Trọng Sinh Tầm An

chương 97: tiến cung tạ ân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Luna Huang

Kỳ thực Diệp Cẩn Huyên rời đi cũng không có đích thân đi gọi Đoan Mộc Chiến Phàm mà là để tiểu Thuận tử đi gọi. Nàng đi dạo một hồi mới nhớ ra vài chuyện liền kéo lại một hạ nhân hỏi: "Nghê Thường cùng Vô Sự nơi nào?"

Hạ nhân cung kính đáp: "Hồi Vương phi, đêm qua Nghê Thường đi lạc trong phủ thân thể nhiễm phong hàn đang nghỉ ngơi, Vô Sự đang ở phòng ăn dùng điểm tâm."

"Đã thỉnh lang trung?" Diệp cẩn Huyên nhíu mày hỏi.

"Hồi Vương phi, đại phu đã bắt qua mạch kê qua đơn thuốc, thỉnh người an tâm." Hạ nhân lại cung kính đáp

Diệp Cẩn Huyên vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, hạ lệnh: "Đưa ta đi thăm nàng."

"Lát nữa người cùng Vương gia tiến cung tạ hoàng ân vẫn là không nên đến đó tránh lây nhiễm bệnh." Hạ nhân lại lên tiếng nhắc nhở.

"Ân." Nghe cũng có đạo lý nàng phất tay cho hạ nhân lui xuống rồi tìm Vô Sự.

Nàng còn chưa nhấc chân thì đã thấy Vô Sự chạy đến vui mừng lao vào người nàng. Ngay lúc bị thân thể to lớn của nó làm ngã xuống đất thì phía sau đã có người đỡ được.

Bên trên đỉnh đầu truyền xuống một âm thanh ôn nhu: "Huyên nhi, cẩn thận."

Ổn định tinh thần nàng vội vã tránh khỏi tay của Đoan Mộc Chiến Phàm lập tức phúc thân hành lễ: "Thiếp thân gặp qua vương gia."

Đoan Mộc Chiến Phàm đỡ lấy nàng điềm đạm nói: "Ta nàng là phu thê không cần đa lễ."

"Lễ nghi là nên có." Diệp Cẩn Huyên lùi về phía sau tránh hắn chạm vào mình rồi nói: "Nhị tỷ phu đang đợi vương gia ở tiền thính, thỉnh người mau dời bước tránh nhị tỷ phu đợi lâu."

Đoan Mộc Chiến Phàm nhíu mi nghĩ có lẽ nàng còn giận nên cũng không nói gì nữa, ứng một tiếng liền bước về phương hướng của tiền thính.

Thấy hắn đi rồi Diệp Cẩn Huyên mới thở phào nhẹ nhõm ôm lấy ngực. Sau đó lại trừng mắt nhìn Vô Sự trách: "Đều ta ngươi cả, lần sau không được như thế nữa."

Vô Sự cúi đầu nhận lỗi, nó là cao hứng vì suốt một ngày không gặp được chủ nhân nên mới như vậy. Diệp Cẩn Huyên không thèm để ý đến nó nữa mà bước nhanh đến nhà thủy tạ ngồi xuống.

Tầm mắt nàng nhìn xuống đám cá đang bơi lội dưới hồ, bản thân chìm vào trong trầm tư. Như vậy nghĩa là trước giờ nàng đều là thiếu ân tình của Đoan Mộc Chiến Phàm. Phải làm sao trả cho hắn mới tốt đây, hay xem như đó là đời trước hắn thiếu nàng mà cho qua, cứ nghĩ là như vậy đi. Nàng và hắn không ai nợ ai nữa.

Vô Sự nghĩ chủ tử giận mình liên tục làm nũng bên chân nàng không cọ đầu, cố đặt hai chân lên đùi nàng. Diệp Cẩn Huyên bị hành động của nó khiến cho hồi thần, đường nhìn cũng thu lại nhìn nó nhẹ giọng hỏi: "Vô Sự, ngươi nói xem ta nên làm gì mới tốt?"

Vô Sự sủa vài tiếng khiến nàng một lần nữa lại lâm vào trầm tư. Nếu thực sự Đoan Mộc Chiến Phàm ẩn giấu tốt như vậy thì cái chết của Đoan Mộc Chiến Khôi lúc trước có lẽ hắn cũng khó tránh khỏi liên quan.

Hắn là vì cái gì mà ẩn nhẫn hạ mình với toàn bộ Diệp gia như vậy? Thật là ủy khuất hắn một vương tử lại khom người khiêm xưng với thần tử. Hắn sớm là học trò của Diệp Nghêu cũng là sớm nắm được Diệp Nghêu không hướng về mình. Nếu là lần này không phải cứu nàng bại lộ bản thân có lẽ hắn lại muốn như đời trước vậy.

Vậy lúc Diệp Cẩn Ninh xông vào phòng nàng nháo cũng là vì chuyện này đi. Nàng ta không phải một lòng với Đoan Mộc Chiến Khôi sao? Hay là từ đầu đến cuối thứ nàng ta muốn là hậu vị? Cho dù là gì thì hoàng thượng cũng sẽ không để Đoan Mộc Chiến Phàm đăng cơ trừ phi kết quả lại như đời trước, Đoan Mộc Chiến Khôi trúng độc chết.

Không biết nàng suy nghĩ được bao lâu, chỉ biết Vô Sự sủa một tiếng rất to làm nàng giật nảy mình khẽ trách: "Ngươi làm sao?" Nhìn theo hướng nhìn của Vô Sự, nàng hơi nhíu mày.

Tiểu Thuận tử không biết từ bao giờ đứng đó, hướng nàng hành lễ lần nữa liền thông báo: "Vương phi, vương gia đợi người ở đại môn cùng tiến cung tạ hoàng ân."

"Ân, ta biết rồi." Diệp Cẩn Huyên đặt Vô Sự xuống nhếch môi. Có lẽ Diêu đức phi cùng Đoan Mộc Nhã cũng không biết đến chuyện hắn còn một thân phận khác đi.

Lúc nàng ra đến đại môn xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, nhấc váy bước vào xe ngựa đã thấy Đoan Mộc Chiến Phàm sớm an vị, đôi mắt nhắm lại dưỡng thần. Nàng bước lên xe ngựa ngồi bên cạnh hắn nhưng lại cách một khoảng. Vô Sự cũng chạy vào nằm bên chân nàng.

Biết Diệp Cẩn Huyên lên xe Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn nhắm mắt cầm lấy nàng tay nàng thấp giọng hỏi: "Huyên nhi vẫn còn giận?"

"Thiếp thân không dám." Nàng cựa mình mãi cũng tránh không được đành nghiến răng chịu đựng. Đôi mắt nhìn xuống bàn tay như muốn đốt cháy bàn tay đó.

Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ thở dài rồi không nói gì nữa, cũng không hề có ý định buông nàng ra. Nàng nói không dám, không phải không giận hắn.

Diệp Cẩn Huyên bên này hộc khí khó chịu, không buồn nhìn hắn một mắt liền cúi người chơi cùng Vô Sự.

Bên trong xe ngựa ngoại trừ tiếng hít thở của hai người thì không còn âm thanh gì nữa. Âm thanh bên ngoài phố xá náo nhiệt truyền vào nghe càng rõ ràng hơn. Đề tài nóng bỏng của ngày hôm nay chính là xấu nữ Diệp gia Diệp Cẩn Huyên được gả cho mỹ nam như Niệm vương.

Đề tài này tuy đã ồn ào mấy hôm nhưng vẫn chưa từng hạ nhiệt chút nào. Thậm chí còn ngày một sôi nổi, có người có rằng Diệp Cẩn Huyên dùng thứ bàn môn tả đạo mới có được mối hôn sự này, có người lại cho rằng Đoan Mộc Chiến Phàm nhất thời ham vui hiếm lạ. Nhưng dù sao quyết định này cũng giúp bọn họ tránh được một tai kiếp không cần mỗi ngày sống trong sợ hãi nữa. Đoan Mộc Chiến Phàm chính là trở thành đại ân nhân trong lòng đám nam nhân kinh thành.

Đến hoàng cung, hai người sóng vai bước vào Cẩm Thử cung. Đoan Mộc Nhã sớm đứng ngồi không yên nên ra cung môn đợi. Từ lúc biết được chuyện tứ hôn nàng vui mừng hơn ai hết, nhưng là bị hoàng thượng bắt ở trong cung học lễ nghi không cho ra ngoài. Hôm rảnh rỗi Đoan Mộc Chiến Phàm lại viện cớ bận rộn chuẩn bị hôn sự mà không đưa nàng xuất cung nên không thể đến gặp Diệp Cẩn Huyên.

Vừa thấy bóng dáng của hai người, Đoan Mộc Nhã vù vù như một cơn gió chạy đến nắm lấy bàn tay của lại của Diệp Cẩn Huyên: "Tẩu tẩu hảo."

"A Nhã hảo, đã lâu không gặp." Diệp Cẩn Huyên nhân cơ hội rụt tay mình trong tay của Đoan Mộc Chiến Phàm nhưng hắn lại càng giữ chặt hơn. Mặt miễn cưỡng nở một nụ cười cực khó coi nói với Đoan Mộc Nhã.

Đôi mắt của Đoan Mộc Chiến Phàm mang theo tiếu ý nhìn hai nữ nhân bên người. Đời này hắn trọng sinh nhìn thấy mọi người vẫn vui vẻ sống động cũng không mong gì hơn.

"Mau vào trong thôi, đừng để mọi người đợi lâu."

Đoan Mộc Nhã nhìn thấy bàn tay hai người nắm chặt vào nhau liền thức thời buông tay khom người xoa xoa đầu Vô Sự cười: "A Nhã cùng Vô Sự vào trước, hoàng huynh cùng tẩu tẩu thong thả." Dứt lời cùng Vô Sự cũng như một cơn gió chạy đi mất.

Đoan Mộc Chiến Phàm đưa hai tay nắm chặt tay của Diệp Cẩn Huyên hơn một phần: "Huyên nhi cười một chút, không mẫu phi lại nghĩ ta khi dễ nàng." Đời trước chỉ cần sắc mặt nàng có chút không tốt hắn sẽ là người đầu tiên bị mẫu phi mang ra khai đao a.

Hắn chính là đang khi dễ nàng, Diệp Cẩn Huyên ôm một bụng nộ khí không chỗ phát tác, cố nén xuống nói: "Thỉnh Vương gia mau chóng buông tay, để người nhìn thấy rất không hợp quy củ."

"Ta cùng nàng là phu thê, bất quá cũng chỉ là nắm tay không có gì quá đáng." Đoan Mộc Chiến Phàm nhàn nhạt trả lời, tâm trạng của hắn lúc này mông lung, cảnh giữa đời trước cùng đời này đan xen trong đầu hắn liên tục luân chuyển không dứt được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio