Chương : Tiết lộ
Editor: Viên Đường
---
Bạch Vị Hi bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ mới giải quyết xong việc. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Quan Sư đứng trước mặt với ly cafe trên tay.
"Cảm ơn em." Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô đỏ mặt nhận cafe, sau khi nhấp một ngụm thì bày ra vẻ mặt suиɠ sướиɠ, "Rất ngon, vị ngọt rất vừa phải."
Quan Sư vui vẻ nheo mắt.
Phạm Tử Tấn thấy hai người kẻ tung người hứng thì có chút nghi hoặc, hắn tỏ ra bất cần đời rồi gõ gõ bàn, "Chị, em nghe nói chị có mua một căn hộ phải không, cho em ở nhờ vài ngày nhé."
"Nhà của chị chưa có gì ở trong đâu, ở đây có thẻ này, em cầm lấy rồi đến khách sạn đi." Bạch Vị Hi lấy một tấm thẻ ra, đưa cho hắn rồi uyển chuyển cự tuyệt.
Phạm Tử Tấn nhíu mày, hắn miễn cưỡng nhận tấm thẻ. Hắn đã hỏi thăm rất rõ ràng, nhà của Bạch Vị Hi không chỉ trang hoàng đầy đủ mà đồ dùng trong nhà cũng đã mua hết, có thể chuyển vào ở bất cứ lúc nào.
"Cảm ơn, em đi trước đây." Phạm Tử Tấn tươi cười cầm thẻ, trước khi rời đi còn để lại một cái hôn gió.
Quan Sư ghét bỏ dời mắt, chờ đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Quan Sư do dự một hồi rồi mở lời, "Chị Hi, nếu nhà của chị chưa ở được thì chắc chị chưa có chỗ ở đúng không? Hay là chị qua ở với em đi."
Nói xong, Quan Sư hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Bàn tay đang cầm ly của Bạch Vị Hi siết lại, cô rũ mắt, gật gật đồi rồi đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn em."
"Chị Hi không cần phải khách sáo đâu." Quan Sư âm thầm thở phào, giọng nói của nàng lộ ra vẻ vui sướng.
Cả buổi chiều Quan Sư đều rất hưng phấn, nàng thấy Bạch Vị Hi không cần giúp gì nên chủ động đi đến những bộ phận khác giúp đỡ. Nhưng chuyện ngoài ý muốn là những người đó đều không cho nàng động tay vào, những người trước kia luôn đối đãi nàng bằng khuôn mặt lạnh tanh giờ đều rất khách sáo, mở miệng ra là "trợ lý Quan".
Sự chuyển biến đột ngột này khiến Quan Sư có chút bất ngờ.
Sau khi dạo quanh một vòng, thấy không ai cần giúp đỡ nên nàng đành phải quay lại văn phòng tổng tài.
Bạch Vị Hi nhìn Quan Sư đang xoay vòng vòng trong phòng, dường như nàng đang rất chán chường. Bạch Vị Hi cười cười, cô nhẹ giọng mở lời, "Tiểu Sư, em sắp xếp lại tài liệu đi, đợi lát nữa tan tầm xong chị mời em đi ăn."
"Vâng ạ." Quan Sư lập tức tỉnh táo, nàng nghiêm túc sắp xếp lại tài liệu. Chờ đến khi nàng làm xong thì cũng đã đến giờ tan tầm.
Quan Sư xoa xoa cổ, lòng nàng tràn ngập sự chờ mong, miệng cười rộ, "Chị Hi, chúng ta đi ăn ở đâu vậy?"
"Em muốn ăn đồ Trung hay đồ Tây?" Bạch Vị Hi tắt máy tính, hỏi.
Quan Sư nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói, "Ăn... Đồ Tây đi."
"Được." Bạch Vị Hi cầm điện thoại rồi gọi điện, sau khi cúp máy liền nói, "Vì đang trong giờ cao điểm nên lát nữa có thể chúng ta sẽ phải đợi một lúc."
"Không sao, chỉ cần được ăn cơm với chị Hi là em vui lắm rồi." Quan Sư vội xua tay.
Tức khắc, Bạch Vị Hi cười rộ, cô chợt muốn bóp mặt Quan Sư nhưng rồi lại thôi.
Sau khi hai người lái xe đến điểm hẹn, Quan Sư ngồi trên ghế phụ, qua lớp cửa kính, nàng có thể nhìn thấy một khách sạn cao cấp. Nàng đã được trải nghiệm giá cả của khách sạn này trong khoảng thời gian ở trong cơ thể của người kia rồi.
Quan Sư nhìn thoáng qua Bạch Vị Hi, nàng lẳng lặng quan sát vẻ mặt tự nhiên của cô, trong lòng có chút trầm mặc. Nơi này đối với người như nàng thì rất đắt đỏ, nhưng lại rất bình thường trong mắt Bạch Vị Hi.
Giá như nàng chỉ là quỷ tham ăn, không quan tâm đến giá cả thì tốt rồi.
"Bạch tiểu thư, mời ngài sang bên này. Ngài tới đúng lúc quá, vừa mới có một gian phòng trống ở đây." Người phục vụ dẫn hai người đến phòng.
"Cảm ơn." Bạch Vị Hi tháo kính râm xuống, sóng vai cùng Quan Sư.
Quan Sư nhìn qua không gian ở đây, vừa trang nhã và sạch sẽ, cũng đủ không gian riêng tư cho thực khách.
"Mời hai vị ngồi, đây là thực đơn." Người phục vụ lễ phép cười, nói xong bèn rót hai ly trà cho hai người.
"Tiểu Sư, em muốn ăn gì?" Bạch Vị Hi hỏi rồi đưa thực đơn sang cho nàng.
Quan Sư nhìn một chút rồi tùy tiện gọi vài món. Ăn cái gì không quan trọng, chỉ cần ăn cùng nữ thần là được rồi.
"Vậy mỗi món hai phần đi." Bạch Vị Hi cười nói.
"Vâng, ngài chờ một lát ạ." Người phục vụ ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Quan Sư uống một ngụm trà, nàng đang định nói chuyện thì đột nhiên một âm thanh vang dội từ phòng bên cạnh truyền sang.
Một tiếng "choang" vang lên, nghe như tiếng thủy tinh vỡ.
Quan Sư nhíu mày, nàng tập trung nghe ngóng, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng chửi bới từ bên kia.
Giọng nói này nghe có chút quen thuộc.
Thấy vẻ mặt Quan Sư có chút không thích hợp, "Tiểu Sư, làm sao vậy?"
"Không có gì đâu ạ." Quan Sư cười rồi lắc đầu.
Tiếng nói bên kia đột nhiên biến mất, một lúc sau lại tiếp tục xuất hiện, lần này giọng của người kia còn to hơn, ngay cả Bạch Vị Hi cách khá xa vẫn có thể nghe được.
"Tiểu Sư, hình như cách vách có tiếng cãi nhau đúng không?" Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, cô nhỏm dậy, định đi ra xem.
Quan Sư vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay Bạch Vị Hi, cười cười nói, "Không chừng là người yêu cãi nhau ấy mà, chúng ta xen vào thì không tốt lắm."
"Nhưng chị thấy có chút nghiêm trọng đó." Bạch Vị Hi chậm rãi nói, cô nắm tay Quan Sư kéo ra ngoài.
Quan Sư thấy không ngăn được cô nên đành phải lẽo đẽo theo sau.
Hai người vừa ra ngoài thì âm thanh từ phòng cách vách càng rõ ràng hơn. Bạch Vị Hi nghe rõ tiếng chửi mắng của bên kia, chợt cả người cô run lên, thân thể vô thức dừng lại.
Quan Sư vội vàng kéo Bạch Vị Hi vào lòng, nàng vỗ vỗ cánh tay cô, nhỏ giọng an ủi, "Chúng ta về phòng thôi."
"Ừm." Bạch Vị Hi ngơ ngẩn gật đầu, ánh mắt vẫn còn kinh hoảng.
Mặc dù đã thoát khỏi người kia nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì cô vẫn không khỏi sợ hãi.
Khi hai người chuẩn bị rời đi thì cửa phòng đột nhiên mở ra, lộ ra một khuôn mặt giận dữ.
Bạch Vị Hi vô thức quay đầu lại, chờ đợi cô là ánh mắt hung ác nham hiểm của người kia, nỗi sợ hãi ập đến khiến cả người cô lạnh run.
"Chà, hóa ra là Bạch Vị Hi à, đã lâu không gặp." Khóe môi người nọ nhếch lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, trong mắt hiện lên vẻ u ám.
Quan Sư lập tức kéo Bạch Vị Hi ra sau, nàng dùng thân hình cao lớn của mình để ngăn ánh mắt của cô ta rồi cười đáp, "Quan tiểu thư, đã lâu không gặp, trông cô vẫn tệ như ngày nào nhỉ."
Quan Cư lập tức nhớ đến việc mình bị người này đánh nên càng giận dữ hơn, cô ta làm bộ muốn tiến lên đánh nàng. Thế nhưng bước chưa đầy hai bước thì cô ta ngừng lại, sau đó nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy châm chọc, "Chậc chậc chậc, sao cô lại đem một con chuột bẩn thỉu đến đây thế, không sợ làm bẩn sàn nhà của người ta à?"
"Cô nói cái gì cơ?" Quan Sư cau mày, nàng tức giận nhìn cô ta.
"Tôi nói...... A......" Quan Cư vừa nói ra hai chữ thì cơn đau đã lập tức ập đến, khiến cho cô ta không mở miệng nổi.
"Xin lỗi chị Hi ngay, bằng không tôi sẽ bẻ gãy tay cô." Quan Sư híp mắt, cái loại người như cô ta chính là loại mà nàng ghét nhất.
"Mày..." Quan Cư thống khổ quỳ nửa người trên sàn, sự hung ác ban nãy đã bốc hơi mất.
"Tiểu Sư, chúng ta về thôi." Bạch Vị Hi sợ hãi nhìn cả hai, "Đừng đánh nhau trong khách sạn."
"Lần này tôi tha cho cô, nếu lần sau tôi còn nghe được lời không hay về chị Hi thì mỗi một câu của cô sẽ tương ứng với một đấm." Quan Sư cong chân đá cô ta.
Nhất thời, Quan Cư không chống đỡ được, hai chân quỳ sụp xuống sàn.
"Chạm vào loại người như cô đúng là bẩn tay mà, lần sau tôi phải mang găng tay mới được." Quan Sư vỗ vỗ tay, như thể vừa chạm phải một vật rất bẩn thỉu, giọng của nàng cũng chẳng kém phần khinh miệt.
Sự nhục nhã ập đến khiến Quan Cư đứng lên, cô ta giơ tay, làm bộ muốn đánh trả.
"Cỡ cô mà cũng muốn đụng vào tôi à?" Quan Sư nhếch môi, vẻ mặt khinh thường, nàng nhẹ nhàng tránh né.
Bạch Vị Hi sợ hai người lại đánh nhau bèn vội vàng kéo tay Quan Sư, cô nhỏ giọng nói, "Tiểu Sư, chúng ta đi về đi."
"Vâng." Quan Sư ngoan ngoãn cười, nàng ôm lấy cánh tay Bạch Vị Hi.
Cử chỉ thân mật của hai người làm Quan Cư thẹn quá hóa giận, cô ta chẳng màng đến hình tượng nữa mà gân cổ chửi bới cả hai. Nhưng từ ngữ cay nghiệt tuôn ra từ miệng của cô ta, trong đó có cả những từ mà Quan Sư chưa nghe bao giờ.
"Câm miệng!" Quan Sư tức giận thét lên, ánh mắt hung ác dán vào cô ta, "Tôi biết rõ chị Hi là người như thế nào, không đến lượt cái loại người thô thiển như cô đánh giá."
"Hừ, không ngờ cũng có người đứng ra bênh vực cái loại con gái lả lơi ong như ả đấy, chẳng lẽ mày thích nó à?" Quan Cư nhướng mày nhìn về phía hai người, ánh mắt đầy thâm độc, "Ả rất nhiệt tình khi lên giường với tao đấy, mày đã trải nghiệm chưa?"
"Cô..." Quan Sư tức giận đến mức không nói nên lời, ánh mắt cô tràn ngập lửa giận. Nếu không phải vì Bạch Vị Hi giữ lại thì nàng đã đá chết tên cặn bã này rồi.
"Tôi chưa bao giờ chung chăn gối với cô cả, mong rằng Quan tiểu thư đừng nói lung tung." Bạch Vị Hi nhỏ giọng phản bác.
Tuy rằng gương mặt cô tràn đầy sợ hãi nhưng lời nói ra lại rất kiên định.
"Thật ạ?" Quan Sư kinh ngạc quay đầu, ánh mắt dán chặt vào Bạch Vị Hi.
Tuy rằng nàng không để ý đến việc nữ thần ở chung với người khác, thế nhưng nàng cũng không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào nữ thần cả.
"Ừm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay đang nắm tay Quan Sư hơi siết lại.
Quan Sư vui vẻ cười rộ, nàng nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy khiêu khích, "Chậc chậc chậc, thật đáng thương cho một kẻ mắc chứng ảo tưởng như cô đấy."
"Mày nói cái gì?" Lửa giận của Quan Cư càng bùng nổ, cô ta hung hăng nhìn Bạch Vị Hi, "Tao mới không thèm chạm vào người nhàm chán như cô ta..."
"Chị Hi cũng chẳng phải người mà loại cặn bã như cô có thể chạm vào." Quan Sư lạnh lùng cắt ngang, nàng nắm tay Bạch Vị Hi đi về phòng.
Bạch Vị Hi quay đầu lại, đôi mắt hung ác của cô ta khiến cô có chút sợ hãi, trong vô thức cô nép lại gần Quan Sư hơn.
Cảm nhận được động tác thân mật của Bạch Vị Hi, Quan Sư đắc ý quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên, ung dung nói, "Quan tiểu thư, tìm chỗ nào mát mẻ mà hạ nhiệt đi nhé."
"Mày..." Lời của cô ta bị cắt ngang bằng một tiếng "rầm" của cửa.
Sau khi vào phòng, Quan Sư vẫn chưa buông tay Bạch Vị Hi, nàng nở một nụ cười an ủi, "Chị Hi, đừng để ý đến mấy lời đó nhé."
"Ừm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt nhìn qua không tốt lắm. Ngay cả lúc ăn nàng cũng ăn khá ít, dường như cô đang có tâm sự.
Quan Sư có chút lo lắng, sau khi hai người dùng bữa xong, nàng đến cạnh cô hỏi, "Chị Hi, chị làm sao thế?"
"Chị không sao." Bạch Vị Hi cúi đầu, cảm xúc có chút chùng xuống.
Tức khắc, lòng Quan Sư thắt lại, nàng nhích lại gần cô, nắm lấy đầu ngón tay của Bạch Vị Hi, nhẹ nhàng an ủi, "Chị Hi, chị đừng buồn vì những lời của loại người đó. Cô ta không quý trọng chị là lỗi của cô ta, hơn nữa người nɠɵạı ŧìиɦ cũng là cô ta. Em biết xu hướng tính dục của cô ta là song tính, trong WeChat cô ta mập mờ với rất nhiều người, trong đó có cả bác sĩ Tống kia nữa."
"Tiểu Sư, sao em biết những chuyện này?" Bạch Vị Hi kinh ngạc ngẩng đầu.
Cô biết Quan Cư song tính, thế nhưng cô hoàn toàn không biết cô ta có dây dưa ái muội với Tống Thần.
"Cái này..." Quan Sư bối rồi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn đi nơi khác, nàng không biết mình có nên nói bí mật kia ra hay không. Nhưng ban nãy nàng đã để lộ ra quá nhiều chuyện không nên biết rồi.
Sau một hồi do dự, khuôn mặt nàng nghiêm lại, "Chị Hi, có thể chị sẽ không tin vào chuyện này, nhưng chị phải tin những điều em nói là sự thật."
"Chuyện gì?" Bạch Vị Hi cũng nghiêm túc hỏi lại.
"Em đã từng bị tai nạn, sau đó em đã trở thành một người khác." Quan Sư nghiêm túc nói, vẻ mặt chẳng giống như đang đùa giỡn chút nào.
Bạch Vị Hi gật gật đầu, thái độ vẫn bình tĩnh như thường.
Không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Vị Hi như dự đoán khiến Quan Sư nhíu mày, nàng nghiêm túc nói lại một lần nữa, thế nhưng Bạch Vị Hi vẫn bình thản.
Cuối cùng, người mất bình tĩnh trước lại là Quan Sư, nàng kinh ngạc nhìn cô, "Chị Hi, chị tin lời của em sao?"
"Ừm, chị tin." Bạch Vị Hi khẽ cười, cô vươn tay xoa nhẹ mặt Quan Sư, sự dịu dàng đong đầy trong ánh mắt, "Nhờ em chị mới có dũng khí để cắt đứt mối quan hệ với cô ta mà."
Tức khắc, Quan Sư ngây người ra.
Đầu óc nàng trống rỗng một vài giây mới hoàn hồn, sau đó ngạc nhiên kêu to, "Chị Hi biết người kia là em sao?"
"Ừm." Bạch Vị Hi cười, cô gật đầu.
"Mấy ngày này trông em chẳng khác gì đồ ngốc mà." Quan Sư ảo não lắc đầu, khi dừng lại thì lộ ra ý cười trong ánh mắt, vẻ mặt có chút thẹn thùng.
Một lát sau, nàng bày ra vẻ mặt như vừa thông suốt chuyện gì đó rồi vừa mừng vừa sợ nhìn Bạch Vị Hi, "Khó trách chị Hi lại đột nhiên tới chỗ em, hóa ra chị đã sớm biết người kia chính là em."
Vẻ mặt của Quan Sư khiến sự khó chịu trong lòng Bạch Vị Hi như bốc hơi, cô mím môi, nói, "Chị không phải là người lả lơi ong bướm."
"Em biết, chị Hi là người tốt nhất mà, sao có thể làm chuyện đó được chứ." Quan Sư gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Tức khắc, Bạch Vị Hi thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn bàn tay đang đan lấy nhau của cả hai, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Chị thích con gái."
"Em biết mà." Quan Sư vui vẻ trả lời, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên.
Tuy rằng Bạch Vị Hi không nhìn thấy mặt nàng, nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự vui vẻ của người kia, điều này gián tiếp tiếp thêm dũng khí cho cô, cô ngẩng đầu, lặp lại một lần nữa, "Chị thích con gái."
"Em biết mà." Quan Sư gật đầu, ánh mắt có chút khó hiểu.
Đối mặt với sự ngô nghê của Quan Sư, Bạch Vị Hi như bị rút cạn hết dũng khí, cô rút lời tỏ tình lại. Nhất thời, không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, Quan Sư cũng cảm thấy không khí có chút quái quái, nhưng nàng cũng không biết nó quái ở chỗ nào.
Quan Sư xem giờ xong rồi cười nói, "Chị Hi, hiện tại chị đang ở đâu nhé? Em sẽ cùng thu dọn hành lý của chị, sau đó dọn đến chỗ em nhé."
"Giờ hơi muộn rồi, chị vẫn còn quần áo để tắm rửa mà, đợi ngày mai rồi lại dọn cũng được." Bạch Vị Hi đáp, sau đó đứng lên đi tính tiền.
Lúc nói chuyện cô cứ cúi đầu, ánh mắt và giọng nói không giấu nổi sự thất vọng.
Quan Sư khó hiểu chớp chớp mắt, nàng ấm ức theo sau.