"Ta á, ta cũng không biết mình là ai nữa. Từ hồi làm ma đến giờ ta đã bay qua bay lại ở đây rồi. Ngươi biết không, ta đã lượn lờ ở đây hơn nghìn năm rồi, chán muốn chết." Cơ thể của Trương Manh kênh lên nói chuyện với Cố Minh Đài, tay làm động tác hoa chỉ lan.
Các ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Cố Minh Đài liếc nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: "Cô đang nhập vào người bạn tôi đấy, mời cô ra khỏi người cô ấy ngay lập tức, đừng làm phiền bạn tôi."
Ma nữ lắc lắc ngón tay, cười khúc khích nói: "Không được, khó khăn lắm ta mới tìm được một người hợp với mình, ta không muốn xuất ra đâu."
Vẻ mặt của Cố Minh Đài lập tức thay đổi: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu cô đã thích như vậy thì đừng trách tôi."
Vừa dứt lời,Cố Minh Đài chắp hai tay ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm nhẩm, không biết đang đọc kinh gì.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp của Trương Manh bỗng trở nên hung dữ, hai tay ôm chặt đầu: "Ngươi là ai? Sao lại biết niệm cái này."
Ma nữ vươn dài tay, đau đớn đi từng bước về phía Cố Minh Đài. Mỗi lần sắp chạm vào người Cố Minh Đài, cô ta đột nhiên cảm thấy đau đớn không chịu được, cơ thể giật lùi về sau hai bước.
Thấy ma nữ vẫn ngoan cố giãy giụa, Cố Minh Đài tăng tốc độ niệm kinh.
"A..." Một tiếng hét thảm khốc được thốt ra từ miệng Trương Manh.
Thân thể của Trương Manh ôm đầu quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống.
Hoàng Thanh Thiên lanh trí lo tìm một góc trốn từ sớm, thấy tình hình, vội vàng chạy đến trước chạy đến chỗ của Trương Manh "Tiểu Manh Manh, cô sao vậy? Đừng làm tôi sợ."
Trương Manh đang ôm đầu cúi xuống bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy con chồn trước mặt, cô có cảm giác con chồn này hình như đang rất lo lắng cho mình.
“Hoàng Thanh Thiên, tôi bị làm sao thế này?” Trương Manh xoa xoa trán, đầu óc choáng váng, không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thanh Thiên hận không thể biến thành hình người, chỉ đành dậm chân, kể lại những chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Trương Manh nhịn không được vỗ trán: "Cậu nói vừa rồi tôi ma nhập á?"
Hoàng Thanh Thiên gật mạnh đầu: "Đúng vậy, vừa rồi cô bị một con ma nữ có linh lực rất mạnh nhập, may mà cái người họ Cố kia cứu cô, nếu không bây giờ cô đã bị con ma nữ đó cướp mất xác rồi."
Trương Manh nghe nói là Cố Minh Đài đã cứu mình, cô lập tức nhìn về phía anh. Vừa hay nhìn thấy anh đang đứng dậy khỏi mặt đất.
“Đi thôi, ma nữ đó tạm thời sẽ không xuất hiện nữa, chúng ta đi tiếp thôi.” Cố Minh Đài đi đến chỗ cô, nói.
Trương Manh quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, cô lập tức đuổi theo. Lần này, họ đã thành công tiến vào ngôi mộ chính trong khu lăng mộ này.
"Cố Minh Đài, con ma nữ vừa rồi nhập vào tôi có phải là tà khí đã hại anh Tam Cẩu không?"
Cố Minh Đài nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài bằng phỉ thúy trong ngôi mộ chính: “Anh sao vậy?” Lúc này Trương Manh mới nhận ra người đàn ông trước mặt có chút kỳ quái.
Cố Minh Đài dời ánh mắt đang nhìn chiếc quan tài bằng phỉ thúy sang nhìn cô, ném lại một câu khó hiểu: "Cứ nghĩ cứ làm theo những gì em cảm nhận là được."
Khi cô mở miệng lần nữa, người đàn ông trước mặt cô đã đi tới bên chiếc quan tài bằng phỉ thúy rồi.
Trương Manh vừa mở miệng, ánh mắt nhanh chóng bị quan tài phỉ thúy thu hút: "Uầy, là ngọc bội thật à? Đẹp quá!"
Miếng phỉ thúy lớn nhất mà cô từng nhìn thấy cũng chỉ to bằng cục đá, còn toàn bộ cái quan tài này đều được làm bằng phỉ thúy, phải cần viên phỉ thúy lớn đến mức nào mới có thể làm ra một cái quan tài như thế này.
Lúc cô còn đang cảm thán thì Cố Minh Đài đã mở nắp quan tài ra rồi.
“Này, đừng mở.” Vừa mới la lên, nắp quan tài đã rơi xuống đất.
Sắc mặt Trương Manh tái nhợt, quỳ xuống cầu khấn chủ nhân trong quan tài: "Xin đừng quở trách, xin đừng quở trách."
Sau khi cầu khấn vài lần, cô đứng dậy và đi tới chỗ Cố Minh Đài, người đang nhìn vào bên trong quan tài.
"Anh đang nhìn gì thế? Sao nghiêm túc quá... vậy."
"Sao người nằm trong này giống anh thế!" Trương Manh chỉ tay vào người đàn ông nằm trong quan tài, điểm khác nhau duy nhất giữa người đó và Cố Minh Đài, người đang đứng cạnh cô có lẽ là quần áo.
Bộ đồ người đó mặc hình như là trang phục quý tộc của triều đại nào đó, hình thêu bên trên nhìn rất giống hình rồng.
Cố Minh Đài không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống mình như đúc. Nói đến kinh ngạc, thật ra anh còn kinh ngạc hơn cô gái đang đứng bên cạnh mình.
Anh cũng rất muốn biết tại sao người đàn ông này lại giống mình đến như vậy, rốt cuộc người này có quan hệ thế nào với mình?
“Ý, ở đây còn có một hộp ngọc nữa này!” Trương Manh chỉ vào hộp ngọc bên cạnh người đàn ông.
Cố Minh Đài do dự một lúc, cảm giác như bên trong có thứ gì đó đang gọi mình, khiến anh không nhịn được muốn mở nó ra.
“Anh lại muốn mở ra xem à?” Nhìn thấy anh nhặt hộp ngọc lên, Trương Manh biết lần này cô cũng không thể ngăn anh lại được, chỉ có thể bất lực nhìn anh tự tay mở hộp.
“Đây là gì vậy?” Trương Manh tò mò thò đầu nhìn thì thấy bên trong có một miếng ngọc bội và một cuốn sách bằng da dê được cuộn lại.
Cố Minh Đài nhìn cuốn sách một lúc lâu, sau đó anh cuộn nó lại và cất vào người mình.
Tiếp theo anh nhặt miếng ngọc bội đưa cho Trương Manh.
“Cho... cho em á?” Trương Manh ngơ ngác nhìn viên ngọc bội đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, rồi lại nhìn Cố Minh Đài và hỏi.
“Miếng ngọc bội này sẽ có ích cho em, sau này cứ mang theo bên người.” “Cảm ơn anh nhá.”
Trương Manh nghĩ bản thân đã cùng anh trải qua biết bao nhiêu chuyện sinh tử rồi, giờ hai người đã là bạn tốt của nhau nên cũng không khách sáo mà cầm lấy miếng ngọc bội đeo lên cổ.
“Vậy còn người này?” Nghĩ đến việc mình và Cố Minh Đài lấy đồ của người ta, Trương Manh hơi ngại, cô chỉ vào người đàn ông và hỏi.
"Không cần lo lắng, một chốc nữa em sẽ chỉ thấy là một đống cát bụi thôi.
"Là sao?” Vừa dứt lời, trước mắt Trương Manh bỗng xảy ra một chuyện kỳ
lạ, mới đó cô còn nhìn thấy người đàn ông này nằm trong quan tài, nhưng giờ đột nhiên biến thành một đống bụi.
Nếu không phải trên cổ cô vẫn còn đeo miếng ngọc bội của người ta thì cô thật sự cho rằng người đàn ông cô nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Đi thôi, ở đây hết cái để khám phá rồi.” Cố Minh Đài nắm tay cô bước ra khỏi mộ cổ.
“Không đúng, con ma nữ vừa rồi thì sao, chúng ta thu phục cô ta sao?” Cô vẫn còn nhớ đến con ma nữ đã mượn xác mình.
“Cô ta đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Thảm rồi, thế còn bệnh của anh Tam Cẩu thì sao?”
"Miếng ngọc bội em đang đeo có thể cứu được mạng cho anh ta."
“Thần kỳ thế cơ á!” Trương Manh cúi đầu nhìn miếng ngọc bội đang đeo trên cổ, đột nhiên cô cảm thấy vai mình bỗng nặng như có cái gì đè lên vậy.
Là con chồn nhung lông vàng đứng trên đó. "Hoàng Thanh Thiên, nãy giờ cậu chết dí ở xó nào vậy, sao bây giờ mới xuất hiện!"
“Tôi đi tiểu.” Hoàng Thanh Thiên lầm bầm.
Bên ngoài lăng mộ, những người lính giải phóng quân thấy bọn họ đi ra, ai nấy đều vui mừng bước tới hỏi thăm tình hình bên trong.