Thu Sơn bước vào động, trong động có những bậc thang để đi xuống dưới, hắn bước theo vị trưởng lão đến căn phòng giam.
- Vào đi, ở đây ngày ngươi chỉ được ăn bữa cơm, đến giờ khác sẽ có người mang tới cho ngươi, mong rằng tháng sau ngươi còn có thể trở ra.
Vị trưởng lão nói, Thu Sơn liền gật đầu rồi cùng Chu Tước bước vào trong.
- Ầm.
Cánh cửa nhà gian đóng lại, ánh sáng duy nhất từ cây đuốc trên tay trưởng lão cũng đã mất, nhà giam chỉ còn bóng tối bao trùm.
- Chu Tước, cô đâu rồi?
Thu Sơn hắn không nhìn thấy gì xung quanh, dù sao hắn chưa luyện tới mức nhìn thấu màn đêm, ở trong này không có ánh sáng nên hắn cũng chỉ đành sờ soạng để tránh đụng phải tường.
- Chu Tước ở đây.
Bỗng đóa hỏa diễm xuất hiện trên tay Chu Tước, đóa hỏa diễm liền soi sáng cả nhà giam.
Thu Sơn bây giờ mới để ý cái nhà giam này, ở đây có vẻ tồi tàn hơn hắn nghĩ, trong đây trống trơn không có lấy cái giường, bụi bám đầy sàn khiến Thu Sơn phải lắc đầu ngao ngán.
- Cô còn không chịu nghe ta, bây giờ thì tốt rồi.
Thu Sơn phủi phủi góc sàn rồi ngồi xuống nói.
- Ngài ở đâu thì Chu Tước ở đó, chút khổ này có là gì chứ?
Chu Tước nâng tay, đóa hỏa diễm lập tức bay lên cao, nàng đi đến cạnh Thu Sơn định ngồi xuống cùng hắn.
- Chờ chút.
Thu Sơn nói xong liền cởi y phục bên ngoài ra trải xuống bên cạnh.
- Ngài đâu cần phải làm vậy chứ?
Chu Tước khó hiểu nhìn Thu Sơn.
- Chỉ là có chút nóng thôi nên vừa hay làm tấm thảm luôn.
Thu Sơn hờ hững đáp.
- Không thành thật.
Chu Tước liền ngồi xuống ngả vào vai Thu Sơn.
- Cô lại làm gì nữa vậy?
Thu Sơn liền đẩy đầu nàng ra bực tức nói.
Bỗng Thu Sơn sực nhớ ra điều gì đó:
- À đúng rồi, có chuyện ta muốn hỏi cô, lúc đánh nhau với Diệp Hàn Phong ta giống như trở nên có chút khác lạ vậy, ta mặc dù chưa từng giết người nhưng lại có cảm giác giống như cực kỳ muốn chém giết hắn vậy, ta cũng không biết ta bị gì nữa.
Thu Sơn bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy khá lạ, hắn trước kia còn e ngại việc ra tay đánh người nhưng vừa rồi thì sao chứ? Hắn giết người nhưng không có cảm giác tội lỗi hay sợ hãi nào, hắn cảm thấy mình như bị biến thành con người khác vậy.
- Đó là do ấn kí của Chu Tước, Chu Tước đã là phần của ngài rồi nên việc ngài bị ảnh hưởng là việc bình thường, đối với kẻ thù thì không có chữ "nhân từ".
Chu Tước từ từ giải thích.
Thu Sơn nghe xong cũng chỉ "uhm" tiếng, việc hắn bị ảnh hưởng không phải là chuyện xấu, hắn luôn chê bản thân nhu nhược biết bao nhiêu lần rồi a.
- Được rồi, ngươi nên tu luyện thêm đi, cảnh giới của ngươi bây giờ đừng nói đến chuyện tìm Yêu Vương, đến mấy trưởng lão Thiên Sơn tông sợ ngươi còn đánh không lại nữa là.
Thu Sơn nghiêm giọng nói.
Chu Tước "dạ" tiếng rồi cũng chìm vào trạng thái tu luyện.
" tháng này vẫn là nên nâng cao cảnh giới, đợi đến khi ra ngoài... " Thu Sơn đang suy nghĩ thì hắn bỗng nhớ ra chuyện... hắn có hẹn với Hoa Y Liên rằng tháng sau xuống núi, lần này bị nhốt đến khi ra ngoài cũng là gần tháng, hắn cũng nên tìm cách xuống núi a.
Kì thực lúc đó Thu Sơn cũng không nói gì nhiều với Hoa Y Liên, hắn chỉ nói với nàng rằng chờ tháng sau hắn nhất định đột phá Trúc cơ, đến lúc đó hắn mới trị được bệnh cho nàng, trước khi đi hắn không quên dặn nàng không được luyện Thần Hành Bách Biến nữa, nếu tiếp tục luyện e rằng kinh mạch nàng sẽ đứt gãy toàn bộ, còn sống là may chứ nếu không nhẹ thì tàn phế nặng thì xuống chào Diêm Vương a.
Thu Sơn bây giờ đã là Trúc cơ, hơn nữa Hỏa thuộc tính của hắn bây giờ còn rất mạnh mẽ, trị khỏi cho nàng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Vẫn nên tìm cách vượt qua cái phó bản hiện tại, nếu không cảnh giới của ta không thể tăng lên.
Thu Sơn hắn cũng đã được hệ thống cho biết ngoài Phệ Huyết Nghĩ Vương ra thì tiêu diệt Phệ Huyết Nghĩ sẽ chỉ nhận được điểm tích lũy thôi a, đây cũng là cơ hội để hắn tích được số vốn a.
Thu Sơn lấy từ trong không gian hệ thống ra cái tượng gỗ, cái tượng gỗ này hắn có được từ chỗ Hân Hân.
Thu Sơn ngắm nghía cái tượng hồi lâu rồi cất nó đi:
- Phó bản, tiểu gia đến đây.
Ngọn lửa trong lòng Thu Sơn lần nữa bùng cháy mãnh liệt, lúc này hắn cảm thấy cơ thể tràn đầy sinh lực, hắn muốn lập tức đi tới phó bản.
Và ngày tháng cứ như vậy trôi qua, Thu Sơn ngoài việc ăn ra thì lúc nào hắn cũng là tu luyện a.
Có điều khiến Thu Sơn càng muốn nhanh chóng tăng cao cảnh giới bởi vì... nhà vệ sinh ở đây là ác mộng a, có vào ắt có ra, Thu Sơn hắn cùng lắm chỉ chịu đói được ngày, hắn cảm thấy đây là phiền phức cực lớn, hơn nữa thức ăn ở đây giống như thức ăn giành cho heo vậy, khó ăn cực kỳ.
Còn Chu Tước hắn cũng không làm phiền nàng, nàng cứ vậy cho đến tháng trôi qua.