Trọng Sinh Thành Liệp Báo

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc La Kiều tỉnh dậy thì phát hiện mình đã trở về hang núi. Hai tiểu liệp báo canh giữ bên cạnh, lồng ngực theo hô hấp khẽ phập phồng, ngủ thực ngon.

La Kiều cẩn thận nhớ lại, cậu nhớ rõ mình với Mông Đế cùng rớt xuống cây, sau đó bị Mông Đế tha trở lên, tiếp đó… những chuyện phát triển tiếp đó… La Kiều nghĩ nghĩ, mặt liền biến đen.

Chân trước dùng sức bấu đám cỏ khô dưới thân, Mông Đế, ngươi chờ đó!

Đây là lần thứ mấy cậu bị Mông Đế làm đến ngất rồi? Lần thứ mấy rồi hả? ! Thế mà cậu còn tính cùng cái con hoa báo dã man kia ngọt ngọt ngào ngào đến thiên trường địa cửu? Lúc ấy khẳng định đầu óc cậu bị rút não rồi, nhất định là vậy!

La Thụy vốn nằm dựa vào đùi trước La Kiều ngủ, cậu vừa động vuốt thì nó lập tức tỉnh lại.

“Ba ba, ngươi tỉnh rồi?”

Tiểu liệp báo động động lỗ tai, đôi mắt vì buồn ngủ mà mơ màng nhìn về phía La Kiều. La Thụy vừa lên tiếng thì La Sâm cũng tỉnh lại, tuy bọn họ ngủ bên cạnh La Kiều nhưng bản tính cách giác trời sinh của liệp báo làm chúng rất dễ dàng bị đánh thức.

“Ân.” La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng bên má hai tiểu liệp báo, cậu thường xuyên làm vậy, mà hai tiểu liệp báo cũng bị liếm thực thoải mái, phát ra vài tiếng grừ grừ trong cổ họng, hoàn toàn không để ý tới chuyện ba ba bọn nó vừa thức dậy, vẫn chưa đánh răng hay súc miệng gì cả.

Được rồi, thân là một con liệp báo cũng không cần so đo nhiều như vậy.

Đêm hôm qua là Mông Đế ôm La Kiều trở về hang núi, hai tiểu liệp báo lúc ấy rất tỉnh táo, bất quá tâm tình con hoa báo kia hiển nhiên không tệ, về phần ba ba bọn nó thì đã bất tỉnh nhân sự.

La Thụy còn lo lắng vươn vuốt tới mũi La Kiều, xác định xem ba ba còn sống không, đến lúc này hai tiểu liệp báo mới thở phào.

Ngoài hang núi, đám chim quelea mỏ đỏ lại bắt đầu kêu, bọn nó quả thực còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức, bất kể trời nắng hay mưa, mây đen dày đặc hay trời trong mây trắng, đám chim nhỏ tụ thành đàn này cứ ríu ra ríu rít liên hồi, vĩnh viễn không biết mệt.

Có một hàng xóm như vậy hệt như có một dàn nhạc giao hưởng ở cách vách. Nếu thực là nhà thì dễ rồi, còn có thể chạy qua đạp đổ cửa nhà, hủy nát phòng ở, đập luôn đám nhạc khí. Nhưng tổ thì sao? Chẳng lẽ leo lên cây mà phá tổ sao?

Nhiều tổ chim tụ lại như vậy, có mệt đến chết cũng phá không hết.

La Kiều lần đầu tiên trông ngóng đám cò marabou cùng chim ưng đến vật, thực sự đó, so với trân châu còn thật hơn!

La Kiều đang thất thần thì bị La Sâm cùng La Thụy cọ cọ cằm: “Ba ba, đói bụng.”

Ngụ ý thực rõ ràng, muốn ăn thịt a, đi săn đi a.

La Kiều đứng lên, duỗi thắt lưng, há mồm ngáp một cái, cậu cũng không vì sau khi làm chuyện kia mà cự tuyệt con trai. Bất quá, cậu đột nhiên nhớ ra một việc, lần này Mông Đế không tặng thức ăn tới sao?

Chẳng lẽ mới mẻ qua đi, nhàm chán rồi nên quà tặng gì gì đó cũng bị gạt bỏ? !

Khỉ! Bạc tình đến vậy sao a!

La Sâm cùng La Thụy nhìn nhau một cái, bọn nó muốn nói, con hoa báo kia quả thực có tặng đồ ăn, nhưng thứ kia bọn nó không biết là gì nên không dám ăn.

“Không biết?”

La Kiều nghi hoặc nhìn hai con trai, thứ gì có thể làm La Sâm cùng La Thụy không dám ăn? Bay trên trời, chạy trên đất, bơi dưới nước, có thứ gì chúng chưa từng ăn qua đâu? Tiểu liệp báo ngay cả cá nheo cũng ăn được lại có thể sợ thứ gì?

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đi ra khỏi hang, Sa Mỗ cùng Hi Đạt đã đi săn, trừ phi La Kiều đề nghị, nếu không bọn nó vẫn thích một mình hành động. La Sâm cùng La Thụy dẫn La Kiều tới trước một đống cỏ khô chất cao, có thể thấy, cho dù không biết thứ này có thể ăn được hay không, chúng vẫn không muốn để kẻ khác chiếm tiện nghi. Chính vì chuyện này nên cả đêm chúng đều ngủ không ngon, so với La Kiều còn ngủ dậy muộn hơn.

La Kiều đi vòng quanh núi cỏ khô kia một vòng, dùng móng vuốt chỉa chỉa, này?

La Sâm cùng La Thụy gật gật đầu, chính là nó!

La Kiều khụt khịt ngửi, hương vị này quả nhiên thực xa lạ, nhưng cậu có thể xác định không phải mãnh thú. Vươn chân trước gạt gạt cỏ khô, lộ ra một mảng lông chim màu đen.

Cái thân lớn như vậy, lông lại có màu đen…

La Kiều biết đây là cái gì.

Sau khi xác định, La Kiều lại bắt đầu cảm thán, mình quả thực không thể đuổi kịp giá trị vũ lực của hoa báo, ngay cả đám này cũng có thể bắt, lại còn còn sống kéo tới tận đây, sức lực cùng năng lực đi săn của Mông Đế nghịch thiên cỡ nào a? Cậu quả nhiên không nên nghĩ vẩn vơ, nếu chọc con hoa báo kia nóng nảy, mình tuyệt đối sẽ ăn quả đắng.

Vô thức sợ run cả người, La Kiều tự nói với mình, không cần luôn nghĩ tới những thứ không lành mạnh, nếu muốn nghĩ thì, mỹ nhân kia xinh đẹp cỡ nào, dáng người đáng kiêu ngạo thế nào, da thịt bóng loáng ra sao, năng lực x mạnh mẽ…

Được rồi, nghĩ tới mấy cái này lại càng sợ dữ hơn.

“Ba ba?”

La Sâm cùng La Thụy phát hiện La Kiều hôm nay thực hay thất thần, bị bọn họ kêu một tiếng lại còn rùng mình.

“Ba ba, ngươi không sao chứ?” Lẽ nào thứ này không thể ăn sao? Chậc, thiệt đáng tiếc, nhiều thịt như vậy a.

“Ba ba không sao.” La Kiều vội vàng lắc đầu, nhìn bộ dáng tiếc nuối của La Sâm cùng La Thụy liền biết đám nhóc này đang nghĩ gì, đỉnh đầu lập tức có một đám quạ đen bay ngang, lẽ nào trong cảm nhận của đám tiểu liệp báo nhà cậu, không còn gì quan trọng hơn thịt sao?

Ba ba ngốc cảm thấy ghen tỵ, quyết đoán quăng mớ suy nghĩ về hoa báo này nọ, năng lực x vân vân ra góc tường trồng nấm.

“Này có thể ăn.” La Kiều vừa nói vừa lôi mớ cỏ khô phủ trên con mồi đi, tìm tới nhìu cây cỏ như vậy, phỏng chừng hai tiểu liệp báo bận rộn suốt mấy giờ a: “Đây là đà điểu, các ngươi từng nếm qua trứng của nó mà, nhớ không?”

Ánh mắt La Sâm cùng La Thụy lập tức sáng ngời, quả nhiên, trong cảm nhận của chúng, ăn là quan trọng nhất! Đương nhiên, ba ba cũng rất quan trọng a!

La Kiều ngửa mặt nhìn trời thở dài, tính hơn thua với thịt, cậu có ngốc không a?

Cỏ khô bị mang đi, con đà điểu đang hấp hối lập tức xuất hiện trước mắt ba con liệp báo.

Đấy là một con đà điểu đực cao lớn cường tráng, vết thương bị cắn nằm ở gần ngực và cổ, vẫn còn đang chảy máu, một chân bị thương giống như bị bẻ gãy. Giống như liệp báo sau khi bị thương sẽ không thể đi săn, loại chim to lớn tuy có cánh lại không thể bay lượn này chỉ có thể sinh sống trên mặt đất, một khi chân bị thương, chúng chỉ có thể nằm chờ chết.

Đà điểu chạy trốn rất nhanh, chân cũng có lực. Một khi có vài con đà điểu trưởng thành tụ tập lại một chỗ thì tuyệt đối không thể khinh thường.

La Sâm cùng La Thụy đã từng ăn trứng đà điểu, bất quá chúng không biết quả trứng kia lại có thể ấp ra một con đà điểu lớn như vậy.

Này cũng không thể trách bọn nó, ở vùng châu thổ này, số lượng đà điểu vốn không nhiều lắm, chúng phần lớn sinh hoạt bên bờ kia sông Tát cùng mảnh đất gần sa mạc. Đây là lần thứ hai La Kiều nhìn thấy đà điểu, càng miễn bàn tới hai tiểu liệp báo chỉ mới chín tháng tuổi.

Hiện giờ là mùa sinh sôi nảy nở của đà điểu, Mông Đế có thể bắt một con cũng không kỳ quái.

So với hai tiểu liệp báo một lòng nghĩ nhanh nhanh ăn thịt, La Kiều nghĩ ngợi nhiều hơn, Mông Đế nếu có thể bắt được đà điểu trưởng thành, này có phải gần đây còn đà điểu trưởng thành cùng đà điểu con khác, hoặc trứng đà điểu?

Vô luận là đà điểu con hay trứng đà điểu, đều là thức ăn không tồi, nhất là trứng đà điểu có chất dinh dưỡng phong phú, một khi phát hiện ổ đà điểu, lũ sư tử lập tức nhào tới, này dễ dàng hơn bắt giữ con mồi biết chạy trốn rất nhiều. Chẳng qua, trứng đà điểu có mùi rất quái, cũng may La Kiều có biện pháp giải quyết.

Nhưng, việc trước mắt là xử lý anh bạn đà điều này đi.

Cắn cổ có thể cắn chết nó đi?

Ánh mắt La Kiều nhìn về phía cái cổ thật dài của đà điểu, sau đó suy nghĩ xem nên chọn nơi nào hạ miệng, đà điểu bị nhìn một hồi đột nhiên sải cánh, lúc này La Kiều mới phát hiện một chuyện kinh người, trên mông con đà điều này thế nhưng có một mảnh lông chim màu cam!

Cậu nhớ rõ phần lông này màu trắng a? Chẳng lẽ anh bạn này đặc biệt?

“Này.” La Kiều vặt một nhúm lông cam quơ quơ trước mặt đà điểu: “Này chỉ ngươi mới có hay tất cả đà điều đực đều có thế?”

Tinh thần tò mò ham học hỏi của La Kiều đã hoàn toàn chọc giận anh bạn đà điểu xui xẻo gặp rủi ro này. Khỉ! Cho dù nó bị thương, cũng sắp trở thành thức ăn của đám liệp báo này nhưng cũng không thể chim như vậy được a!

Con liệp báo này thế nhưng lại nhổ lông mông ngay trước mặt nó, lại còn ngông nghênh hỏi một vấn đề đáng kinh như vậy!

Đà điểu biểu thị, nó chết cũng không nói! Nếu có con đà điểu nào đó chạy tới vặt lông đuôi liệp báo, sau đó hỏi nó một câu đồng dạng, thử xem nó có cảm tưởng thế nào? !

Đối với loài chim mà nói, lông vũ rất quan trọng, La Kiều đã phạm phải sai lầm lớn, không chỉ bứt lông trên mông người ta, lại còn hỏi một chuyện tế nhị như vậy, này khác gì tự dưng lột quần người ta xong rồi hỏi bộ ai cũng mặc cái màu này hết hả…

La Sâm cùng La Thụy không biết vì sao ba ba lại hỏi đông hỏi tây với con mồi như vậy, chúng thầm nghĩ, sao ba ba còn chưa giết chết nó nữa a?

La Kiều rốt cuộc cảm nhận được oán niệm của hai tiểu liệp báo, quay đầu, vẫy vẫy cái đuôi, nói với La Sâm cùng La Thụy: “Lại đây, thử cắn cổ nó xem.”

Sa Mỗ có nói với La Kiều, liệp báo chín tháng tuổi nên bắt đầu luyện tập đi săn, chỉ nhìn La Kiều hành động thôi thì không đủ, chúng cần phải tự mình thực hành.

Mặc dù là vậy, La Kiều vẫn lo lắng đà điểu sẽ làm chúng bị thương, vì thế dứt khoát cắn phần cổ gần đầu đà điểu, khúc còn lại để La Sâm cùng La Thụy tự tìm nơi hạ miệng.

Kỳ thực, cổ dài cũng thực có lợi a.

Đà điểu khóc ròng, có cần tra tấn chim đến vậy không a? !

Cho dù là sư tử cũng không tàn nhẫn như thế, quả nhiên liệp báo nên bị liệt vào danh sách động vật hung tàn nhất trên thảo nguyên a? !

Vô luận là loài động vật nào, bị cắn cổ nhất định sẽ giãy dụa, đà điểu cũng không ngoại lệ. Một tên to lớn như vậy vừa động một phá, cả ba con liệp báo hiển nhiên vẫn không làm lại. May mắn, Mông Đế đã cắn nó trọng thương, một khi cử động mạnh thì vết thương lập tức bị tét ra.

Giãy một cái máu liền phun như suối, con đà điểu ý đồ phản kháng vài lần nhưng không thành công.

La Kiều biết, không thể cứ tiếp tục như vậy, mùi máu tươi cùng động tĩnh rất có thể sẽ đưa đám động vật ăn thịt thối tới, nếu có sư tử hay linh cẩu phát hiện thì đúng là hỏng bét.

La Kiều cắn một ngụm lên miệng vết thương do Mông Đế cắn, dùng sức mà xé, cơ hồ xé toạt cổ nó ra khỏi cơ thể, miệng vết thương cuối cùng chỉ còn dính lại một tầng da.

Đà điểu không còn động nữa, La Kiều ý bảo La Sâm cùng La Thụy có thể ăn.

Đà điểu có một điểm tốt hơn các loài chim khác là phần đùi của nó không có lông.

Hai tiểu liệp báo nhắm thẳng cái cẳng chân không bị thương của nó mà tấn công. Thời tiết nóng như vậy, vết thương do bị cắn kia đã bắt đầu hư thối, bất quá bởi vì nó vẫn còn sống nên liệp báo mới ăn được, nếu không, vô luận là La Kiều hay hai tiểu liệp báo, ngay cả một ngụm cũng không thèm động tới.

Nếu đà điểu còn sống, nó khẳng định sẽ tỏ ra phẫn nộ, gì chứ, bị ăn thịt mà còn phải cảm thấy vinh hạnh nữa sao?

Phân lượng của một con đà điểu, cho dù La Kiều cùng hai tiểu liệp báo ăn căng bụng cũng chỉ được một nửa mà thôi, hơn nữa, trừ bỏ chân cùng cổ, trên người đà điểu đều mọc đầy lông chim, vặt lông chim đối với liệp báo mà nói đúng là một chuyện đau khổ.

Mới ăn chút thịt thôi mà La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đã dính một thân lông đà điểu, mấy cái lông tơ còn bay vào trong mũi La Sâm, La Thụy, làm chúng hắt xì một phát.

Điểm đáng giá cao hứng duy nhất chính là kên kên không xuất hiện, sư tử cùng linh cẩu cũng không.

Ba con liệp báo ăn no, La Kiều có chút buồn rầu, cậu nên xử lý mớ cơm thừa này thế nào đây a.

Ăn tiếp là không có khả năng, kéo tới nơi xa xa nào đó vứt đi? Nghĩ thôi cũng thấy mệt. Đào hố chôn? Tát Đặc không ở, La Kiều không muốn phí sức.

Cuối cùng, La Kiều cũng nghĩ ra cách.

Cậu bảo hai tiểu liệp báo chờ ở một bên, sau đó đi tới cạnh thi thể đà điểu, lớn tiếng kêu lên. La Sâm cùng La Thụy không hiểu La Kiều muốn làm gì, bất quá chúng vẫn ngoan ngoãn nằm một bên không lên tiếng, giúp nhau liếm đi vết máu dính trên mặt.

Lúc La Kiều gọi tới tiếng thứ năm, Mông Đế rốt cuộc xuất hiện.

Hoa báo một thân lấm tấm hoa mai từ bụi cỏ chui ra, La Kiều cười tủm tỉm nâng chân trước chỉ chỉ nửa con đà điều trên mặt đất: “Anh yêu a, xử lý giúp đi.”

“…” Gọi nó tới chỉ vì chuyện này?

“Anh yêu, ta biết ngươi làm được mà.”

“…” Nó quả nhiên nên cắn chết con liệp báo này.

La Kiều cũng không để ý Mông Đế nghĩ gì, vẫy vẫy đuôi mang hai tiểu liệp báo tới dòng suối bên cạnh núi đá uống nước. Ăn một bụng thịt nên giờ thấy thực khát a.

Mông Đế đứng bên thi thể, hệt như có cừu oán mà trừng con đà điểu nọ, một lát sau, dường như từ bỏ mà thở dài, đối với con liệp báo thường xuyên làm mấy chuyện ngu ngốc kia, nó còn hi vọng gì nữa chứ? Nếu nghiêm túc thì nó thua là cái chắc.

Hoa báo nhận mệnh kéo thi thể còn lại phân nửa của đà điểu rời đi.

Trước lúc đi, Mông Đế còn nhìn về phía lùm cây vài lần, bất quá cũng không làm gì.

Sa Mỗ cùng ba ấu tể đang núp ở đó, bọn nó vừa ăn xong một con linh dương gazen, không ngờ lúc trở về lại thấy một màn như vậy. Chuyện xảy ra đêm qua, còn có hoa báo đưa tới một con đà điểu, Sa Mỗ biết hết nhưng nó thật không ngờ cách thức ở chung của La Kiều cùng Mông Đế lại là thế này.

Sa Mỗ nhìn La Kiều uống nước xong trở lại chỗ ăn đà điểu khi nãy, dùng cỏ khô cùng bùn đất che đi vết máu, lại nhìn hướng hoa báo Mông Đế rời đi, hơi nheo mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio