Ngày hôm sau vừa sáng sớm Thu Sơn đã thấy Yên Tử chờ hắn ngoài cửa rồi, Thu Sơn thấy nàng hăng hái như vậy cũng vui vẻ mà dạy nàng Linh Xảo Bộ. Chỉ là Thu Sơn không ngờ chỉ mới ngày mà dường như nàng đã có chút tiến bộ, chỉ là có chút mà thôi a.
Nhưng những ngày hôm sau khiến Thu Sơn càng ngày càng ngạc nhiên, Yên Tử chỉ mới qua ngày nàng liền nắm được Linh Xảo Bộ, tuy di chuyển còn lúng túng nhưng căn bản thì nàng đã nắm được. Nhưng... gương mặt nàng có chút không đúng...
- Yên Tử cô đã nắm được cơ bản của Linh Xảo Bộ rồi, cô thật sự giỏi hơn ta nghĩ.
Thu Sơn lại gần Yên Tử nói.
Yên Tử nghe Thu Sơn khen nàng cũng cảm thấy vui mừng nhưng sau đó thì...
- Nhưng Trúc cơ đỉnh phong không phải là không cần nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô mà xem, còn ra dáng nữ nhân nữa không? Mau về nghỉ ngơi đi, từ ngày mai sắp xếp thời gian cho hợp lí, nếu không thì cô không cần phải đến đây nữa.
Thu Sơn nói xong liền bỏ mặc Yên Tử đứng đấy rồi đi vào nhà.
Không phải hắn vô tình mà hắn chỉ đang dứt khoát với nàng mà thôi, trời chỉ mới gần trưa nhưng Thu Sơn không dạy nàng nữa, nàng tiến bộ như vậy hẳn là đã dành rất nhiều thời gian vào việc luyện tập, nếu cứ như vậy ngay cả sức để nàng đi cũng không nổi nữa a.
Yên Tử đứng đấy cúi đầu suy nghĩ hồi, sau đó liền quay đầu rời đi.
Thu Sơn cũng không phải là người vô tình, hắn lặng lẽ bám theo nàng, nếu nàng còn trốn hắn luyện tập nữa, hắn liền đứng ra mắng nàng trận ra trò a.
Nhưng Yên Tử cũng đã lớn, nàng cũng đã biết suy nghĩ rồi, thấy nàng trở về nghỉ ngơi Thu Sơn cũng yên tâm trở về.
Những ngày sau hắn cũng làm như vậy, cứ mỗi khi nàng trở về Thu Sơn lại bám theo nàng, có lần nàng lén trốn Thu Sơn luyện tập mình liền bị hắn đứng ra mắng cho trận, từ sau ngày hôm đó nàng liền không dám tại phạm nữa.
- Hm, ngay mai là ngày khởi hành đến Khai Nguyên Quốc, Linh Xảo Bộ cô cũng đã nắm được rồi, vậy nên hôm nay chỉ đến đây thôi, cô về nghỉ ngơi đi.
Thu Sơn nói với Yên Tử.
- Thu Sơn, cảm ơn ngươi.
Yên Tử mỉm cười nói.
- Không có gì, lần này cũng là lần để cho cô ra ngoài học hỏi, chứ cứ nội trong cái Thiên Sơn Tông thật sự quá nhàm chán a.
Thu Sơn xua tay đáp.
Yên Tử đi rồi Thu Sơn liền đi vào trong nhà, nhưng còn chưa kịp vào đến cửa bỗng nhiên miếng ngọc bội đeo trên hông hắn liền phát sinh dị biến.
Miếng ngọc bội này là không gian chứa sủng thú Thu Sơn đổi từ hệ thống, hắn không muốn Tiểu Điêu lúc nào cũng chạy loạn nên hắn liền dùng cách này để giữ nó lại.
- Cái này là... sắp đột phá rồi?
Thu Sơn nhìn miếng ngọc bội đang phát sáng liền vui mừng phấn khởi, hắn biết Tiểu Điêu sắp đột phá lên Thất trọng rồi a.
Thu Sơn nhanh chóng vào trong phòng đóng cửa lại, hắn đang rất háo hức chờ Tiểu Điêu đột phá. Nhưng khiến Thu Sơn phải thất vọng bởi hắn đợi cả buổi liền không có chuyện gì xảy ra cả, miếng ngọc bội vẫn cứ phát sáng như vậy.
Thậm chí Thu Sơn hắn chờ lâu quá liền ngủ quên lúc nào không hay.
- Lão đại... Lão đại...
Thu Sơn cảm nhận được ai đó đang gọi hắn liền choàng tỉnh dậy, hắn đứng bật người dậy nhìn xung quanh như không có ai cả.
- Quái lạ... vừa nãy rõ ràng có người gọi ta, là ta nằm mơ sao???
Thu Sơn gãi đầu gãi tai nói.
- Lão đại, ta ở đây.
Bỗng âm thanh phát ra ngay bên dưới khiến Thu Sơn giật bắn người.
- Hả? Tiểu la lỵ nhà ai tại sao lại ở đây thế này?
Thu Sơn nhìn xuống dưới, đập vào mắt hắn là tiểu la lỵ tóc búi bím, gương mặt khả ái, tròn trĩnh dễ thương... nhưng tại sao nàng lại ở đây???
- Lão đại, là ta, Tiểu Điêu đây.
Tiểu Điêu bực bội nói.
- Tiểu Điêu? Tiểu Điêu nào.... Hả???
Thu Sơn há hốc miệng nhìn Tiểu Điêu, hắn quên Tiểu Điêu đột phá sẽ là Thất giai có thể hóa hình, nhưng cái bộ dạng này...
- Không thể nào, ngươi thật sự là Tiểu Điêu sao???
Thu Sơn hỏi lại, hắn vẫn còn không tin sự thật trước mặt hắn a.
- Lão đại, ta cũng đâu muốn biến thành Tiểu la lỵ đâu, nhưng lão thiên cho ta hình dạng này chẳng lẽ ta có thể chối bỏ được sao?
Tiểu Điêu trèo lên ghế ngồi nói.
- Ha ha, con Yêu thú thất biến nay biến thành Tiểu la lỵ, ha ha...
Thu Sơn lúc này bình tĩnh lại hắn mới thấy buồn cười, đường đường là Thất biến yêu thú nay lại trong hình dáng Tiểu la lỵ, mọi người biết chuyện này không cười đến bể bụng mới là lạ, còn nhìn bộ dáng nó leo lên chiếc ghế cũng khó khăn khiến Thu Sơn càng nhịn lại càng buồn cười.
- Lão đại, đừng trêu trọc ta nữa, hơn nữa ngài cũng đã ngủ rất lâu rồi, trời cũng đã sáng, ngài còn không định đi Khai Nguyên Quốc sao?
Tiểu Điêu nói.
- Hả, vậy còn chờ cái gì nữa? Mau đi thôi.
- Khoan đã Lão đại.
- Chuyện gì nữa?
- Ẫm ta.
- ... Ngươi nói cái gì?
- Ẫm ta.