Đã qua gần tháng, tình trạng Thu Sơn lúc này đã tiến triển khá tốt chỉ có điều trong tháng qua mỗi lần ăn uống, tắm rửa, đi... nhà xí cũng cần Trương Nhị Hổ làm giúp, điều này khiến hắn thật sự mất hết mặt mũi. Nhưng mất mặt mũi quá nhiều lần nên hắn với Trương Nhị Hổ bây giờ như cha con vậy, thân thiết cực kì.
Thật ra chỉ mới tuần hắn đã có cảm giác có thể cử động được tay chân rồi nhưng hắn không nói, hắn cảm thấy lạ nên không nói ra. Người bình thường cần - tháng mới có thể cử động, còn cần - tuần nghỉ ngơi tránh vận động mà hắn chỉ mới tuần đã có cảm giác cơ thể hoàn toàn bình phục.
"Nếu tháo mấy tấm vải ra có lẽ ta có thể vận động, đến lúc đó không cần phiền Đại Thúc, Đại Thẩm cùng Tiểu Thanh nữa" Thu Sơn hắn tự nhủ.
- Đại thúc, ta cảm giác có thể cử động được rồi, thúc giúp ta thử chút.
Nghe Thu Sơn nói, Trương Nhị Hổ đặt chén cháo xuống.
- Không được, mới gần tháng, ngươi không nên cố gắng, ảnh hưởng đến sau này.
- Ta muốn thử.
Thấy Thu Sơn tràn ngập tự tin ánh mắt, Trương Nhị Hổ định giúp hắn cắt mấy miếng vải trên tay.
- Để ta giữ giùm Thúc.
- À... ờ.
Thu Sơn lấy tay trái giữ lấy miếng vải ở tay phải hắn, Trương Nhị Hổ ậm ừ đáp tiếng.
- ......
- Tiểu tử ngươi!!!
Lúc này Trương Nhị Hổ mới nhận ra, hắn cực kì kinh ngạc, Thu Sơn hắn đã có thể cử động được rồi, mới bao nhiêu thời gian chứ, vỏn vẹn gần tháng.
- Thúc làm nhanh chút, ta muốn đi lại.
Thấy Thu Sơn hắn thúc giục, Trương Nhị Hổ liền cắt rồi tháo nhanh mấy miếng vải cùng mấy chiếc kẹp gỗ.
Thu Sơn việc đầu tiên là ngồi dậy, hắn cực kì muốn vận động rồi, bao lâu nay hắn chỉ nằm trên giường, chán muốn xỉu.
- Ta thử.
Thu Sơn bắt đầu chạm đôi chân xuống đất từ từ nâng người lên.
Theo dõi Thu Sơn, Trương Nhị Hổ ánh mắt giống như đang theo dõi chính nhi tử của mình học những bước đi đầu tiên vậy, cực kì háo hức cùng chờ mong.
Đầu tiên Thu Sơn khá bỡ ngỡ, hắn đi được bước đã muốn ngã, nhưng hắn tập trung lại thời gian sau dó từng bước từng bước cho đến khi ra khỏi cánh cửa căn phòng.
- Ta làm được. Ha ha, Đại Thúc ta đã làm được!!!
Thu Sơn mừng rỡ quay lại nói với Trương Nhị Hổ, thấy Thu Sơn như thế Trương Nhị Hổ thật không cầm được lòng.
- Tốt tốt tốt, thật sự rất giỏi.
Trương Nhị Hổ nói liền chữ "Hảo", hắn lúc này đây cực kì hài lòng.
- A, Mẫu thân nhìn kìa, Thu Sơn ca đã đi lại được rồi kìa.
- Thu Sơn, ngươi đã khỏe.
Lưu Bích Ngọc cùng Tiểu Thanh vui mừng đến bên cạnh Thu Sơn.
- Cũng nhờ có mọi người, Thu Sơn ta mới có ngày hôm nay, cảm tạ.
Thu Sơn nói xong liền quỳ xuống nhưng đầu gối còn chưa kịp chạm đất thì Trương Nhị Hổ đã đỡ lấy hắn.
Bỗng Trương Nhị Hổ lóe lên ánh mắt rồi nhìn qua Lão Nương Bích Ngọc của hắn, thấy Lão Nương hắn mỉm cười gật gật đầu Trương Nhị Hổ bèn nói:
- Thu Sơn, ngươi cảm thấy Tiểu Thanh như thế nào?
- Tiểu Thanh là cô gái tốt, ai sau này cưới được Tiểu Thanh là phúc tu kiếp.
Nghe Trương Nhị Hổ hỏi, Thu Sơn không suy nghĩ mà nói ra, Trương Nhị Hổ cùng Lưu Bích Ngọc đứng cười lớn còn Tiểu Thanh thẹn thùng quay má hồng qua bên không dám đối mặt Thu Sơn.
- Vậy sau này ngươi lấy Tiểu Thanh, chúng ta là người nhà, thấy được không?
- Đây là phúc.... Hả???
Thu Sơn hắn giật mình.
Tiểu Thanh mới còn nhỏ nhưng đã cực kì dễ thương, hắn cũng không đến nỗi quá tệ, có thể nói đây là phúc cho hắn cũng không biết chừng.
- Sao, im lặng là đồng ý a. Ngươi bây giờ đã có hôn ước với Tiểu Thanh nhà ta, cũng coi như người nhà được rồi, ha ha ha.
- Ta...
Thu Sơn bối rối quay qua Lưu Ngọc Bích, rồi quay qua nhìn Tiểu Thanh, đúng lúc Tiểu Thanh đang nhìn hắn mắt chạm nhau, cả ngượng ngùng quay đi.
- Cũng... không thể ý kiến mình ta được, nếu Tiểu Thanh không đồng ý...
- Con... con không phản đối.
Tiểu Thanh nghe được Thu Sơn nói thì bỗng nhiên nói lớn.
- Ha ha, tốt, Lão Nương, chúng ta có con rể rồi a.
- Đúng là rất tốt.
Thật ra Thu Sơn trong tháng qua rất được lòng mọi người, hắn cực kì ngoan ngoãn, nói chuyện cực kì quan tâm người khác, tính cách của hắn rất được lòng của mọi người, vì thế Trương Nhị Hổ cùng Lưu Bích Ngọc mới quyết định giao Tiểu Thanh cho hắn.
- Tối nay nên ăn mừng thật lớn a.
Trương Nhị Hổ vỗ vỗ vai Thu Sơn nói.
Còn đối với Thu Sơn, hắn vẫn còn rất bỡ ngỡ chưa thể tiếp thu nổi, nhưng hắn vẫn biết rằng: "Đây là phúc chứ không phải họa" Thu Sơn hắn tự nhủ.