Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

chương 69: 69: để mất dấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Liên Kiều và Điềm Á Hiên phải đổi hai chuyến tàu hoả để đến được Cửu Lạc thành, cuối cùng là từ bến cảng Cửu Lạc đến thẳng Hoa thành trong vòng bốn đến năm ngày tùy theo biến động của thời tiết.

Trên đường đi, cô luôn theo sát sao gia đình Tống Uyển Trân, nhưng khi đến cảng Cửu Lạc, chỉ vì vài phút sơ sẩy không để ý đến, mà cô đã không nhìn thấy bọn họ đâu nữa, dĩ nhiên cô cũng không biết tiếp theo họ sẽ lên chuyến tàu nào.

Mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu đến Hoa thành, muốn đi chuyến tiếp theo thì phải đợi đến ngày mai.

Nếu cô đi nhầm chuyến, vậy thì khi đến Hoa thành, tìm đến nơi Tống Uyển Trân ở đã là chuyện khó khăn, chứ đừng nói đến việc giúp đỡ.

"Kiều, làm sao đây, nửa tiếng nữa chuyến tàu đầu tiên sẽ chuẩn bị khởi hành, nếu không nhanh mua vé thì không kịp mất."

Lâm Liên Kiều vẫn giữ trạng thái nghĩ ngợi một lúc.

Bây giờ Tống Uyển Trân có lẽ đã lên tàu rồi, hoặc cũng có thể cô ta đi chuyến tiếp theo vào ngày mai.

Suy ngẫm một lúc, cô đành thở dài rồi đưa ra quyết định.

"Chúng ta đi chuyến này vậy, ngồi tàu hỏa liên tục mấy ngày lưng tôi như sắp gãy rồi, giờ chỉ muốn nhanh chóng nằm ngủ một giấc thôi."

Lâm Liên Kiều đang khá mệt mỏi, cô đoán rằng gia đình của Tống Uyển Trân cũng thế, xác suất bọn họ sẽ đi chuyến tàu sớm này sẽ cao hơn.

Nhưng đó chỉ là phán đoán thì cũng có thể đúng mà cũng có thể sai, cô đành đánh liều một phen vậy.

"Woa, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến một nơi hoành tráng như thế này đấy Kiều."

Điềm Á Hiên vừa đặt chân lên tàu đã cảm thán không ngớt, dù không phải là loại người ham mê vật chất, nhưng thú thật nhìn sự đồ sộ của con tàu này, cậu ta không thể không trầm trồ.

Đây là tàu vượt biển nên vô cùng lớn, trên tàu có cả phòng ngủ riêng cho từng khách, có nhà hàng, có cả quán trà kịch và nhiều thứ khác nữa.

Lúc còn bé, Lâm Liên Kiều đã được cha đưa đi một lần, chút ấn tượng vẫn còn để lại nên cô cũng không mấy kinh ngạc.

Điềm Á Hiên bất chợt nhỏ giọng, có phần thiếu tự tin.

"Nơi này sang trọng như thế… chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"

Cậu ta nhìn vào túi tiền của mình đem theo mà có chút ái ngại, mấy ngày nay cũng toàn là bị cô dành chi trả.

Cô nói với cậu ta, giữa bạn bè không nên nhắc nhiều đến chuyện tiền bạc, tuy nhiên có lẽ vé tàu lần này tốn không ít, nhìn quầy bán vé vẫn hoạt động gần sát giờ khởi hành là biết, có thể vì chỉ có một số ít người là có điều kiện đi được.

"Kiều à, cậu cứ tính…"

Lâm Liên Kiều biết Điềm Á Hiên đang nghĩ gì trong đầu, cô không để cậu ra nói huỵch ra liền vội chen ngang vào vì không muốn để cậu ta cảm thấy áp lực.

"Tôi là người lôi cậu đi nên đương nhiên tôi có trách nhiệm lo cho cậu.

Tôi mà để cậu phải móc túi ra thì tối tôi không ngủ được vì áy náy mất."

Điềm Á Hiên biết cô chỉ nói như thế để làm cậu ta không phải ngại ngùng.

Cậu ta cũng không muốn làm bầu không khí giữa cả hai trở nên khó xử thêm, liền cười cười thẹn thùng cho qua, nhưng trong lòng tự hứa, một dịp khác nhất định phải bù lại cho cô.

Đột nhiên, con tàu xuất hiện cơn rung lắc mạnh, Lâm Liên Kiều đứng không vững, bất ngờ ngã ra phía sau.

Điềm Á Hiên với tay ra muốn kéo cô lại nhưng đã không kịp mà hoảng hốt kêu lớn.

"Kiều Kiều…"

"A…"

Tưởng chừng như sắp bị ngã đập xuống mặt sàn rồi, nhưng cô lại bất ngờ va phải ai đó ở phía sau, người này cũng bất giác đưa tay đỡ lấy cô.

Cơn rung lắc chỉ xuất hiện vài giây rồi biến mất, cô lúc này mới bình tĩnh mà mở mắt, nhưng hình như cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

"Mềm thật đó."

Người đàn ông đỡ cô bất giác nói nhỏ, nhưng cô lại nghe thấy rất rõ ràng, đôi mắt nhanh chóng nhìn xuống nơi xuất hiện cảm giác ớn lạnh thì bất ngờ nhìn thấy hai bàn tay lớn đang đặt trên ngực của mình.

Cô giật mình, mặt đỏ bừng ngay tức khắc đứng bật dậy, vội vã tránh xa đôi bàn tay kia.

"Kiều, cậu không sao chứ?"

Điềm Á Hiên lúc này hớt hãi tiến tới, cậu ta vẫn chưa thấy những gì xảy ra với cô, nên không quá để ý đến người đàn ông kia, chỉ chăm chăm nhìn xem cô có bị thương không.

"Không sao, chúng ta đi thôi."

Cô chỉnh đốn lại chiếc nón bị lệch rồi vội kéo Điềm Á Hiên đi mà đến cả người đã đỡ giúp mình trong cơn rung lắc vừa rồi cô cũng không nhìn mặt.

Sau khi cô đi được một đoạn, phía sau người đàn ông có một người mặc quân phục chạy ào tới, vẻ mặt vụng về lại hấp tấp.

"Thống soái, ngài không sao chứ? Vừa rồi phía trước có một phiến đá ngầm, thuyền trưởng vội đánh lái tránh đi nên…"

Người đàn ông có vẻ không mấy để tâm đến lời người quân nhân này nói, anh ta ngơ ngẩn nhìn vào đôi bàn tay vẫn còn vương vấn chút cảm giác chân thực ban nãy, bỗng nhiên lại nhếch miệng lên, cười khẩy xảo quyệt.

"Xem ra chuyến đi dài ngày này không còn vô vị nữa rồi, haha."

Lâm Liên Kiều đến nhận phòng của mình, bước chân vào trong phòng cô vội vàng khóa chặt cửa, tim cô vừa rồi đập nhanh đến mức suýt nhảy ra ngoài.

Cô ôm lòng ngực nhẹ nhõm thở ra.

"Suýt chút bị lộ rồi, tên vừa rồi hẳn là một tên sở khanh, về sau phải quấn vải chặt hơn mới được, haizzz."

Hiện tại trong phòng không có ai, cô nhanh chóng cởi ra những lớp vải gò bó rồi nhảy ù vào trong chăn ấm.

Gương mặt thỏa mãn dụi dụi lên chiếc gối êm.

"Mệt quá đi mất, chuyện gì đến thì cứ đến, để ngủ một giấc rồi tính sau vậy?"

Vậy là cô đánh một giấc dài, từ khi mặt trời ở trên đỉnh đến khi nó khuất dần ở đường chân trời, cô vẫn còn đang nhắm mắt, tận hưởng giấc ngủ sâu.

Rồi bỗng nhiên cô giật mình choàng tỉnh bởi những tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó cô nghe được tiếng của Điềm Á Hiên vọng vào.

"Kiều, dậy ăn tối thôi, cậu đã bỏ lỡ buổi trưa rồi, không tốt cho dạ dày đâu, đừng ngủ nữa."

"Được rồi, đợi tôi một lát, tôi ra ngay đây."

Cô lờ đờ ngồi dậy dù vẫn muốn nằm thêm một lát, nhưng bụng lúc này lại đánh trống, làm cô cũng không còn cách nào khác.

Lâm Liên Kiều rất nhanh đã thay quần áo xong, cô mở cửa ra thì nhìn thấy Điềm Á Hiên đưa mắt nhìn mình chằm chằm một cách khó hiểu.

"Kiều, cậu không mặc đồ nam nữa sao?"

Cậu ta nói xong, mặt cô đơ ra như tượng đá nhanh chóng nhìn lại bản thân, người đang mặc váy, chân mang đôi cao gót mới, tóc thì xoã dài.

Ngủ một giấc thoải mái xong đầu óc cũng lú lẫn.

Cô vội vàng đóng cửa lại, mặt điềm tĩnh nhưng tâm lại loạn.

"Điên mất thôi, cậu đợi thêm một chút."

Rầm một tiếng, cánh cửa lại đóng kín, Điềm Á Hiên cũng rất chịu khó đứng đợi trước phòng cô.

Áng chừng hai mươi phút sau, cô rốt cuộc cũng bước ra với bộ dạng cải trang chỉnh chu.

Cô chỉnh lại giọng nói, gằn xuống cho nam tính.

"Đi thôi."

Hai người đi lên nhà hàng ở tầng hai.

Tuy là nhà hàng trên tàu nhưng quy mô chẳng khác gì nhà hàng trên mặt đất, thậm chí còn tráng lệ hơn vài bậc.

Xung quanh toàn những người ăn mặc sang trọng, có vẻ toàn là người giàu có.

Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác ở một nơi sa hoa như thế này, Điềm Á Hiên cảm thấy có một chút lạ lẫm, biểu hiện vẫn còn rất rụt rè mà đi phía sau cô.

"Hai thiếu gia mời vào trong."

Người phục vụ nở nụ cười tươi tắn, rất kính cẩn, thượng tôn châm ngôn "khách hàng là thượng đế".

Lâm Liên Kiều phất tay gọi Điềm Á Hiên lên nói nhỏ, ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn quan sát xung quanh.

"Điềm Á Hiên, nhớ để ý xem Trân Trân và gia đình của cậu ấy có trên tàu này không?"

"Tôi biết rồi.".

Tàu này rất lớn, nhưng cũng chỉ hơn trăm hành khách, nếu Tống Uyển Trân có ở trên tàu, thì không khó để bắt gặp được.

Trong khi cô đang chăm chú tìm kiếm người khác, bản thân lại không chú ý đến có một ánh mắt đã nhìn trúng cô ngay từ lúc cô bước vào.

Là người đàn ông lúc sáng, trên mặt vẫn một vẻ gian xảo đó.

"Ồ, kia chẳng phải là kẹo bông nhỏ đã va phải mình sao? Lại gặp nhau rồi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio