Trọng Sinh Sủng Phi

chương 152: ngoại truyện (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Linh

Lần này Triệu Hữu Đường dẫn theo không ít quan viên xuất hành, Phùng Mạnh An tự nhiên cũng ở trong đó, có điều cha nương lớn tuổi không đi, những cáo mệnh phu nhân này mắt thấy Hoàng hậu, ào ào tiến lên vấn an.

Phùng Liên Dung trước kia ở trong cung cũng từng tiếp kiến mệnh phụ, đã thói quen, cười bảo các nàng không cần câu nệ, ánh mắt lại nhìn về phía mấy vị cô nương ở phía sau.

Sinh ra từ nhà quan, đều là có ánh mắt, vốn Hoàng thượng vì hiển lộ rõ thái bình thịnh thế, vui chung với dân, mời quan viên cùng du hành cũng không nhất định phải mời nữ quyến. Có điều Hoàng hậu cùng đi ra cũng là thích hợp, nhưng nữ nhi của mấy quan viên đang độ tuổi đợi gả, cái này không khỏi không tế nhị.

Nhóm mệnh phụ đều tự dẫn nữ nhi đến bái kiến, tâm tư không giống nhau.

Những cô nương đều đang độ tuổi niên hoa (tươi đẹp), Phùng Liên Dung nhìn trong mắt, không khỏi nghĩ đến chính mình năm đó, tâm tình cũng có chút phức tạp. Nhìn thấy phu nhân, cô nương có ánh mắt tránh né nàng đều nhớ kỹ, nghĩ về cung rồi nhất định không thể muốn, miễn cưỡng người khác, không cam nguyện, đối hai bên đều không tốt.

Đến cùng không phải ai đều nguyện ý cùng hoàng thất kết thân.

Trừ những người đó ra thì cũng không còn mấy, Trương thị cùng nàng đi ở đằng trước, nhẹ giọng cười nói: "Dáng dấp lớn lên không tệ, ngôn hành cử chỉ cũng hào phóng."

Phùng Liên Dung gật đầu: "Đúng vậy, đều thật tiểu thư khuê các." Nàng hơi dừng, thanh âm thấp hơn: "Nhưng cũng không phải ai đều tốt."

Hóa ra nàng cũng nhìn ra, người luôn có tốt xấu, Trương thị nói: "Dù sao cũng không cần gấp."

"Ngươi cũng để ý hơn chút, lát nữa Thừa Diễn cũng sẽ tới, hắn nếu coi trọng người nào, vẫn phải theo hắn."

Trương thị nghe được câu này ngược lại có chút do dự: "Vậy nếu hắn nhìn trúng Vương cô nương thì sao?"

Vừa rồi Phùng Liên Dung cũng là chỉ cô nương đó, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng có chút lỗ mãng, không nói là quá, nhưng cũng không giống như là người an phận."

Nàng dừng chân lại, do vấn đề này khó trả lời.

"Ngươi nói sao?" Nàng hỏi lại.

Trương thị cười rộ lên.

"Nương nương, con ta còn nhỏ, chưa từng nghĩ đến."

Phùng Liên Dung tính tình đặc biệt dảy rộng, cho nên Trương thị cùng nàng quen thuộc, ngay cả đùa cũng dám, vấn đề này lại bị lui trở về.

Phùng Liên Dung thở dài: "Ta vốn cho rằng nuôi bọn họ lớn lên đã là rất khó, không nghĩ tới còn phải bận tâm như vậy, xem ra lệnh của phụ mẫu lời của mai mối cũng không phải không tốt."

Một người làm mẫu thân, luôn sẽ dần phát hiện rất nhiều vấn đề ban đầu chưa từng nghĩ tới.

Ví như Triệu Thừa Diễn, mới đầu nàng cảm thấy nên để hắn tự chọn một người mình thích, đến bây giờ mới phát hiện, nếu thật sự làm như vậy, vạn nhất không như ý của nàng lại có chút phiền phức.

Quả nhiên nói nuôi con một trăm tuổi, ưu sầu dài chín mươi chín.

Lo lắng cái này, lo lắng cái kia.

Trương thị thấy nàng nhíu mày, cười trấn an: "Thừa Diễn thông minh như vậy, nhất định sẽ phân rõ."

Mọi người đang đi về phía trước, nhưng một vị Tề phu nhân lạc tuốt ở phía sau đang thấp giọng răn dạy mấy người nha hoàn: "Ngay cả một người cũng nhìn không xong, các ngươi mau đi tìm."

Nha hoàn vội vã đi tìm.

Lại nói hai huynh đệ Triệu Thừa Diễn lúc này đang rảnh rỗi, Nghiêm Chính liền dẫn đi xem người.

Triệu Thừa Mô vỗ bả vai huynh trưởng: "Ca ca coi chừng, ta không đi."

Triệu Thừa Diễn hận nghiến răng nghiến lợi: "Đệ đây là không đi cùng ta? Vậy đệ định đi đâu? Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, đệ cũng đi xem cho ta đi."

"Lại không phải nương tử của ta, ta xem cái gì? Ca ca tự mình dụng tâm chút." Hắn nhấc chân liền chạy.

Triệu Thừa Diễn chỉ phải nhắm mắt lại.

Hắn nghĩ, hắn đi chuyến này không phải hắn nhìn các cô nương, mà là một đám mệnh phụ cùng các cô nương nhìn hắn, nghĩ liền cả người khó chịu, liền tình cảnh đó, hắn thật sự có thể phân tâm nhìn khắp nơi sao?

Nhưng Phùng Liên Dung nói như vậy, hắn không tiện từ chối.

Triệu Thừa Mô đi rồi cũng thấy buồn cười, hắn đã có thể tưởng tượng được tình cảnh của Triệu Thừa Diễn.

Vì ngăn chặn mình cũng gặp phải cục diện như vậy, hắn có phải là nên chọn cho mình một người trước không?

Đang nghĩ, hắn liền phát hiện mình đi xa, vừa muốn quay trở lại, Đại Lý ho nhẹ một tiếng, ghé bên tai hắn nói khẽ: "Bên kia đang trốn hai người, Điện hạ xem, có phải nô tài nên xử trí?" Vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ hướng bên cạnh một cây đại thụ che trời.

Triệu Thừa Mô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cây lộ ra một góc váy màu hồng đinh hương, một đầu khác lại lộ ra một góc màu xanh đậu.

Là hai nữ tử.

Hôm nay phụ hoàng du hành, đó là chuyện lớn, dọc đường đều có hộ vệ, hai người này lén lút là vì sao? Chẳng lẽ là thích khách, nhưng thiên hạ nào có thích khách ngốc như vậy?

Vậy thì chính là nữ quyến được mời?

Triệu Thừa Mô đột nhiên muốn cười, đó là một trong những thê tuyển của Đại ca hắn hay sao?

Hắn khoát tay, quay lại, đứng ở một bên liền bất động.

Phía sau hai người chờ một hồi mới ra ngoài.

Đúng là Tề gia Nhị cô nương Tề Thần cùng nha hoàn Quế Hương.

Quế Hương vẻ mặt đưa đám nói: "Cô nương, nô tì cầu ngài mau trở về đi, lát nữa phu nhân tìm đến, nô tì không phải bị bán sao? Cô nương thương xót nô tì với."

Tề Thần khẽ mắng: "Ngươi chỉ lo cho mình, ta còn là chủ ngươi đấy!"

Quế Hương nghĩ không ra: "Cô nương được tuyển không phải tốt sao, đây chính là Vương phi đó."

Triệu Thừa Mô được định là Thái tử, Triệu Thừa Diễn khẳng định chẳng mấy chốc sẽ phong vương, chỉ còn chờ thành thân rồi khai phủ.

Tề Thần nói: "Vương phi cũng không tốt, xưa nay những phiên vương đó trừ Vương phi còn có Trắc phi, không thiếu một ai, cô nương ta nếu thật bị tuyển, về sau nhìn chằm chằm cái này, nhiều mệt?"

"Cô nương chắc chắn là mình được tuyển?"

