show nhóm 《Thử thách bất khả thi cùng tars》tháng tám chính thức lên sóng.
Mỗi một tập tầm một tiếng, tổng có mười tập.
Vốn dĩ ý tưởng của công ty chỉ là cung cấp cho fans nhà mình xem.
Dù sao show nhóm của thần tượng, người xem vốn đều là fans only làm video cut người đơn, fans CP làm video cut người đôi, chỉ có số lượng fans nhóm không nhiều mới xem hết cả một tập.
Không ngờ là tập đầu tiên, vì mấy thao tác vi diệu của họ trong mật thất dẫn tới việc thu hút gần mấy chục nghìn lượt chia sẻ.
[Chia sẻ Trình Chân, bạn cũng có thể thành thần may mắn]
[Vậy còn chẳng bằng chia sẻ Giang Diệp, từ sau quỷ thấy bạn cũng chạy mất dép]
Đương lúc show nhóm tập nào tập nấy nổi ầm ầm thì tars bắt đầu chuẩn bị cho album thứ hai.
Album thứ hai gồm bốn bài hát, lần lượt là các phong cách khác nhau, trong đó có bài hát chủ đề sẽ quay MV.
"Lần này khác với album ra mắt", chị Nghiêm nói, "Album thứ hai lần này sẽ có một kế hoạch đặc biệt, là thái độ của các em với những bình luận ác ý của người ngoài giới. Kế hoạch này sẽ được tuyên bố trước hai ngày quảng bá album, vì để tạo nhiệt cho album".
Giang Diệp lật tư liệu trên tay, hỏi: "Nội dung kế hoạch là gì?".
Chị Nghiêm: "Đọc bình luận ác ý".
Giang Diệp rùng mình một cái.
Đọc bình luận ác ý cũng coi như một cách làm gameshow khá hot trong những năm gần đâu.
Hơn nữa, độ quan tâm không thấp.
Dù là fans hay anti đều thích xem.
Fans vừa mắng chương trình vừa đau lòng cho idol nhà mình.
Anti sẽ truyền chiếc video này đi vui vẻ với nhau.
Người đi ngang cũng thấy khá hứng thú, hoặc trìu mến, hoặc trào phúng, tóm lại là có độ hot.
Vấn đề duy nhất là đọc bình luận ác ý với idol sẽ có chút gánh nặng tâm lý.
Dù sao trên thế giới này, không ai thích nghe người khác mắng mình cả.
Quả nhiên, tars nghe vậy mặt cũng cứng đờ ra.
Người đại diện an ủi họ: "Các bình luận bọn chị sẽ sàng lọc trước, không có ngôn từ nào quá đáng hay quá bẩn, cái này các em có thể yên tâm. Hơn nữa, mấu chốt lần này không phải bình luận ác ý mà thái độ đáp lại chúng".
Giang Diệp lật tới tờ bài hát chủ đề.
Bài hát tên 《Không xứng》, lời hát cũng khá sắc bén.
Nửa bài đầu của 《Không xứng》thể hiện mấy cái bình luận đó chẳng xứng để mắng họ ra sao, nửa bài sau lại là thái độ đáp trả của họ, nói chúng tôi không xứng thì mấy người không nhìn xem mấy người có xứng không.
Bài hát này đúng là khá thích hợp với album này.
Bởi vì album ra mắt chủ yếu chỉ là đoạn nhạc dạo cho phong cách của nhóm, muốn nới rộng vòng fans ở ngoài thị trường.
Còn từ album thứ hai đã có thể biểu đạt một ít tư tưởng mà họ muốn truyền tải.
Hơn nữa, hai tháng này tars khá thuận buồm xuôi gió, fans cũng nguôi ngoai không ít, nội dung của kế hoạch lần này đúng lúc có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự bùng nổ của fans.
Giang Diệp nhìn lời bài hát, thử thăm dò, "Thái độ của chúng em là phải đáp trả lại sao?".
