Lãnh Thần bước vào phòng Nguyệt Lam, xoa nhẹ đầu cô, hôn lên trán cô nụ hôn.
"Lam Nhi."
Tại sao cứ mạnh mẽ một mình, tại sao không chia sẽ cho anh biết. Em biết, em cứ như thế làm anh rất lo lắng không, em có bướng bỉnh, kiêu ngạo, anh cũng sẽ yêu thương em [ Thiên Nhi ].
"Ta sẽ làm mọi thứ dể trả lại những lỗi lầm ta đã gây ra."
Lãnh Thần ở lại thêm chút nữa rồi bước ra khỏi phòng.
Có lẽ yêu nàng là sai đi.
Có lẽ cho nàng sống lại là sai đi.
Có lẽ xóa bỏ ký ức của nàng là đúng.
Giam cầm, tình yêu, thốn hận.
Thiên Nhi!!!!!!!!!!!
Nguyệt Lam nằm trên giường bỗng nhiên mở bật mắt ra, đồng nhãn cầu màu Lam liền đổi sang màu Đỏ.
Một dòng nước mắt ấm, chảy ra từ khóe mắt. Biểu cảm trên khuôn mặt không phải là vẻ bi thương mà là biểu cảm của sự hận thù đến cực độ.
Hai bàn tay cô nắm chặt lại, cố gắng khống chế lực đạo không làm bàn tay cô chảy máu.
Một cổ áp lực cực đại, đập thẳng vào ngực cô, co rút người lại, mắt từ từ nhắm lại, nước mắt vẫn cứ thế mà chảy.
[ Nhân sinh mà, thật trắc trở! ]
[ Phải dự vào chính tình yêu của họ thôi. ]
[ Có lẽ.... ]
[ Ting! Hệ não Master đang rối loạn, thỉnh tỉnh táo, Master tỉnh lại! Master! ]
[ Ting! Master không tỉnh lại, tự động tiêu trừ virut, Start! ]
Sáng hôm sau
Hôm nay là ngày Dream Sky cử học viên sang giao lưu với Royal Star.
Hàn Đại Thiếu Gia Hàn Ảnh vốn đã bị lão ba của mình ép chuyển sang Royal Star, có điều, hồ sơ của hắn bị loại trong lần đầu tiên.
Hàn Ảnh không chỉ rất sốc mà còn rất tức giận. Hắn là Đại Thiếu Gia Hàn Gia đứng trong Top Thập Nhị Đại Gia Tộc, tại sao? Vì cái gì mà không nhận hồ sơ của hắn!
Vì ngươi là nam chủ, Nguyệt Lam cười khinh miệt nhìn tập hồ sơ trên bàn. Bây giờ cô đã hiểu vì sao lúc đó cô lại thích Hàn Ảnh rồi, muốn chiếm vị trí của Lãnh Thần trong lòng ta hiện tại? Mơ tưởng!
Đội ngũ học viên Dream Sky sang giao lưu gồm có học viên gồm khối lớp. Trong đó đương nhiên sẽ có Nam Chủ và Nữ Chủ, không đang ngạc nhiên lắm, vòng sáng của thiên tử vẫn còn đó.
Hôm nay Nguyệt Lam dậy sớm hơn bình thường, không hiểu vì sao đầu cô cứ đau, trong người khó chịu, không có cảm giác sốt, tối qua có chuyện gì?
"Cốc! Cốc! Cốc!" tiếng gõ cửa vang lên.
"Bảo bối?" Hàn Như Tuyết mở cửa ra nhìn Nguyệt Lam ngồi thẩn thờ trên giường liền gọi một tiếng.
"Bảo bối? Con sao vậy?" Hàn Như Tuyết đi lại ôm Nguyệt Lam vào lòng vỗ nhẹ hỏi. Dù Lam Nhi có trưởng thành từ rất sớm nhưng vẫn là bảo bối nhỏ của cô, không thể thay thế.
"Mama, con đau đầu." Nguyệt Lam nghe tiếng của Hàn Như Tuyết liền nhẹ giọng nói. Không chỉ đau đầu còn đau ngực, lòng khó chịu, thật bất ổn!
"Không sao chứ? Để ta xem nào... không có sốt, chắc là do con dạy hơi sớm nên sinh ra chóng mặt, ngoan." Hàn Như Tuyết hối hả đưa tay lên trán Nguyệt Lam, cảm thấy không nóng liền thở phào. Để Nguyệt Lam gối đầu lên đùi cô, vỗ nhẹ nói. Như thường lệ, cô vẫn đến phòng bảo bối sớm hơn giờ Nguyệt Lam thức dậy để được gần bảo bối hơn. Sự việc lúc nãy làm cô rất sợ hãi, ánh mắt của bảo bối... sắp khóc...
"Ừm...." Nguyệt Lam nghe lời Hàn Như Tuyết, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngủ thêm một ít, dù sao cô vẫn chưa quên hôm nay học viên Dream Sky sẽ qua giao lưu, người không khỏe khó mà chơi được.
Dù sao khó khăn lắm Mama mới sống lại, lâu lâu làm nũng cũng được, năm du học một mình... đúng thật là rất cô đơn, Mama thật ấm.
Royal Star
"Việc chuẩn bị chào đoán đã xong." thư ký bên cạnh Henry cầm tập hồ sơ thông báo.
"Được, không quá long trọng, dù sao cũng chỉ là mấy đứa cấp , cấp , long trọng quá sẽ sinh ra kiêu ngạo." Henry gật đầu nhìn giấy tờ lịch trình trước mặt, nhàn nhạt nói.
"Vâng." thư ký cúi đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Đúng h, xe đưa đón thuộc Dream Star dừng trước cổng Royal Star.
Các học viên Dream Sky náo nhiệt bước ra, hiện tại học viên Royal Star đang có tiết học chính, nếu không sẽ ồn ào hơn.
Nguyệt Lam... chưa đến trường...
Lãnh Thần... cũng vậy...
Kịch vui để Henry hưởng? Làm gì có chuyện đó.