Chương : Thiên Thiên sai
Cô rất muốn hét lên, rất muốn lao tới xé nát khuôn mặt quyến rũ của Chung Noãn Noãn.
Nhưng nhìn thấy mẹ nháy mắt liên tục, còn ba mặt đen hơn đáy nồi, Chung Thiên Thiên dù có tức giận đến mấy cũng không dám lại lớn tiếng ồn ào nữa.
Giờ phút này, Chung Noãn Noãn thấy Chung Thiên Thiên đã đem váy che lại quần lót của mình, cô liền lập tức buông tay, để phòng người nào đó lại tiếp tục dụ dỗ cô.
Chung Thiên Thiên thấy vậy liền nói với Chung Khuê Quân một cách đáng thương: "Ba, Noãn Noãn đẩy con, con đau quá.."
Dứt lời, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giang Xu Uyển nhanh chóng đi xuống nâng dậy Chung Thiên Thiên, không vui nói: "Noãn Noãn, con.."
Lời còn chưa nói hết liền đối diện với ánh mắt tối tăm lạnh lẽo của Chung Noãn Noãn.
Trong nháy mắt bị ánh mắt này theo dõi, Giang Xu Uyển cảm giác như bị một con rắn độc quấn quanh cổ, máu toàn thân đều bị đóng băng, lời nói ở trong cố họng cũng không thể nào nói ra được.
Tại sao Chung Noãn Noãn lại có ánh mắt kinh khủng như vậy?
Giang Xu Uyển nháy mắt nhìn lại, loại cảm giác kinh hoàng vừa rồi lại biến mất, đứng ở trước mặt bà vần là một cô gái mười bảy tuổi bình thường, giờ phút này đang nhìn bà với vẻ mặt ấm ức.
"Ba mẹ, vừa rồi hai người ở ngay trước mặt chúng ta, con có đẩy chị hay không hai người hẳn là cũng nhìn thấy rất rõ ràng đúng không? Con tốt với chị như vậy, nhưng chị lại hận con như vậy, đối địch với con ở mọi nơi. Cho nên hôm nay, ở trước mặt ba mẹ, con sẽ nói rõ, từ nay về sau, con sẽ không giúp đỡ cô ta bất kỳ một cái gì, sẽ không lại hy sinh chính mình để giúp cô ta làm bất luận chuyện gì. Con đã nói được là sẽ làm được. Nếu là ba mẹ cảm thấy con khiến cô ta bị ấm ức, con có thể rời đi cái nhà này, ngay từ đầu, con đã là dư thừa. Còn về chuyện của Chu Cẩm Huy.."
"Noãn Noãn!"
Giang Xu Uyển lo lắng hét lên, chạy đến chỗ của Chung Noãn Noãn, đem cô ôm vào trong lòng, ngăn cản cô tiếp tục nói chuyện.
"Không phải lỗi của con, là Thiên Thiên không đúng! Ba mẹ đều thấy được, là Thiên Thiên sai! Còn có, Noãn Noãn, con là con gái của mẹ, là con gái mẹ mang thai mười tháng, vất vả sinh ra! Con sao có thể lại là dư thừa được? Năm đó con mất tích, bị bọn buôn người bắt cóc, mẹ suýt chút nữa là khóc mù rồi! Con có thể trở về, chúng ta không biết vui sướng biết bao nhiêu! Hiện tại, con lại nói những lời như vậy với ba mẹ, con đây là đang đào tim của chúng ta!
Chung Noãn Noãn: .
Cô bị Giang Xu Uyển ôm, ôm rất chặt.
Thế nhưng là tay của cô lại bị Xích Dương nắm gắt gao, mặc kệ Giang Xu Uyển ôm cô như thế nào, Xích Dương chính là không buông tay.
Cô..
Cánh tay của cô đều sắp bị hai người này bẻ gãy.
" Cô à, cô vặn đến tay Noãn Noãn rồi. "
Rốt cuộc, ngay khi Chung Noãn Noãn sắp không nhịn được nữa, Xích Dương mở miệng nói chuyện.
Giang Xu Uyển: . Cậu cũng biết tay cô ta bị vặn, vậy tại sao cậu không buông tay?
" Noãn Noãn, vừa rồi ba cùng mẹ con đều ở đây nhìn thấy, con vốn dĩ cũng không có đẩy Thiên Thiên, là Thiên Thiên vì đổ oan cho con mà cố ý ngã xuống. Nó từ nhỏ bị chúng ta chiều hư, chuyện gì cũng tranh cường háo thắng, là ba mẹ không để ý dạy dỗ nó thật tốt. Về sau, nếu con lại chịu ấm ức liền nói cho ba, ba sẽ giúp con dạy dỗ nó. Con là một đứa con ngoan, đừng vì chuyện này mà tức giận, được không? "
Chung Noãn Noãn thấy chuyển biến tốt liền thôi:" Được rồi, con không tức giận. "
" Thật ngoan! "Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển đồng thanh nói.
Chung Khuê Quân tiếp đón Xích Dương và Noãn Noãn nhanh chóng bước vào, sau đó lại nói thêm với Xích Dương một câu:" Xích Dương, thật xin lỗi, kiến cháu chê cười rồi, là người làm ba như chú không dạy dỗ tốt con cái."