Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Warring: Cẩu huyết!
Khi Lạc Thần tìm Yêu Nữ trở về, liền không thấy Lạc Thiên ở đâu.
"Khốn khiếp!"
Lạc Thần tức giận, phóng tỏa uy áp khắp Đế Thượng Cung. Yêu Nữ bên cạnh không chịu nổi uy áp liền ngã xuống.
"Yêu Nhi, nàng không sao chứ?" Lạc Thần xúc động bừng tỉnh nhìn Yêu Nưc ngã xuống liền một trận đau lòng.
"Ta..."
"Chết tiệt! Tiện nhân đó, ta nhất định sẽ giết ả báo thù cho nàng!"
.....
Thời gian năm trôi rất nhanh, đối với nhân trên Huyền Đại Lục Địa như là canh giờ ( = tiếng)
Tuy không dài nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra, Chủ Thần Lạc Thần bị Yêu Nữ bên cạnh hại cho mất nửa cái mạng, tu vi hạ xuống một bậc, thương thế nặng nề, cần tịnh dưỡng năm.
Yêu Nữ bị Chủ Thần Băng Thiên thu phục, không nhốt vào Thiên Địa Chi Lao mà là tận tay giết chết.
...
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
Ở khía cạnh ta nhìn, đó là một thử thách.
Mười năm sau Chủ Thần Lạc Thiên trở về đi theo bên cạnh là một đứa trẻ.
"Tiện nhân! Ngươi còn dám trở về?!" Lạc Thần nhận được thông báo liền bay thẳng tới cổng Thiên Đàng nói lớn.
"Sao lại không dám? Nơi này là nhà của ta, vì sao ta lại không được về? Nực cười!" Lạc Thiên cười lạnh, trào phúng châm biếm nói lại.
"Xem ra ngươi vẫn chưa nhận được bài học đâu." Tình báo đương nhiên sẽ có ở khắp nơi, bản thân cô là một Chủ Thần Viễn Cổ đương nhiên sẽ là rõ nhất.
"Hahaha! Ta có rút ra được bài học cũng không bằng tiện nhân như ngươi!" Lạc Thần cười to, lòng bàn tay tích tụ khí, phóng thẳng về phía Lạc Thiên.
"Ầm!!!!" Tiếng động lớn vang lên.
Phòng bảo vệ của Lạc Thiên được kích hoạt, chống lại khí của Lạc Thần, hai bên giao chiến với nhau kịch liệt, gây ra chấn động khắp Đế Thượng Cung.
"Mẫu thân, người không sao chứ?" Đứa trẻ đứng bên cạnh Lạc Thiên nhẹ nhàng hỏi.
"Ta không sao." Lạc Thiên quay lại, lau vệt má trên khóe miệng, nhẹ nhàng nói.
"Hahaha! Mẫu thân? Ngươi làm mẹ rồi cơ à?! Ngươi sinh ra tiện chủng này! Tiện nhân!!!!" Lạc Thần cười ta, hai mắt đỏ ngầu, kiên tiếp công kích về phía Lạc Thiên.
"Chết tiệt! Không phá được!" Lãnh Thiên Tuyết đập tay vào kết giới bao quanh Đế Thượng Cung tức giận nói.
"Đây là bài kiểm tra." Khuynh Thành nhàn nhạt nhìn xung quanh, lắc đầu.
"Tiện chủng?! Ngươi có thể sỉ nhục ta, sao dám sỉ ngục con ta! Chết đi!!!!" Lạc Thiên ngẩn người vài giây, hai mắt biến đổi thành tròng đỏ, xung quanh tỏa ra hơi thở hắc ám, sức mạnh tăng lên, liên tục phóng kích về phía Lạc Thần.
Sức công phá của hai vị Chủ Thần rất lớn, Đế Thượng Cung có diện tích bằng / Thần Giới, cũng bị sức tàn phá của hai vị Chủ Thần lật lên.
