Hành trình đến Thiên Sơn tông đã gần kết thúc, nhóm người Thu Sơn cuối cùng đã đến được ngọn núi của Thiên Sơn tông, nhìn ngọn núi cao chót vót, Yên Tử thở dài:
- Haiz, nhìn ngọn núi này thật sự không muốn leo lên Thiên Sơn tông.
- Muội đừng ở đó mà than vãn, lúc xuống núi không phải muội nhanh nhẹn nhất hay sao?
Lệnh Hồ Xung cười nói.
Yên Tử không để ý, nàng ngồi xuống đất nói:
- Muội mệt rồi, không đi nổi.
- Muội lại muốn gì đây?
Lệnh Hồ Xung nhíu mày.
- Xung ca, huynh cõng muội đi.
Yên Tử chỉ chờ có vậy cười tươi nói.
Mọi người ai cũng thở dài, riêng Hân Hân thì nàng chỉ cười trừ, còn Thu Sơn thì hắn vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
- Thật hết cách với muội.
Lệnh Hồ Xung cúi người hạ thấp xuống, Yên Tử tươi cười đứng dậy nhảy lên lưng Lệnh Hồ Xung.
Cả người lại tiếp tục lên Thiên Sơn tông, trên đường đi họ cũng gặp số người lên Thiên Sơn tông khảo nghiệm.
- Nhanh lên chút, có lẽ khảo nghiệm sắp bắt đầu rồi.
Lệnh Hồ Xung quay lại nói với mọi người.
- Cái này... hay mọi người cứ lên trước đi, ta sẽ lên sau.
Hân Hân ngại ngùng nói, kì thực trải qua quãng đường đến Thiên Sơn tông khiến nàng có chút mệt mỏi, cơ thể nàng là Thuần Âm Chi Thể nhưng cảnh giới của nàng cũng chỉ là người thường thôi, không thể nào theo kịp được.
- Thu Sơn, ngươi giúp nàng đi.
Yên Tử ở trên lưng Lệnh Hồ Xung nói.
- Ta?
Thu Sơn thắc mắc chỉ tay vào mặt mình.
- Vì ngươi là nhỏ nhất, Xung ca cõng theo ta rồi, Hoàng Mạc Tà và Hàn Gia Lâm cũng đã tuổi, chuyện nam nữ thụ thụ bất thân đối với mấy người nhỏ như ta và ngươi không thể tính được, ngươi dù sao cũng là Luyện khí tầng , đừng nói mang theo nàng không nổi?
Hân Hân ranh mãnh đáp.
người Lệnh Hồ Xung, Hoàng Mạc Tà và Hàn Gia Lâm chỉ biết nhìn nhau mà cười khổ.
- Thật sự không cần thiết... ta có thể lên sau mọi người mà.
Hân Hân lúng túng nói.
Thu Sơn suy nghĩ lát rồi nói:
- Bây giờ người chúng ta chơi Búa bao kéo, ai thua thì phải mang theo Hân Hân lên Thiên Sơn tông, các ngươi thấy công bằng chứ?
- Cái này...
Hoàng Mạc Tà và Hàn Gia Lâm không nghĩ Thu Sơn sẽ làm vậy, quả thật hắn không quan tâm đến chuyện nam nữ gì ở đây a.
- Được rồi, nhanh chóng quyết định kẻo trễ giờ, ta nói trước là ta sẽ ra bao.
Thu Sơn nói xong liền bắt đầu.
- Búa kéo bao...
Kết quả đã có, nhưng Thu Sơn thật sự thất vọng...
- Ta nói ngươi này Thu Sơn, lời ta nói ngươi đáp ứng có phải là xong không, cần gì như vậy chứ, kết quả cuối cùng cũng đâu khác đâu?
Yên Tử cười cười nói.
Còn Thu Sơn hắn thật không biết gọi tên kia là ngu ngốc hay thông minh nữa, ta đã nói ta ra bao rồi các ngươi lại còn ra búa, các ngươi không muốn cõng người đẹp à???
Thực chất người Hàn Gia Lâm và Hoàng Mạc Tà cũng... muốn a, nhưng người họ cho rằng Thu Sơn dương đông kích tây, nói ra bao sẽ ra búa để danh chính ngôn thuận mà mang theo Hân Hân, nhưng họ không ngờ... thật sự không ngờ a.
Thu Sơn quay lại nhìn Hân Hân, thấy Thu Sơn nhìn mình Hân Hân liền quay mặt đi không dám đối mặt, Thu Sơn thấy Hân Hân còn cao hơn cả hắn, cõng nàng thật sự không được a.
- Mạo phạm rồi.
Thu Sơn bước lại gần Hân Hân, tay vòng ra sau gáy nàng tay đưa xuống khuỷu chân bế nàng lên.
- Hả!!!
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ Thu Sơn hắn dám làm như vậy a, nhất là Hân Hân, nàng lúc này má cũng đã ửng đỏ cực kì xấu hổ.
- Đừng nói nhiều, lên đường.
Thu Sơn không quan tâm nhiều, hắn làm vậy vì cảm thấy tiện hơn thôi, còn xấu hổ tất nhiên hắn cũng có nhưng không thể không làm a, lời cũng đã nói ra chẳng lẽ lại không tuân theo, hắn chỉ biết ngậm ngùi tăng tốc lao thẳng lên Thiên Sơn tông, hắn muốn lên càng nhanh càng tốt.
- Chờ bọn ta.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau sau đó đuổi theo Thu Sơn.