Tề Thần kiêu ngạo nói: "Nhìn diện mạo của ta như vậy là không khó, không nói quốc sắc thiên hương, cũng không kém bao nhiêu."

Triệu Thừa Mô nghe buồn cười, hơi ló đầu ra nhìn lại, chỉ thấy Tề Thân đứng ở phía xa, thân mình yểu điệu, ngược lại thật đúng là giống đại mỹ nhân. Chính là giọng điệu nói chuyện đặc biệt tùy ý, có chút giống Triệu Thừa Diễn, bộ dáng đối rất nhiều chuyện đều không thèm để ý.

Quế Hương nghe xong cũng muốn cười, nói: "Cô nương có thể lòi mặt xấu ra mà, vẫn tốt hơn là trốn đi."

"Không phải vậy, như vậy hỏng danh tiếng, truyền đi, ta làm sao còn gả cho lương tế?" Tề Thần rung đùi đắc ý, "Bổn cô nương không nói xứng với đại anh hùng, cũng phải xứng với đại trượng phu chứ?"

Quế Hương nói: "Đại hoàng tử cũng không kém mà, hơn nữa, nô tì nghe nói, không chừng Thái tử điện hạ cũng ở trong đó, cô nương vẫn là trở về đi, phu nhân nói, cô nương được tuyển, Tề gia cũng có thể thăng chức rất nhanh."

Tề Thần lại hừ lạnh một tiếng: "Vương phi thì cũng thôi, còn làm Thái tử phi, về sau phải làm Hoàng hậu, nhưng xưa nay Hoàng đế nào mà không phải ngựa đực?"

"Ngựa đực?" Quế Hương há hốc mồm: "Đó là cái gì?"

Quế Hương không biết, đầu kia Triệu Thừa Mô lại đen mặt.

Cô nương gia nói chuyện không biết liêm sỉ, ngay cả ngựa đực cũng biết đến, Tề gia dạy con kiểu gì vậy, lá gan còn rất lớn, lại dám nói như thế! Hắn thiếu chút nữa thì hiện thân.

Đại Lý cũng yên lặng chảy mồ hôi.

Tề Thần nói lỡ miệng, bổ cứu: "Đó là ý có nhiều phi tần, ta cũng không cam tâm sống cuộc sống như vậy, cuộc đời này sở cầu, cũng chỉ là một đời một thế một đôi."

Quế Hương nói: "Nhưng đương kim hoàng thượng không phải đối Hoàng hậu rất tốt sao? Hiện giờ một vị phi tử cũng không có."

Tề Thần nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đó là khó có được, có điều làm vị Hoàng đế tốt cũng nên như vậy, ngươi nghĩ xem, cả ngày sa vào nữ sắc thì có thể làm thành chuyện lớn gì? Một Hoàng đế tốt nên nghĩ nhiều cho dân, nói đến, đương kim Hoàng thượng quả đúng là rất tốt, những lời này nói thì dễ, nhưng ở đời sau cũng không dễ làm."

Quế Hương lại là vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Đời sau, đây là ý gì?"

"Đúng vậy, đời sau, ngươi có lẽ không thể nghĩ được xa như vậy, nhưng về sau thế giới của chúng ta nhất định không giống vậy, luôn không ngừng tiến bộ, tương lai chúng ta ra khỏi nhà không cần ngồi xe ngựa, nói không chừng còn có thể bay nữa, nước cũng không cần gánh, trong phòng bếp đặt cái thùng, vặn một cái mở, nước liền rào rào chảy xuống... Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt." Nàng nói xong khát khao này, mang theo sâu đậm mất mác.

Quế Hương nghe được như si như say, tương lai thật sẽ có mổ ngày như vậy?

Triệu Thừa Mô cũng rất là khiếp sợ, cô nương này hóa ra còn là người thích ảo tưởng, chính là những điều nàng nghĩ đến sao lại thần kỳ như vậy, gọi người hướng tới như thế.

Nhưng chờ hắn lấy lại tinh thần, Tề Thần cùng Quế Hương đã đi rồi.

Truyện convert hay : Lăng Thiên Thần Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio