Tiết mục kết thúc.
Sáu người lại một lần nữa đứng thành hàng, chào hỏi với khán giả.
Khi tới Giang Diệp, tiếng hét lại lên một tầm cao mới.
"Chào mọi người, mình là Giang Diệp".
Giang Diệp nghe được phần lớn đều đang gọi vợ ơi, biết được hiệu quả sân khấu lần này tuyệt đối đạt tới mức cô mong muốn.
Cô cười tủm tỉm nói. "Ngay lúc này, rất vui vì có thể được hợp tác cùng với thầy Mục trong tiết mục này. Mấy ngày trước đó được thầy Mục dạy bảo, mình cũng đã tiếp thu được rất nhiều. Hy vọng mọi người có thể yêu thích tiết mục này của chúng mình".
Mục Tinh Trì bên cạnh: ...
Trường hợp như Giang Diệp đây luôn biết nói lời hay lẽ phải.
Trên thực tế có mấy phần là thật thì cũng chẳng chắc chắn được nhưng dù có vậy, khóe miệng hắn vẫn nhếch lên.
Người xem ở gần sân khấu lớn tiếng hỏi cô: "Giang Diệp! Mặc ít như vậy em có lạnh không?".
Vấn đề này hiển nhiên là tìm được tiếng nói chung với mọi người.
Phía sau lại vang lên thanh âm hết lần này tới lần khác.
"Hu hu hu tuy rằng đã tháng ba rồi nhưng thời tiết còn chưa ấm lên đâu! Con gái à mặc nhiều hơn nhé!"
"Đừng bị cảm đó! Bọn chị lo cho em lắm đấy!".
Nhưng Giang Diệp ngẩn người, sau lại lắc lắc đầu, "Không lạnh".
Ánh mắt cô đảo qua phía dưới, nửa đùa nửa thật, "Nghe được nhiều người gọi tên mình như vậy, đương nhiên là không lạnh".
Quả nhiên cô nói câu này, khán giả bên dưới lại là một đợt sóng thần thanh âm mới.
Sau khi tương tác với mọi người xong, giáo viên sẽ quay về phòng nghỉ của mình, thực tập sinh thì về phòng hậu trường của mình.
Nhưng nhóm của Giang Diệp còn chưa đi vào thì đã bị chặn ở cửa.
"Giang Diệp đã về!!".
"Giang Diệp! Cậu biết không, lúc ấy toàn bộ hậu trưởng đều đang kêu tên cậu! Cậu đỉnh quá đi mất, tớ xem ngờ cả ra!".
"Hu hu hu tớ nghĩ nếu tớ không bị loại thì tốt rồi, trận chung kết tớ nhất định phải hợp tác với cậu một lần!".
"Giang Diệp à, không thì giờ cậu ký tên cho tớ đi! Tớ cảm thấy chữ ký của cậu sau này có thể bán được giá siêu hời! Chờ sau này mới ký thì không kịp rồi!".
Giang Diệp: ....?
Đối mặt với những sự nhiệt tình này, Giang Diệp bất đắc dĩ cười một cái, vừa đáp ứng yêu cầu của họ, vừa nỗ lực chen qua đám đông, cuối cùng cũng về được chỗ ngồi.
Lâm Tôi trêu cô: "Fans nhà em giờ đúng là càng nuôi càng lớn?".
Giang Diệp nhìn cô một cái, cười nói, "Nếu không chị cũng xem xét chút đi, gia nhập luôn?". Không chờ Lâm Tối trả lời, Trình Chân lập tức nói: "Tớ có thể gia nhập!".
Cô nhanh chóng ngồi cạnh Giang Diệp, chớp chớp mắt hỏi, "Tớ mới xem cậu nhảy xong, thật sự quá quá quá đẹp!".
Cô có hơi ngượng ngùng ôm mặt, đôi mắt lại sáng bừng lên, rất mong chờ hỏi: "Sau này cậu có thể dạy tớ nhảy như vậy không?".
"?". Giang Diệp nhìn cô, "Không phải cậu không thích nhảy kiểu này hả?".
"Trước đúng là không thích nhưng giờ thì khác. Hơn nữa, lúc nhìn cậu nhảy có cảm giác rất chấn động".
Giọng Trình Chân càng thêm nghiêm túc, "Lại nói, tớ cũng chẳng thể nào cứ theo mãi một phong cách được, cũng phải thử những cái mới".
Nói cách khác, cô không thể chỉ có fans mẹ mà thôi.
Giang Diệp nghe ra ý tứ của cô, cười một tiếng, lại nhìn nhìn người bên cạnh, "Sao cậu không hỏi Đàm Mộng?".
"Cũng có thể". Trình Chân chớp chớp mắt, nhìn về Đàm Mộng ngồi cạnh Giang Diệp, "Vừa rôi cô giáo Tiểu Đàm nhảy đẹp ơi là đẹp, tớ cũng thích ơi là thích".
Đoạn thứ nhất của màn biểu diễn là Đàm Mộng.
Tuy rằng không đạt tới mức độ và khí chất như của Giang Diệp nhưng biểu hiện của cô nàng tuyệt đối có thể dọa người ta kêu gào tứ phía, có thể trực tiếp tự cài BGM cho bản thân.
"Không cần, ai muốn dạy cậu chứ". Đàm Mộng lập tức phản bác.
Trình Chân mếu máo, đầu kề lên đầu gối Giang Diệp, hệt như cây cải thìa héo héo.
"... Hơn nữa, chính tớ cũng còn phải học tập Giang Diệp nữa". Đàm Mộng nhỏ giọng bổ sung một câu.
Giang Diệp: ?
Giang Diệp có hơi bất ngờ.
Nếu đổi lại là Đàm Mộng của trước kia, tuyệt đối không nói mấy lời như vậy.
Trước kia, dù cho cô ấy có nhận ra được sự chênh lệch giữa mình và người khác thì cũng chỉ nói, này cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ giỏi hơn tớ một xíu thôi, ngay lập tức tớ có thể đuổi kịp được.
Giang Diệp dừng một chút, đùa giỡn nhéo mặt cô: "Cậu có phải bị ai nhập hồn hay không?".
Đàm Mộng: ...
Đàm Mộng tức giận hất tay Giang Diệp: "Không có đâu".
Đúng là bởi vì có được cơ hội đứng chung sân khấu với Giang Diệp, cô mới càng hiểu rõ được sự chênh lệch giữa cô và Giang Diệp.
Cô vốn cho là bản thân cố gắng lâu như vậy, đã sắp đuổi kịp Giang Diệp rồi nhưng không ngờ là, Giang Diệp còn tốt hơn so với cả lúc trước.
Có lẽ, biểu hiện hôm nay của cô trên sân khấu có thể được điểm nhưng Giang Diệp chắc chắn là điểm cao tuyệt đối.
Cô đương nhiên không phục nhưng chính vì lý do không phục này cho nên càng muốn bắt kịp cô ấy.
"Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tớ chỉ là muốn ... kháng chiến dài kỳ thôi"
Đàm Mộng nhìn cô, dừng một chút, giọng rất kiên định, "Lần tới, chờ tới sân khấu tiếp theo, tớ vẫn muốn cùng nhóm với cậu".
Giang Diệp cong cong mắt, cũng gật đầu chắc nịch, "Được, chào mừng nhé".
...
Sân khấu thứ tư là sân khấu rap của thầy Thôi Kỳ.
Chắc hẳn là do lâu lắm chưa được hợp tác với rapper chuyên nghiệp nên lần này, tâm trạng của Lương Úc khá tốt, đoạn rap phối hợp với Thôi Kỳ có thể nói là nét bút thần chấm phá của cả bài.
Mà sân khấu cuối cùng là do thầy Nhạc Hạ dẫn dắt《Rung động ngày xuân》.
Thầy Nhạc Hạ phụ trách đánh đàn và vocal chính.
Lâm Tối là C, cùng với bốn thức tập sinh còn lại thể hiện hơi thở tình yêu tràn đầy sức sống vào mùa xuân vô cùng hoàn hảo, đẹp đẽ.
Nghe nói, biên đạo của bài này cũng là do chính cô làm.
Giang Diệp chắp tay sau lưng ở sau cánh gà xem Lâm Tối, thấy cô nàng nháy mắt với máy quay, thiếu tí nữa cười thành tiếng.
Lâm Tối vậy mà nhảy kiểu bài như này.
Quá thú vị đi mất.
Nếu là trước kia, cô ấy hẳn là chết cũng không chọn bài hát như này.
Nhưng sau khi tới chương trình này, hình như cô ấy đều đang thử thách chính bản thân mình.
Giang Diệp lại nghĩ nghĩ.
Hoặc là nói, trong chương trình này, hầu như ai cũng sẽ có sự thay đổi, dù ít dù nhiều, đều đang hoàn thiện chính mình.
....
Sau khi các bài hát đã được trình bày xong, năm thầy cô lại quay về sân khấu.
Tại nơi này, bọn họ sắp kể về trải nghiệm của chính mình trong mấy tháng vừa qua ở 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》.
Thầy Trần Nhất Minh và cô Nhạc Hạ vì đã đứng tuổi nên lời ăn tiếng nói khá trầm ổn.
Thôi Kỳ vẫn trước sau như một, vừa trêu chọc người xem vừa chọc thực tập sinh, còn đem cả bản thân vào.
Dương Tinh Tinh thì lại là mẫu người dễ khóc điển hình, nói một hồi xong suýt nữa dìm nhau trong biển nước.
Người cuối cùng lên tiếng chính là Mục Tinh Trì.
"Ban đầu khi tới chương trình này, tôi đúng là ôm trách nhiệm tới làm giáo viên, muốn cho những thực tập sinh đó học một lớp về sự khó khăn để có thể trở thành idol, về sự hiểm ác vô cùng của giới giải trí này. Nhưng sau tôi mới phát hiện, những người cần nạp kiến thức không chỉ có thực tập sinh mà cũng có cả tôi".
Mục Tinh Trì như nhớ tới cái gì, nhẹ cười một tiếng, "Chính tôi cũng chẳng ngờ được, tới nơi này làm thầy, kết quả lại bị một số thực tập sinh dạy vỡ lẽ cho một số bài học".
Trước đó, các thầy cô không nói cảm nghĩ cũng là giả nghĩ nhưng lời của Mục Tinh Trì lại chẳng giống họ, thậm chí còn khác xa hình tượng kiêu ngạo tận trời đất bình thường của hắn.
Dưới khán đài vốn đang có người kêu tên hắn giờ cũng im dần.
"Cho nên tại nơi đây, tôi muốn cảm ơn... thực tập sinh đã chỉ dạy tôi. Các em dạy tôi rất nhiều. Cũng hy vọng rằng, mỗi một thực tập sinh kiên trì với giấc mơ của mình đều có thể biến nó thành hiện thực".
Mục Tinh Trì ngưng một chút, cười, "Cũng hy vọng, khi rời khỏi chương trình, các em ấy sẽ ngày một tốt hơn".
Lúc này, Giang Diệp đang ở hậu trường tìm quần áo bỗng hắt xì một cái.
Thực tập sinh bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy?".
"Quá lạnh". Giang Diệp sờ sờ cánh tay lạnh lẽo của mình, "Tớ hình như nhiễm chút khí lạnh rồi".
Lạ thật, đã tháng ba rồi sao tiết trời còn lạnh vậy.
Nói xong cô lại hắt xì một cái.
Quả nhiên ở trên sân khấu nói gì mà vì có các cậu nên không còn lạnh nữa đều là giả hết.
