Linh Nhi cũng bắt đầu kể cho Thu Sơn nghe cuộc sống của nàng ở Chu Tước Tộc, từ ngày nàng trở về tộc mọi người vui mừng cỡ nào, rồi những ngày tháng sau đó ra làm sao, Linh Nhi đều kể rõ ràng cho Thu Sơn.
Thu Sơn thấy năm qua nàng không hề được yên ổn ngày nào, nhất là năm trước khi Long Tộc đến thảo luận về vấn đề hợp sức chống Yêu Hoàng cùng Yêu Hậu. Linh Nhi đã từ chối nhiều lần nhưng Long Hoàng này thật sự phiền phức, hắn không hề bỏ cuộc cho đến khi Linh Nhi buộc phải theo hắn, thậm chí hắn đã đe dọa nàng nếu không nghe theo hắn liền ra tay với Chu Tước Tộc.
- Ta suy nghĩ việc đó là Long Hoàng này có khả năng đã bị Yêu Tộc nắm thóp, đợi lần tỉ thí nước diễn ra xong ta liền đến Long Tộc chuyến.
Thu Sơn nói.
- Nếu thế thì quả thật rất nguy hiểm, Thánh Thú Tộc ngày càng suy tàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng...
Linh Nhi e ngại nói.
Thu Sơn nhìn lên bầu trời, trời đã sắp sáng rồi, thời gian ở cạnh Linh Nhi trôi qua thật nhanh.
- Ta nghĩ nàng nên theo ta rời khỏi Chu Tước Tộc thì hơn, năm Phân thần trung kỳ, cứ thế này cho đến lúc đại chiến lặp lại nàng cũng chưa phục hồi được cảnh giới ban đầu. Việc ở trong tộc nàng hãy sắp xếp, tháng sau ta sẽ rời khỏi đây, mong rằng lúc ấy nàng sẽ theo ta.
Thu Sơn nhìn Linh Nhi nói.
Linh Nhi có chút khó nghĩ, nếu nàng ở Chu Tước Tộc mãi thì cũng không phải là cách hay, ở đây nàng phải suy nghĩ lo toan cho từng người trong tộc, việc này khiến nàng ít có thời gian hơn. Còn bây giờ nếu nàng theo Thu Sơn rời khỏi Chu Tước Tộc thì Chu Tước Tộc sẽ do ai gánh vác, có ai có thể gánh vác trách nhiệm này thay nàng đây? Linh Nhi đã không chỉ nghĩ đến chuyện này lần, mà là đã rất nhiều lần rồi.
- Thời gian còn tháng, nàng hãy suy nghĩ thật kĩ, nàng có thể lựa chọn ở lại đây, thật sự ta sẽ không ép buộc nàng, còn lần đại chiến sắp tới... ta nhất định dốc hết sức, lần này nhất định ta sẽ bảo vệ được nàng và mọi người.
Thu Sơn mỉm cười nói.
- Thu Sơn...
Linh Nhi nhìn gương mặt của Thu Sơn khiến nàng phải xúc động nghẹn ngào, nàng đã từng tự hỏi biết bao nhiêu lần rằng tại sao Thu Sơn lại có thể mạnh mẽ đến vậy, hắn luôn luôn lo lắng cho người khác trước bản thân mình, tại sao hắn lại phải làm vậy chứ?
- Trời sắp sáng rồi, nàng cũng mau chóng trở về làm Nữ Vương của Chu Tước Tộc đi, mọi người đang cần nàng a.
Thu Sơn đứng dậy nói.
- Vậy chàng tính làm gì?
Linh Nhi cũng đứng dậy hỏi Thu Sơn.
- Tất nhiên là tận hưởng thời gian chút rồi.
Thu Sơn cười cười đáp.
Thật sự thì Thu Sơn không muốn lãng phí thời gian, hắn muốn vào hệ thống để rèn luyện nhưng hắn chợt nhận ra rằng hệ thống không có phản hồi khi hắn gọi, cho dù hắn có la đến khàn cả cổ cũng không có chút động tĩnh.
Vậy nên Thu Sơn quyết định trong thời gian chờ hệ thống trở lại, hắn muốn tận hưởng chút.
