Thu Sơn nói liền làm, hắn từ biệt Hoa Y Liên xong liền cùng Linh Nhi tới Hoàng Thành, Hoàng Thành này cách xa nơi đây gần dặm, thế nên với tốc độ hiện tại cũng cần vài ngày mới tới nơi.
Thu Sơn bây giờ không muốn lãng phí thời gian nên muốn đến đó nhanh nhất có thể nhưng hắn cũng khá lo ngại về Linh Nhi a.
- Đành vậy.
Thu Sơn liền vòng tay ẫm Linh Nhi lên.
- Chủ nhân, ngài...
Linh Nhi cũng bất ngờ bởi hành động của Thu Sơn.
Thu Sơn liền triệu hồi Chu Tước Dực bay lên cao, hắn không muốn lãng phí thời gian nên chỉ còn cách này.
- Ngươi cũng biết xấu hổ cơ à?
Thu Sơn nhìn Linh Nhi có chút lúng túng liền cười hỏi.
- Chỉ là có chút không quen.
Linh Nhi lí nhí đáp.
Thu Sơn cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn cứ vậy mà bay.
Thu Sơn bay không nghỉ liền ngày đã tới Hoàng Thành, hắn cũng tiêu hao khá nhiều Chân Khí Đan, đáp xuống đất cách Hoàng Thành dặm, hắn không muốn gây chú ý a.
- Giờ cô tự đi được rồi.
Thu Sơn đặt Linh Nhi xuống nói.
người sau đó liền đi bộ vào thành.
- Đứng lại.
Đang định đi vào thành thì người họ bị tên lính canh chặn lại.
- Có chuyện gì?
Thu Sơn nhíu mày nhìn tên lính canh.
- Phí vào thành, kim tệ.
Thu Sơn nghe tên lính canh nói liền hiểu ra, ở đây vào cũng cần có thu phí a.
- Cầm lấy.
Thu Sơn quăng cho hắn linh tệ, Thu Sơn hắn chỉ có thể quy đổi điểm tích lũy ra linh tệ nên trên người hắn không có kim tệ a.
- Mời... mời ngài vào thành.
Tên thị vệ mắt sáng lên, đây là phí vào thành của cả người, hắn chắc chắn Thu Sơn là tiểu thiếu gia của đại gia tộc nào đó nên mới tiêu tiền như nước như vậy a.
Thu Sơn mà biết ý nghĩ của tên lính canh chắc cười vỡ bụng mất, hắn chỉ là không có kim tệ nên mới buộc phải đưa linh tệ chứ hắn cũng đâu hoang phí đến mức đấy.
- Quán trọ trong thành đi đường nào vậy?
Trước khi đi Thu Sơn không quên hỏi tên lính canh.
Theo lời tên lính canh Thu Sơn tới được quán trọ khá lớn, bên trong cũng rất đông khách, nhưng khi Thu Sơn vào thì dường như có chút im lặng.
- Khách quan, ngài cần gì?
tiểu nhị chạy ra tiếp đón Thu Sơn.
- Ở trọ, trước đó muốn ăn uống chút.
Thu Sơn đáp.
- Mời vị bên này.
- Hả?
Thu Sơn lúc này hiểu tại sao rồi a, thảo nào ban nãy tới đây có nhiều người nhìn hắn như vậy, kể cả khi vào đây mọi người cũng nhìn về phía hắn còn tên tiểu nhị nói chuyện dường như cũng không nhìn vào hắn, thì ra là do Linh Nhi a.
- Cô đấy sao không an phận chút vậy?
Thu Sơn ngồi xuống càu nhàu nói.
- Không muốn.
Linh Nhi đáp.
Thu Sơn cũng không quản nối nàng, hắn bảo tiểu nhị đem vài món ăn lên, ăn xong hắn còn muốn đi dạo chút a.
- Ây da, không ngờ ngày hôm nay lại gặp được tiên nữ giáng trần, thật may mắn.
Bỗng có nam nhân trẻ tuổi đến bàn Thu Sơn cười nói.
Thu Sơn nhìn người này có vẻ là công tử nhà nào đó, bên cạnh còn có tên thị vệ bảo vệ, nhưng Thu Sơn cũng chẳng thèm để ý, hắn nói Linh Nhi chứ đâu có nói hắn đâu.
- Vị tiên nữ này không biết cao danh quý tính là gì?
Linh Nhi nghe hắn nói từ nãy nhưng nàng cũng không quan tâm đến hắn.
- Chủ nhân, ngài ăn nhiều chút.
Linh Nhi gắp vào bát Thu Sơn vài món ăn nói.
- Chủ... chủ nhân?
Tên công tử bột này vừa nghe Linh Nhi nói liền có chút choáng váng, nàng vừa gọi Thu Sơn là chủ nhân a.
- Ngươi... tại sao ngươi dám làm vậy? Cô nương yên tâm, ta sẽ giải thoát cho cô.
- Người đâu, đánh chết tên khốn này cho ta.
Thu Sơn lúc này âm thầm kêu khổ, Linh Nhi khiến hắn không lúc nào được yên ổn, giá như nàng ẩn thân đi có phải không có chuyện như này xảy ra rồi hay không?
Nhìn người lao về phía mình Thu Sơn liền đặt đôi đũa xuống nói:
- Cút.
Sau đó hắn tặng mỗi người chưởng khiến người bay ra khỏi quán trọ ngã trên đất không rõ sống chết.
Thu Sơn phủi phủi tay sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn, hắn biết họ chưa có chết, hệ thống chưa có thông báo a.
- Ngươi... ngươi...
Tên công tử bột thấy thị vệ của mình bị đánh không rõ sống chết liền sợ hãi nhìn Thu Sơn không nói nên lời.
- Ngươi cũng đi đi trước khi ta đổi ý.
Thu Sơn không thèm nhìn hắn nói.
- Ngươi... ngươi đợi đó cho ta.
Nhìn thấy hắn cong đuôi chạy Thu Sơn liền quay qua trừng mắt với Linh Nhi.
- Chủ nhân, Linh Nhi biết tội, xin chủ nhân giơ cao đánh khẽ.
Linh Nhi liền rơm rớm nước mắt nói.
Thu Sơn tức muốn phát điên lên, mọi người ở đây nhìn hắn với ánh mắt thù hận có, ghen tị có, hắn chỉ muốn yên ổn thôi có được không a?
- Tỷ tỷ, tha cho ta đi, tỷ gây chuyện còn chưa đủ hay sao.
Thu Sơn chắp tay nói, hắn thật sự bất lực a.
Đáp lại hắn là cái vẻ ngây thơ vô số tội của nàng.