Cả cứ lao đến nhau đánh đến long trời lở đất, Thu Sơn cũng không nhớ hắn bị đánh văng bao nhiêu lần nhưng bản sao của hắn cũng vậy a.
- Hộc hộc, ngươi tại sao lại kiên cường như vậy?
Bản sao Thu Sơn lúc này đang nằm thở dốc nhìn Thu Sơn còn đứng vững tựa như ngọn núi ở đó vậy.
- Bởi vì ta khác ngươi.
Thu Sơn cả người đầy vết thương còn đang rỉ máu, nơi khóe miệng vẫn còn vệt máu đỏ tươi ở đó nhưng hắn vẫn mỉm cười nói.
- Ta là ngươi, tại sao ngươi lại nói ta khác ngươi?
Bản sao Thu Sơn không hiểu, hắn chính là bản sao của Thu Sơn, vậy thì tại sao hắn không giống Thu Sơn chứ?
- Bởi vì ta còn có suy nghĩ khác ngươi, ta có người thân, có người để tìm kiếm, có người để bảo vệ, còn ngươi... ngươi có gì ngoài sức mạnh này chứ? Đó là điểm... ta khác ngươi.
Thu Sơn nói xong liền kiếm chém xuống.
- Ha ha, thì ra là vậy, ta cũng chỉ muốn nói với ngươi điều, đừng sử dụng thứ sức mạnh này ở bên ngoài kia, điều đó chỉ có lợi cho ngươi. Nhớ lấy, lúc thực sự cần thiết ngươi mới được sử dụng sức mạnh đó.
- ...
- Chúc mừng kí chủ vượt qua ải thứ của hệ thống, ban thưởng vạn điểm kinh nghiệm, vạn điểm tích lũy, bộ công pháp Phá Huyết Cuồng Sát Địa giai hạ phẩm.
Hệ thống thông báo đến Thu Sơn.
Thu Sơn hắn chỉ kịp nghe xong liền cả người đổ xuống, hắn hiện tại đến chút sức cũng không có, thân thể đau đớn khiến thần trí hắn từ từ mất đi.
Thu Sơn ngất đi nhưng hắn đã vượt qua được chính bản thân hắn, nhìn thương tích của hắn nếu là người bình thường có lẽ phải mất tới mươi ngày nửa tháng mới có thể đi lại nhưng Thu Sơn thì không. Thu Sơn từ khi có ấn kí của Linh Nhi khiến hắn có thể phục hồi thương thế cực nhanh, bất kể vết thương có nặng đến đâu cũng chỉ mất nửa canh giờ liền có thể khép miệng lại rồi nhưng hắn cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới được a.
- Ta sao trở lại đây rồi?
Thu Sơn không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi mở mắt ra nhìn xung quanh hắn đã thấy hắn nằm ở trong ngôi nhà gỗ của hắn rồi.
- Tỉnh rồi, Thu Sơn tỉnh rồi.
Liên Hoa bà bà lúc này thấy Thu Sơn tỉnh lại liền mừng rỡ nói.
- Thu Sơn, chàng cảm thấy sao rồi? Còn đau ở đâu không?
Linh Nhi lúc nghe thấy Thu Sơn tỉnh lại liền nhanh chóng lại gần hỏi han Thu Sơn.
Lúc nàng tìm thấy Thu Sơn thì hắn đang bị trọng thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng nên nàng liền đưa hắn trở về, hắn đã hôn mê gần ngày khiến nàng rất lo lắng.
- Không sao, ta đã hôn mê bao lâu rồi?
Thu Sơn gượng dậy nói, tuy toàn thân còn chút ê ẩm nhưng không ảnh hưởng nhiều.
- Đã gần ngày, tại sao chàng lại bị thương như vậy?
Linh Nhi hỏi Thu Sơn.
Nàng biết Thu Sơn có rất nhiều bí mật giấu nàng nhưng nếu hắn làm chuyện ngu ngốc đến mức nguy hiểm cho bản thân như vậy thì chắc chắn nàng sẽ không chịu ngồi yên.
- Là Tiểu Điêu, ta thật không ngờ nó ra tay nặng như vậy, nhưng cũng không sao, tại ta nói với nó là ta muốn mạnh hơn nữa nên bảo nó đánh hết sức, ai ngờ...
- Lão...
Tiểu Điêu còn đang định nói gì đó chợt ngừng lại.
- Lần sau nhẹ tay chút, ngươi làm vậy chẳng khác nào muốn giết ta?
Thu Sơn tức giận quát Tiểu Điêu.
- Vâng, Lão đại.
Tiểu Điêu gật đầu đáp.
Linh Nhi nàng có chết cũng không tin chuyện này, chẳng qua Thu Sơn muốn giấu nên nàng liền không tiếp tục truy cứu, nhưng nàng sợ... sợ hắn lần nữa làm chuyện dại dột như vậy.
- A, nhân tiện có Liên Hoa bà bà ở đây, ta muốn nói với bà bà chút chuyện.
Thu Sơn nhanh chóng chuyển chủ đề, hắn muốn đề cập đến chuyện của Linh Nhi.
Thu Sơn bắt đầu nói đến việc muốn Linh Nhi theo hắn rời khỏi Chu Tước Tộc.
- Chuyện này ta cũng rất tán thành, nhưng Nữ Vương...
- Thu Sơn, ta thật sự không phải không muốn theo chàng, chỉ là ta còn có chút chuyện cần giải quyết.
Linh Nhi chính là không muốn rời khỏi Chu Tước Tộc, Thu Sơn cũng đã nói không ép buộc nàng nhưng hắn cũng có chút buồn bã khi nghe nàng nói.
- Không sao, cũng không còn sớm nữa, có lẽ ta cũng nên trở về Thiên Sơn Tông để chuẩn bị đến Khai Nguyên Quốc chuyến.
Thu Sơn muốn đến Khai Nguyên Quốc chuyến nhưng hắn cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí, con người cũng thay đổi theo thời gian vì vậy Tiểu Thanh lúc này cũng không còn nhỏ bé nữa, diện mạo nàng Thu Sơn thật sự khó mà tưởng tượng sẽ thay đổi ra sao nhưng hắn không thể bỏ cuộc được.
- Chàng muốn trở về nơi đó sao?
Linh Nhi buồn bã nói.
Thu Sơn đứng lên nhẹ nhàng đặt bàn tay lên má nàng xoa nhẹ:
- Sau này ta sẽ còn đến tìm nàng.
- Không, lần sau nhất định ta sẽ tới tìm chàng.
Linh Nhi ôm lấy Thu Sơn nghẹn ngào nói.
- Liên Hoa bà bà, bà bà hãy để ý Linh Nhi dùm ta, đừng để nàng quá gắng sức, chuyện gì thật sự cần thiết hãy đến tìm nàng.
Thu Sơn quay qua nói với Liên Hoa bà bà.
- Được rồi, cậu cứ yên tâm, lão tự biết lo liệu mọi việc
Liên Hoa bà bà gật đầu đáp.
- Được rồi Linh Nhi, lần tới gặp nàng muốn ôm ta bao lâu cũng được a.
Thu Sơn thở dài nói.
Sau lúc Linh Nhi mới chịu buông Thu Sơn ra, Thu Sơn cũng lập tức tạm biệt nàng trở về Thiên Sơn Tông.
- Thu Sơn, cậu nhớ quay lại đây thật sớm, bọn ta chờ cậu.
- Lên đường cẩn thận, bảo trọng.
- Ca ca bảo trọng.
- ...
Điều Thu Sơn không ngờ là ngay cả mọi người khi nghe tin hắn muốn rời khỏi đây liền đến tạm biệt, Thu Sơn cũng không nghĩ họ quý mến hắn đến như vậy.
- Mọi người, ta sẽ còn quay lại, mọi người bảo trọng, nhớ đừng làm phiền đến Nữ Vương điện hạ a.
Thu Sơn vẫy tay cười nói