Hạ Nhược trở lại phòng mình rồi nhìn quanh bốn phía, bố trí tương đối đơn giản.
Trên tường đối diện giường, treo một khung ảnh của gia đình, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc mà đứng cạnh nhau.
Cô nhạy bén phát hiện, ảnh gia đình đã bị lệch, hẳn là có người đã chạm qua.
Cô đi qua rời đi khung ảnh, lộ ra két sắt mà mẹ nguyên chủ đã để lại.
Dựa theo ký ức của Hạ Nhược, cô dùng vân tay mở ra ổ khóa thứ nhất, sau đó lại dùng đồng tử mắt để mở ra ổ khóa thứ hai.
“Răng rắc!” Ngăn tủ phát ra tiếng vang nhỏ, cô lôi từ bên trong ra một hộp gỗ.
Hộp gỗ có hoa văn cổ xưa, nhìn qua như đồ vật từ thời thượng cổ, mặt trên không có khóa, nguyên thân vẫn chưa biết cách làm sao để mở chiếc hộp này ra.
Hạ Nhược sau khi đã nghiên cứu kỹ càng, liền biết được phương pháp mở khóa.
Cô đem ngón tay cắt đứt, giỏ một giọt máu lên trên, giọt máu dần dần dung nhập vào chiếc hộp gỗ trong nháy mắt.
Hộp tự động mở ra một cách chậm rãi, bên trong chính là chìa khóa của Cổ lão.
Trừ bỏ chìa khóa, cũng không còn thêm thứ gì nữa để nhắc nhở, Hạ Nhược không biết chìa khóa này dùng để làm gì, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, mẹ cô đã dặn dò cô rất kỹ, nhất định phải bảo vệ được chiếc hộp này, như vậy chìa khóa này hẳn là một đồ vật vô cùng quan trọng.
Phòng của cô cũng chỉ có Hứa Ảnh mới được quyền đi vào, cũng có nghĩa chính bà ta là người đã động vào khung ảnh, chẳng nhẽ là muốn tìm chìa khóa?“Thùng thùng!” Một tiếng đập cửa vang lên.
Hạ Nhược nghĩ xong liền đem chìa khóa cất vào không gian, đem hộp thả vào trong két sắt.
Mở cửa, liền thấy Hứa Ảnh bưng một chén canh đứng ở cửa.
“Tiểu Nhược tham gia thi khảo sát hẳn là rất vất vả, dì có hầm một chén canh gà cho cháu, thừa dịp còn nóng, cháu mau uống đi.
” Trong mắt Hứa Ảnh toàn bộ là tươi cười cùng yêu thương, tựa như là một trưởng bối hiền từ.
Hạ Nhược tiếp canh gà trong tay bà ta: “Vâng!”Một tay khác thì nâng lên chuẩn bị đóng cửa, Hứa Ảnh đứng ở bên ngoài có vẻ mặt hơi cứng đờ: “Tiểu Nhược, có phải cháu gặp được chuyện gì không vui phải không? Có thể tâm sự cùng dì Hứa?”Không biết vì sao, bà cảm thấy Hạ Nhược lần này tham gia thi khảo sát trở về, lại thay đổi không ít, trước kia thân cận cùng ỷ lại với bà bao nhiêu, hiện tại lại biểu hiện lãnh đạm bấy nhiêu.
“Cháu có chút mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi sớm!” Hạ Nhược nói xong liền đóng cửa lại, làm Hứa Ảnh đứng ở ngoài cửa đang muốn nói gì đó liền ngỡ ngàng.
Ánh mắt trầm xuống, kiềm chế suy nghĩ muốn gõ cửa lần nữa, bà ta xoay người đi xuống lầu.
Hứa gia là Hoa kiều thế gia chuyên về y học cổ, rất chú ý về dưỡng sinh, trước kia, mỗi ngày Hứa Ảnh đều sẽ hầm canh dược cho cô bồi bổ.
Hạ Nhược cúi đầu cẩn thận ngửi mùi canh gà, lại uống một ngụm nhỏ để thử, ánh mắt liền biến lạnh.
Bên trong quả nhiên bỏ thêm thuốc, chỉ là rất khó phát hiện, Hứa Ảnh đã lợi dụng hoàn toàn canh dược thiện để cho hai loại dược liệu tương khắc, tạo ra độc tố cho cô uống, chẳng sợ mang canh đi kiểm tra, cũng khó có thể phát hiện ra được vấn đề gì.
Hiện tại, Hạ Nhược cũng xác nhận được hoài nghi của mình là chính xác.
Tinh thần lực cùng tốt chất thân thể của nguyên thân đột nhiên rơi xuống cấp D, thậm chí còn có thể tiếp tục hạ xuống, các thiết bị khám chữa cũng không thể tìm ra nguyên nhân, kết quả chuẩn đoán là do cô nghe tin bố mình bị chết trận dẫn đến bi thương quá độ mà bị như vậy.
Nhưng cô lại phát hiện, đan điềm trong cơ thể này đang chứa một loại độc tố, một giống như là tằm ăn dâu, từng chút một phá nát tinh thần lực cùng tố chất thân thể của mình.
Hạ Nhược thở dài, nguyên thân chỉ sợ chết cũng không nghĩ đến, biến cô trở thành một phế tài có sức chiến đấu giảm tận cấp lại là người cô tin tưởng cùng thân cận nhất – Dì Hứa.
Nếu cấp bậc không có hạ thấp, dị năng vẫn là cấp ba như cũ, nguyên thân cũng sẽ không chết ở điểm thi khảo sát, Hứa Ảnh chính là một trong những hung thủ hại chết cô.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Hứa Ảnh là người bên cạnh mẹ của nguyên chủ, cùng bà từ nhỏ lớn lên cùng nhau vô cùng trung thành, bà cũng coi Hứa Ảnh như là người nhà mà đối đãi, vì vậy nguyên thân mới kêu bà ta là Hứa dì.
Nhưng nguyên nhân gì khiến người được coi là “trung thành” này phải bội chứ?.