Chị Nghiêm nói, "Phong cách của bài là vậy, tốt nhất là các em nên phối hợp. Nhưng không có quy tắc nào cả, không có kịch bản, nếu các em muốn tự mình phát huy cũng có thể".
Lâm Tối chẹp một cái, "Xem chúng ta bị mắng còn muốn xem chúng ta freestyle, mức dại ghê".
Chị Nghiêm: ...
Thẩm Tri Ý: "... Cái này bao giờ quay ạ?".
Trình Chân: "Đúng vậy, ít nhất cũng để bọn em chuẩn bị tâm lý".
Chị Nghiêm: "Nhanh thôi, hai ngày nữa, các em cũng chuẩn bị dần đi".
Trình Chân hơi căng thẳng quay qua Đàm Mộng, nói, "Cậu cảm thấy tớ có chỗ nào để bị mắng, cậu để tớ diễn thử trước".
Đàm Mộng: ...
Đàm Mộng há miệng thở dốc, cuối cùng im lặng một lúc nói, "... Không có'.
"Không phải chứ! Bình thường cậu nói ra một đống khuyết điểm của tớ cơ mà....".
Giang Diệp lập tức nhìn về phía Lâm Tối, chớp chớp mắt với cô: "Vậy chị thấy em thì sao? Em có chỗ nào không tốt?".
Lâm Tối nghĩ nghĩ, nói: "Cứ lấy hạng nhất ra đè cổ chị, quá đáng ghét".
Giang Diệp: ...
Lâm Tối cũng tò mò hỏi: "Chị thì sao?"
Giang Diệp: "Chị quá có tiền. Em ghét người giàu".
Lâm Tối: ...
...
Qua mấy ngày, tars được đưa đi quay video đọc bình luận ác ý.
Vì thế mỗi người còn làm tạo hình riêng.
Trình Chân thì thầm, "Đi ăn mắng mà còn đẹp như thế, là để lát nữa khóc cũng đẹp hả?".
Giang Diệp nghĩ nghĩ, "Có thể là lúc bị mắng có chút khí thế".
Trình Chân lập tức nghiêm túc, "Tớ đã chuẩn bị tốt, nghĩ lại không thể đáp trả một cách thô tục được".
Bọn họ lúc lén nói chuyện phiếm thì khá vui vẻ, đùa kiểu gì cũng được nhưng lúc hộp thư của mỗi người được đưa lên, lại có hơi không dám nhìn.
Máy quay cách họ không xa.
Giang Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Tớ trước, cho các cậu xem thử".
Những người khác không ý kiến.
Dù sao ở trong lòng họ, Giang Diệp là hoàn hảo.
Nếu tới Giang Diệp cũng có người mắng thì không thể tin nổi là họ sẽ bị mắng thành dạng gì.
Trong hộp có rất nhiều thư đã được gói chặt.
Giang Diệp mở bức đầu tiên, bắt đầu đọc câu một.
"Chỉ có mình tôi không ưa nổi Giang Diệp? Tôi cảm thấy phong cách của cô ta quá ngấy".
"Fans ngày nào cũng thổi phồng là chiến thần nhân gian, là nóc nhà của giới giải trí trong nước, thực ra cô ta vốn chẳng mạnh như vậy?".
"Giang Diệp quá thích dụ hoặc fans rồi, quá low, lo lắng fans chạy như vậy sao?".
"Răng thỏ của Giang Diệp quá khó coi, là một thần tượng không nên chăm sóc răng hả?".
Giang Diệp: ...
Thực ra mấy cái trước còn thấy bình thường nhưng tới cái cuối cùng, cô sắp tức cười rồi.
Răng thỏ là một điểm cô khá thích ở mình.
Tuy không quá hoàn hảo nhưng vì sự không hoàn hảo này mà khi cô cười lên mới có được sự khác biệt và dấu ấn đặc trưng.
Hơn nữa, nói từ một mặt nào đó, chỉ dựa vào cái răng thỏ này đã khiến cô nhận được một đợt chú ý từ lúc chọn chỗ nghồi, là cái răng thỏ này giúp cô ổn định bước đầu tiên ngồi lên vị trí C.