Nét mặt Giang Diệp bất biến nghĩ nghĩ, lúc nên mặc nhiều chút thì cứ mặc đi, giữ ấm mới là lẽ sống.
...
Các thầy cô phát biểu xong, người xem cũng rời khỏi trường quay, vội vàng trở về đăng repo công diễn.
Còn thực tập sinh và giáo viên được sắp xếp đi phỏng vấn sau diễn.
Vấn đề phỏng vấn của Giang Diệp tương đối ít, chủ yếu chỉ hỏi cô hợp tác với thầy Mục Tinh Trì như nào, có thấy hồi hộp không, thái độ huấn luyện bình thường của thầy ấy như nào.
Giang Diệp cũng đoán được đại khái các câu rồi, trong lòng chẳng gợn sóng mà nói một tràng, cuối cùng còn nhanh trí cảm ơn sự yêu chiều của các fans với mình.
Chờ tới lúc kết thúc, cô vội vàng thay quần áo, cất gọn đồ diễn rồi chuẩn bị trở về.
Giang Diệp tính toán trong lòng, lát còn phải ra ngoài chảo hỏi với các trạm tỷ một tiếng rồi mới trở về nghỉ ngơi cho tốt.
Nghỉ chưa được nửa ngảy thì phải chuẩn bị cho chung kết, ở giờ phút này rồi thì không nên bị cảm.
Giang Diệp thu dọn đồ vật xong, lúc chuẩn bị ra ngoài lại gặp được một người không muốn gặp.
Mục Tinh Trì vốn đang đứng dựa tường, thấy cô mới đứng thẳng: "Quay về sao?".
Giang Diệp gật đầu, lễ phép chào hỏi, "Thầy còn có việc sao?".
Mục Tinh Trì lắc lắc đầu, chỉ nói, "Sân khấu hôm nay rất xuất sắc".
Lúc ở trên đó, trái tim hắn vẫn rung động.
Giang Diệp ở trên sân khấu dường như cứ mãi tỏa sáng như vậy, khiến người khác bất giác đắm chìm.
Giang Diệp cười cười, "Thầy cũng rất tuyệt".
Sân khấu này, nói tới cùng cũng là sân khấu hợp tác với thầy cô. Dù có như nào, bởi vì có Mục Tinh Trì nên mới là một sân khấu hoàn chỉnh.
Hơn nữa, mới nãy, biểu hiện trên sân khấu của hắn cũng rất khá, cũng thêm điểm cho hiệu quả của toàn màn biểu diễn.
Mục Tinh Trì im lặng chốc lát, nhìn Giang Diệp, ngập ngừng mãi mới nói. "Giang Diệp, em đúng là thực tập sinh tôi thưởng thức nhất. Nhưng ... Chúng ta quả là vẫn hợp làm bạn bè hơn?". Hắn cười, trông rất ung dung.
Giang Diệp chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời, "Vẫn là làm thầy trò đi".
Cô cố tình làm cho giọng thêm trang nghiêm, "Thầy sẽ mãi là thầy Mục mà em kính trọng".
Mục Tinh Trì: ...
Trong lòng hắn tự giễu, khẽ cười một tiếng.
Giang Diệp đúng là Giang Diệp.
Tới con đường làm bạn cũng chẳng cho hắn ủi một đường.
"Vậy thầy Mục, em đi đây, bye bye". Giang Diệp lui về sau hai bước, vẫy vẫy tay với hắn.
Cô nói xong thì không ngoảnh lại, xoay người rời đi.
Mục Tinh Trì nhìn theo dáng cô.
Cô mặc áo bông trắng chạy đi, rất nhanh đã mất hút cuối hành lang.
Làm thầy trò sao.
Được thôi, vậy dừng ở quan hệ thầy trò đi.
Nói như vậy, hắn hẳn sẽ mãi mãi nhớ rằng, Giang Diệp là học trò lứa này của hắn.
Mục Tinh Trì rũ mắt, khẽ nói, "Hẹn gặp lại, cô Tiểu Giang".