Thu Sơn hắn đứng chôn chân tại đó, hắn thấy bóng người lao tới và sau đó "soạt" tiếng, trước khi hắn kịp nhận ra thì Thanh Thanh đã lao ra chắn mũi kiếm đâm về Thu Sơn, mũi kiếm sắc bén dễ dàng đâm xuyên qua ngực nàng.
- Chết đi!!!
Cố Tư Vũ rút kiếm khỏi người Thanh Thanh sau đó tiếp tục chém về phía Thu Sơn.
- Cút!!!
Thu Sơn đỡ lấy Thanh Thanh rồi tung cước đá bay Cố Tư Vũ.
- Thanh Thanh!
Lam Cung chủ vội vàng lao tới chỗ Thanh Thanh.
Thanh Thanh lúc này bị kiếm của Cố Tư Vũ đâm xuyên, y phục màu xanh lam nay đã được nhuộm đỏ bởi máu, nhưng hơn hết gương mặt nàng vẫn đang mỉm cười.
- Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy???
Thu Sơn không hiểu, vì sao nàng lại đỡ kiếm này thay hắn chứ? Hắn khẳng định kiếm này không thể làm hắn bị thương nhưng nàng lại thay hắn đón lấy kiếm của Cố Tư Vũ, hắn chỉ mới quen nàng vậy tại sao nàng lại liều mạng vì hắn như vậy chứ???
- Thu... Thu Sơn... cuối cùng muội... muội có thể đối mặt... với huynh rồi...
Thanh Thanh gắng gượng nói.
- Hả?
Nghe lời nói của Thanh Thanh Thu Sơn bỗng có cảm giác khiến hơi thở của hẳn trở nên gấp gáp...
- Nàng nói thế ngươi còn chưa hiểu hay sao? Thanh Thanh chính là người ngươi tìm kiếm, là Tiểu Thanh, là vị hôn thê của ngươi, mau tránh ra để ta xem thương thế của nàng.
Lam Cung chủ nói xong liền đẩy Thu Sơn tránh qua bên sau đó xem xét vết thương của Tiểu Thanh.
- Người mà ta luôn tìm kiếm... là Tiểu Thanh... là vị hôn thê của ta...
Thu Sơn hắn phải mất lúc mới có thể tiếp thu nổi những lời mà Lam Cung chủ nói, người đỡ kiếm cho hắn dưới kia chính là người mà hắn bao lâu nay mất công tìm kiếm? Là Tiểu Thanh?
Đùa sao? Người mà hắn tìm kiếm bây lâu nay lại đang ở ngay trước mặt hắn, nàng còn vì hắn mà đỡ lấy kiếm của Cố Tư Vũ, đây không phải sự thật đúng không??? Khi hắn nhận ra người đang nằm dưới kia chính là Tiểu Thanh càng khiến Thu Sơn không thể bình tĩnh lại nổi.
- Tránh ra!!!
Thu Sơn bất chấp gạt Lam Cung chủ qua bên.
- Thu Sơn, ngươi định làm gì???
Thu Sơn mặc kệ Lam Cung chủ có nói như thế nào, hắn lấy ra thanh kiếm sau đó tự cắt vào bàn tay mình.
Thứ mà Luyện đan sư luôn ao ước có được chính là Huyết Chu Tước, Chu Tước có khả năng phục hồi vết thương tức thì, bởi vậy máu của Chu Tước có thể dùng để luyện đan dược chữa thương có không . Thu Sơn có ấn kí của Chu Tước, hắn bởi vậy cũng có khả năng phục hồi của Chu Tước, máu của hắn tuy không mang lại hiệu quả như của Linh Nhi nhưng cũng đủ để cứu Tiểu Thanh rồi.
Thu Sơn nhỏ từ từ từng giọt máu của hắn lên vết thương của Tiểu Thanh, những giọt máu từ từ thấm vào vết thương và dường như chúng đang hòa quyện lại, bằng vào mắt thường cũng có thể thấy vết thương của Tiểu Thanh nhanh chóng khép miệng lại, tuy không lành lại ngay nhưng bây giờ đã không còn nguy hiểm gì nữa.
- Đây... đây là???
Mọi người lúc này cực kỳ kinh ngạc, Thu Sơn biết hắn vừa gây ra kinh động cực lớn, xem ra chuyện hắn có ấn kí của Chu Tước khó mà giấu được.
Nhưng trước hết... hắn vẫn còn việc phải làm.
- Lam Cung chủ, Tiểu Thanh ta giao cho ngài.
Thu Sơn nói với Lam Cung chủ.
- Thu Sơn, ngươi định làm gì?
Lam Cung chủ hỏi.
Đây chẳng phải là hỏi thừa sao? Hắn đi tính sổ chứ còn làm gì nữa chứ?
Cố Tư Vũ lúc này có vẻ như đã bất tỉnh thật, Thu Sơn lấy ra Tinh Không Kiếm tiến lại gần Cố Tư Vũ.
- Thu Sơn, dừng lại!
Nhậm Tông chủ đứng bật dậy nói.
Nhưng Thu Sơn hắn không còn nghe nữa, hiện tại hắn không muốn nghe bất cứ điều gì khác, hắn chỉ có mục đích: Giết Cố Tư Vũ.
- Lớn mật!
Phong Thần Vũ chắc chắn không thể để yên cho Thu Sơn giết Cố Tư Vũ được, hắn từ trên lao xuống chắn trước người Cố Tư Vũ.
- Cút.
Thu Sơn lạnh giọng nói.
- Hừ, tiểu tử miệng còn hôi sữa dám ngông cuồng trước mặt Phong Thần Vũ ta? Ta cho ngươi biết thế nào là Phân thần cảnh!
Phong Thần Vũ nói xong khí tức bức người của Phân thần cảnh khiến mọi người xung quanh đứng không vững, kẻ yếu có khi không chịu nổi còn phun ra cả búng máu.
- Vậy là không cút?
Thu Sơn cũng không cần nói nhiều với Phong Thần Vũ, hắn đã muốn chết thì Thu Sơn sẽ cho hắn toại nguyện.
- Dừng lại.
Lúc này Nữ Hoàng Minh Phượng cùng Tần Vương xuất hiện ngăn cản Thu Sơn lại.
- Tiểu Điêu, người họ giao cho ngươi.
Thu Sơn vừa dứt lời vệt sáng chui ra từ miếng ngọc bội bên hông hắn sau đó từ từ hóa thành tiểu la lỵ.
- Nhớ đừng giết họ, ngươi chỉ cần cản họ lại giúp ta.
Thu Sơn nói với Tiểu Điêu.
- Rõ rồi Lão đại.
Tiểu Điêu đáp.
- Chỉ là con Thất biến yêu thú liền nghĩ cản được ta? Vọng tưởng.
- Vậy còn chưa chắc.
Tiểu Điêu sau đó lập tức hóa về bản thể, cả người nó được bao bọc trong ngọn lửa rồi lao tới người.
- Giờ đến lượt ta rồi.
Thu Sơn từng bước tiến tới Phong Thần Vũ nói.