Sao thời buổi này cái gì cũng lôi ra mắng được nhỉ?.
Sau khi Giang Diệp tiên phong đọc xong, mọi người cũng mau chóng đọc của mình.
"Ra mắt tám năm, lúc quay về vẫn là hạng hai vạn năm".
"Fans Lâm Tối ngày nào cũng khoe là vua không xấu hổ à?".
"Trình Chân đừng ăn đừng ăn cái hình tượng tham ăn này quá xấu, cô ta không xấu hổ tôi cũng xấu hổ rồi".
"Rất nhiều người không dám nói, tính cách của Đàm Mộng chính là quá phiền, thực tế thì ai muốn làm bạn với cô ta chứ? Sớm đã cạch mặt rồi".
"Thẩm Tri Ý cũng chẳng phóng khoáng tí nào, đúng là chả biết ai thích cô ta nữa".
Lời bình luận khó nghe nhất cũng đã ở chỗ của họ.
Mặc dù bọn họ biết trên thế giới này sẽ có người không thích họ nhưng lúc đối diện trực tiếp với mấy lời ác ý này, vẫn sẽ cảm thấy tổn thương.
Sân khí trong phòng chợt ngưng trọng hơn.
Sau đó có tiếng rẹttt.
Lâm Tối xé thẳng bức thư.
"Tôi thực sự cảm thấy quá nực cười. Tôi phát hiện mấy người mắng tôi chẳng có người nào moi ra được sai lầm thực tế nào, chỉ toàn lôi mấy chuyện nhàm chán ra nói".
Lâm Tối bẻ ngón tay tính tính, "Béo cũng mắng, gầy cũng mắng. Không tương tác cũng mắng không tôn trọng fans, yêu fans thì bảo giả nai. Tôi thấy mấy người chỉ muốn mắng tôi thôi đúng không?".
Lâm Tói dừng một chút, lại nhịn không được bổ sung, "Giang Diệp mà mấy người cũng mắng được huống chi là tôi".
Giang Diệp: ?
"Thái độ của tôi chỉ một câu", Lâm Tối đáp, "Thích tôi thì thương, không thích tự về moi mắt, đơn giản vậy thôi".
Giang Diệp: ...
Giang Diệp nhịn không được cười thành tiếng.
Không hổ là tính cách của Lâm Tối, dù cho không có tiết mục đánh giá bình luận ác ý thì cô cũng có thái độ như vậy.
Thích tôi là các bạn có mắt nhìn còn không thích thì phắn.
Giang Diệp cũng rất bội phục dũng khí của Lâm Tối.
Cô nghĩ nghĩ nói, "Vậy mình cũng đáp lại nhé".
Cô lật từng bức thư, "Nếu những cái này miễn cường là đề nghị cho mình, mình đây cảm ơn mọi người trước, và mình muốn nói là".
Cô ném một bức thư đi, "Mình sẽ không chỉnh răng".
Lại ném một bức, "Cũng sẽ không đổi phong cách sân khấu".
Cuối cùng xé thẳng bức thư nói cô dụ hoặc fans, "Càng sẽ chẳng vì mấy câu của các bạn sẽ thay đổi hình thức ở chung giữa fans với mình. Mình biết nói xong những câu này vẫn sẽ bị soi mói, có lẽ sẽ có càng nhiều người không thích mình hơn, cảm thấy mình tự đại, ngông cuồng, lại cảm thấy mình không lễ phép, không tiếp thu ý kiến. Nhưng tiếng nói không thích mình quá nhiều, mình thật sự phải lắng nghe hết sao? Có người không thích mình cũng rất bình thường. Nhưng cũng có rất nhiều người thích mình. Nếu mình tốn quá nhiều sức đi lắng nghe lời của những người không thích mình mà chẳng đi nghe lời nói của người thích mình".
Giang Diệp ngước mắt lên, cười với máy quay, "Vậy thì người thích mình sẽ đau lòng đấy".