Năm đó Lạc Thiên trở thành Đọa Thần, trực tiếp thăng lên Chủ Thần Viễn Cổ, có sức mạnh ngang hàng với các vị Chủ Thần tại vị.
Lạc Thần bị một cú của Yêu Nữ hạ xuống cấp bậc, trọng thương năm phải nằm suốt năm. Trong năm hắn vừa tận lực chữa thương vừa bế quan. Tốc độ nhanh chóng trở thành Chủ Thần Thượng Cổ. Hắn vẫn miên man cho rằng Lạc Thiên là người hại hắn dẫn đến chuyện này, mối hận thù biến thành sức mạnh.
năm trước, sau khi phát sinh quan hệ, Lạc Thiên biến mất không để lại manh mối. Cũng không biết nàng có ra khỏi Huyền Đại Lục Địa hay không. Lạc Thần cho người lật tung Huyền Đại Lục Địa lên cũng không thấy nàng.
Trong năm, Lạc Thiên sinh ra được đứa trẻ, được đặt tên là — Lạc Huyền Lãnh. Thiên phú cao ngất ngưỡng. Có thể là vì cái thai đó được Lạc Thiên lấy ra đem ra ngoài, nuôi bằng lõi ma hạch. Sức mạnh thức tỉnh huyết mạch sớm được diễn ra.
Hiện tại, Lạc Huyền Lãnh — Thần Tôn Tại Vị.
Ở Huyền Đại Lục Địa không phân nam nữ, chỉ cần cường đại liền là người đứng đầu. Sức công phá của hai người đều ngang bằng nhau.
Nhưng mà Lạc Thiên vẫn còn Lạc Huyền Lãnh ở bên cạnh, sự phân tâm tâm trí này làm sức mạnh nàng giảm xuống. Lạc Huyền Lãnh là Thần Tôn, không thể chịu đựng uy áp của Lạc Thần.
Lạc Thiên lần này mang Lạc Huyền Lãnh về Đế Thượng Cung chỉ là muốn quy lai bái tổ, không mong muốn gặp Lạc Thần. Chỉ là — Đế Thượng Cung là nơi nàng sinh ra và lớn lên, cớ gì nàng không thể về.
Bóng đen bao trùm người của Lạc Thiên, đem Lạc Huyền Lãnh tránh ra xa mà bảo hộ.
"Cư nhiên ngươi lại nhập Ma! Chết đi Tội Đồ! Hahaha!" Lạc Thần nhìn thấy cảnh này liền không nương tay, giáng xuống một cú.
Năng lực ngang bằng, không ai hơn ai, cú giáng đó cũng không làm khó Lạc Thiên. Lạc Thần cười lạnh, tay phóng thêm một giáng đến chỗ Lạc Huyền Lãnh.
Lạc Thiên bất ngờ đánh mắt, tay phóng thêm một lực đạo ra ngăn đỡ. Tên khốn khiếp này muốn hại con nàng!
Hai bên giao đấu cho đến khi cả hai đều thương tích đầy người.
"Mẫu thân!!!!!!" Lạc Huyền Lãnh nhìn Lạc Thần phóng ám khí lên người Lạc Thiên liên là lớn. Nhóc là hận vì sao hắn lại làm như thế với mẫu thân nhóc, đáng hận!
"Bùm!!!!!" Tiếng nổ vang lên rất lớn, bụi bay mù mịt. Tay Lạc Thiên có một bàn đỡ như khiên, ngăn chặn ám khí phóng ra.
Suy cho cùng, thân thể của nàng có chút suy yếu rồi... Lần này quay về nàng đã chuẩn bị tâm lý, mạng nàng khi nhập ma đã không còn sống được bao lâu. Lại sinh ra Lạc Huyền Lãnh, căn bản cây non đã yếu, chỉ còn cách bảo tồn linh hồn.
Mà người làm được điều đó là Chủ Thần Thế Giới — Bạch Thiên Hương.
"Hộc!" tay chống kiếm xuống đất mà hộc máu.
Bên kia Lạc Thần cũng không kém, thân thể bị Lạc Thiên ra đòn hiểm, không tránh thì nguy, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ còn cách đấu lại.
Cả hai đều khụy xuống, Lạc Huyền Lãnh ở bên kia la hét gọi Lạc Thiên.
"Tiện chủng? Nực cười, ta mang nặng đẻ đau con cho hắn, không một lời oán trách, hắn lại nhẫn tâm hạ sát thế này. Tâm đã chết, người đã nhập Ma, lấy gì để cứu vãn." Lạc Thiên cười lạnh
Tâm nàng đã chết, chỉ còn đặt lên Lạc Huyền Lãnh là tình thương của một người mẹ. Lạc Thiên không mong Lạc Thần khoan dung với Lạc Huyền Lãnh. Chỉ cần một ngày Lạc Huyền Lãnh còn ở trên Huyền Đại Lục Địa này, thì sẽ không ai dám giết hắn.
"Gào...o....!!!!!" Tiếng gầm rú vang lên.
Một con sư tử nhảy ra đứng trước mặt Lạc Thần gầm lên. Đó là Thần Thú của Lạc Thần, nàng đương nhiên biết, chỉ là không ngờ một ngày nàng lại chiến đấu với Sủng Vật nàng tự tay nuôi lớn.
Chát thật!
"Xem ra ngươi còn cái này." Lạc Thần chống kiếm đứng lên, lau vệt máu bên khóe miệng, nhàn lãnh cười lạnh.
"Giết nàng cho ta!!!!" Lạc Thần ở phía sau ra lệnh, tiện nhân này phải chết, còn thêm tiện chủng kia nữa. Các nàng là hung thủ sát hại Yêu Nhi, hắn không bao giờ tha thứ! Hại hắn giảm xuống một cấp bậc, đáng chết!
Kim Trảo Sư căn bản không phải là Sủng Vật trước đây Lạc Thiên nnuôi nó bị Yêu Nữ kia hạ thuốc, trong linh hồn nó nuôi dưỡng ác linh. Trong năm này vốn đã lớn mạnh, mong muốn tìm con mồi để xơi. Nay đã có cơ hội, nó thường thắng vui vẻ xông lên, với tâm trí — xé xác con mồi!
Lạc Thiên cũng nhận ra đây không phải là Kim Trảo Sư, nếu đúng là nó, nó sẽ do dự mà không muốn tấn công người nuôi nấng nó. Đằng đây là tấn công không một chút do dự, Lạc Thiên nhếch môi một cái, tập trung tinh thần lực còn sót lại, tiến vào tâm của Kim Trảo Sư.
Đâm một nhát kiếm chí mạng vào ác linh đó, ác linh gầm lên, thoát ra khỏi người của Kim Trảo Sư la hét. Lạc Thiên phất tay khiến ác linh đó biến mất.
"Nhìn thấy Yêu Nhi nhà ngươi không, đến cả Sủng Vật của ngươi cũng ra tay, nói gì là ngươi." Lạc Thiên ngồi xuống xoa bờm Kim Trảo Sư, nhướn mày khiêu khích Lạc Thần.
Nàng là muốn tự tay Lạc Thần hạ sát chính mình, nàng hối hận khi yêu hắn, khi thích hắn!
"Ngươi!!!!!!!!!" Mắt Lạc Thần đỏ ngầu, vận tất cả sức lực, chưởng thẳng đến người của Lạc Thiên.
Lúc nãy đã vận hết sức lực, căn bản không thể chống lại, Lãnh Nhi, sống tốt.
"Không....!!!!!!!" Lạc Huyền Lãnh thấy cảnh trước mắt liền vùng vẫy, thoát khỏi kết giới, hướng đến chỗ Lạc Thiên, đỡ cho nàng một chưởng.
"Mẫu thân, con yêu người!" Lạc Huyền Lãnh quay nhẹ đầu, cười tươi trước mặt Lạc Thiên cười nói.
"Huyền Lãnh!!!!!!!!!" Lạc Thiên không thể tin được điều đang xảy ra trước mắt. Thân thể không thể động, chỉ trơ mắt nhìn Lạc Huyền Lãnh tan biến.
"Haha...ha....HAHAHA!" Nước mắt của Lạc Thiên không tự chủ mà chảy ra, tiếng cười từ nhỏ trở nên lớn hơn.
Những người đứng ngoài cuộc đều một trận đau lòng, phép thử này quá tàn nhẫn. Cũng khiến người khác nhìn ra tâm tư của nhau, sát hại nhau để sống, tên Lạc Thần này...
Lạc Thiên nhìn Lạc Huyền Lãnh tan biến trước mắt không làm được gì liền thống hận. Hận không thể không giết chết Lạc Thần để bồi mạng.
Haha, Huyền Lãnh là sinh mạng của nàng, là nguyên nhân sống của nàng. Tại sao chứ? Tại sao nó lại chết trước nàng? Hahaha! Phép thử này đúng là tàn nhẫn, nhưng mà đủ khiến người trong cuộc nhận ra tâm tư của nhau.
Hahaha, sinh mạng đã tắt, cớ gì phải lưu luyến. Tay chống kiếm đứng dậy, lắc lư không đứng vững, ánh mắt vô hồn. Lạc Thần nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà cười lớn. Hắn sắp trả thù được rồi! Hắn sắp giết chết tại tiện nhân chủng này! Hahaha!
"Thiên hạ đại luân, thứ nại toàn.
Ta — Lạc Thiên Chủ Thần Tại Vị, quyền rủa ngươi, vĩnh viễn không thể yêu. Người yêu ngươi sẽ chết năm tuổi"
Tâm niệm ra câu chú, thiên hạ đại luân, thứ nại toàn — trong thiên hạ này có nhiều lần luân hồi, cho dù ngươi có luân hồi ngươi cũng không toàn mạng.
Linh lực tụ tập lại trên thanh kiếm của Lạc Thiên, sức mạnh nó đủ lớn để giết chết một vị Chủ Thần.
"HAHAHA! Ngươi nghĩ những lời quyền rủa đó có thể hại được ta? Mơ tưởng!" Lạc Thần nghe xong cười lớn, tay phóng ra một lực khí tiến đến chỗ Lạc Thiên.
"Grào!!!!" Kim Trảo Sư lập tức đứng lên đỡ cho Lạc Thiên một nhát rồi ngã xuống hấp hối. Linh hồn bị trọng thương chưa được chữa lành liền suy yếu như một con thú bình thường. Một nhát của Lạc Thần căn bản không chịu nổi.
Lạc Thiên trầm mặt, đối với sinh tử nàng không còn có tình cảm, "Có lẽ kiếp này, người ta không thể quên nhất là ngươi, người ta hận nhất là ngươi, người ta yêu nhất cũng là ngươi. Lạc thần vĩnh biệt."
Tay nâng kiếm lên đâm cho mình một nhát vào tim mình, tay rút tâm trí mình bay thẳng tới đầu Lạc Thần rồi ngã xuống.
Thân thể dần tan biến
Từ nay, Huyền Đại Lục Địa không còn Chủ Thần Lạc Thiên, cũng như Thần Tôn Lạc Huyền Lãnh.
Bài kiểm tra hoàn tất!
_____________________________
Không ném đá trên mọi hình thức, ta viết chương này rất thấu tâm can, ngược còn dài, mong các vị tha thứ cho tại hạ
Số từ: k
Đã đăng: h VN //
Author: Hoa Minh Lam ✩ ( Risa)