Linh Nhi đã trở về với trọng trách Nữ Vương của nàng, Thu Sơn thì vẫn còn đang nghĩ xem hắn nên làm cái gì. Quả thật ở đây không có gì cho hắn làm cả, hắn luôn luôn bận rộn nên đôi khi có chút thời gian rảnh lại không hề biết phải làm gì, mà lần này hắn còn không biết khi nào hệ thống mới trở lại.
- Hm, có cá?
Thu Sơn bỗng chợt để ý dưới dòng sông có vài con cá đang bơi qua bơi lại.
- Vừa hay không có chỗ dùng đến nó.
Thu Sơn mỉm cười nói.
Chẳng là khi hắn vượt qua ải thứ của hệ thống hắn có được đống tơ nhện ngàn năm khi giết chết con Nhện siêu to khổng lồ ấy, theo hệ thống nói có thể dùng làm dây đàn hay may y phục là thích hợp nhất.
Thu Sơn đàn thì không cần rồi, y phục may bằng tơ nhện ngàn năm là lần đầu tiên hắn nghe, với lại ai sẽ may cho hắn? Vậy nên Thu Sơn đã bỏ nó vào không gian giới chỉ trên tay hắn.
Không gian của hệ thống đúng là tiện hơn không gian giới chỉ nhiều nhưng Thu Sơn không muốn có ai thắc mắc là không gian giới chỉ trên người hắn đâu nên hắn liền đổi cái, đó là chiếc nhẫn có không gian mét vuông, y phục hay những thứ cần thiết hắn đều ném vào trong đấy.
- Tiếp theo liền khó khăn a.
Tiếp theo Thu Sơn cần chuẩn bị cái lưỡi câu, hắn phải chạy ngang chạy dọc khắp Chu Tước Tộc chỉ để xin cái kim khâu, sau đó đối với Nguyên anh hậu kỳ thì uốn cái kim thành cái lưỡi câu thì đơn giản rồi.
- Tiểu Điêu, ngươi lại đây chút.
Thu Sơn nói với Tiểu Điêu đang bám trên cái cây.
Tiểu Điêu nghe Thu Sơn nói liền vỗ cánh bay đến bám vào vai hắn, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Thu Sơn đã ra sức nhổ lấy cái lông cánh của nó.
- Lão đại, ngài làm cái gì vậy?
Tiểu Điêu thắc mắc bởi hành động của Thu Sơn.
- Chỉ là cái lông thôi mà, nếu có câu được cá thì đền cho ngươi.
Thu Sơn cười nói.
Tiểu Điêu cũng không quan tâm đến chuyện mất cái lông, đối với nó có thể mọc lại ngay lập tức nên việc đó là không hề hấn gì với nó cả, nó chỉ đang thắc mắc Thu Sơn lấy lông của nó để làm gì mà thôi.
- Đầy đủ cả rồi, chỉ còn thiếu cành cây tốt mà thôi.
Thu Sơn chạy vào trong rừng tìm kiếm cành cây để tạo thành cây cần câu, may cho hắn là hắn tìm được cái cây nhỏ mọc thẳng đứng, hơn nữa độ đàn hồi cũng tốt vậy lên hắn liền làm "Lâm tặc" đốn hạ nó.
Khi đã làm mọi thư xong xuôi rồi hắn liền vào trong tộc xin chút bánh thừa, vì Thu Sơn có quen biết với Nữ Vương nên không ai lại đi từ chối hắn cả.
- Bây giờ chỉ còn việc chờ đợi mà...
Thu Sơn móc miếng bánh nhỏ vào lưỡi câu thả xuống, vừa ngồi xuống hắn liền thấy cần câu của hắn động đậy.
- Cái gì thế này? Bộ các ngươi bị đói cả năm rồi sao?
Thu Sơn nhanh chóng nhấc cần câu lên.
- Ha ha, là cá lớn a.
Thu Sơn cảm nhận con cá đang vùng vẫy mà muốn nhẩy cẫng lên, đây không phải là con cá nhỏ a.
- Lên!
Thu Sơn dùng sức giật mạnh cái cần lên, con cá toàn thân hồng hào liền bị Thu Sơn lôi lên khỏi mặt nước.