Trong sư đàn, đi săn, chăm sóc ấu tể đều là chuyện của sư tử cái, sư tử đực chỉ cần phụ trách bảo vệ lãnh địa, bảo vệ sư đàn, lúc có sư tử lưu lạc hoặc sư tử của các sư đàn khác xông vào lãnh địa, chỉ cần xông lên đánh nhau là được.
Chỉ có sư tử đực trẻ tuổi mới bị đá ra khỏi sư đàn, hoặc những con sư tử lớn tuổi bị đám sư tử tráng niên khác đuổi đi mới cần tự mình đi săn.
Sư tử trẻ cùng anh em hoặc kết minh với sư tử đực khác sẽ có cơ hội bắt được con mồi, còn những con già yếu bình thường chỉ có thể dựa vào ăn thịt thối để sống sót. Thời gian lưu lạc của Phỉ Lực cùng Ai La cũng không dài, không đến một năm thì chúng đã liên minh với Nạp Tư, tiếp quản sư đàn Hoắc Tư Bỉ, có được lãnh địa của chính mình. Hai anh em sư tử này thân thể cường tráng, dã tâm bừng bừng này. Phần lớn nhóm mẫu sư đều nghiêng về phía Nạp Tư, cũng mang đứa nhỏ của nó, vì thế chúng vẫn nhẫn nhịn, chờ đợi qua năm sẽ cho tên Nạp Tư căn bản không đặt chúng vào mắt kia một bài học.
Lúc này, chúng cần gánh vác phần lớn công việc, mỗi ngày tuần tra lãnh địa, đề phòng những con sư tử lưu lạc khác xâm lấn. Vào mùa khô, mực nước sông Tát không ngừng giảm xuống, lá chắn thiên nhiên này không còn tác dụng ngăn cản đám sư tử đực bên kia xâm lấn địa bàn bên này. Hơn nữa còn có sư đàn Áo La Tư đối địch, cho dù lãnh địa đã chiếm mất một bộ phận, nhưng anh em Phỉ Lực, Ai La vẫn phải mất rất nhiều thời gian để lưu lại mùi cùng dấu chân của mình ở biên giới. Chúng vẩy nước tiểu vào những thân cây, mỏm đá cùng những lùm cây bắt mắt, đồng thời còn dùng bàn chân ma xát tuyến thể trên cỏ, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy. Loại dấu vết cùng mùi này là một dạng tin tức, có thể làm đám sư tử trẻ tuổi hoặc những con sư tử đi ngang qua biết tình trạng sức khỏe của chủ nhân. Những con sư tử khác muốn tiến vào vùng lãnh địa này, tốt nhất phải cân nhắc phân lượng của mình.
Sau khi bị sư đàn Áo La Tư chiếm cứ một mảnh lớn lãnh địa đồng thời cũng bị đuổi vào sâu bên trong, địa vị của Nạp Tư trong sư đàn có chút giảm xuống. Trước kia, nhóm sư tử cái bắt được con mồi, Nạp Tư luôn là người ăn đầu tiên, nó sẽ không để bất cứ con sư tử nào hưởng dụng món ngon trước mình, cho dù là anh em Phỉ Lực, Ai La cũng không được, chúng muốn ăn no thì phải không ngừng tranh đoạt với Nạp Tư. Hiện giờ, tuy nhóm sư tử cái vẫn bảo trì thái độ kính cẩn nghe lời với Nạp Tư, nhưng Nạp Tư không thể không chút kiêng dè như trước. Nó phải một lần nữa đạt được tín nhiệm của nhóm sư tử cái, nhất định phải làm gì đó.
Đi khiêu khích Áo La Tư, sau đó lại bị đánh một trận?
Nạp Tư không ngốc tới mức đó. Sư tử đực đối kháng thì sức mạnh là chủ yếu, Nạp Tư không phải đối thủ của Áo La Tư, điểm này, ngay từ khoảnh khắc chiến bại nó đã xác định.
Việc duy nhất Nạp Tư có thể làm lúc này chính là tận lực làm tốt công việc của mình, nó bắt đầu chăm chỉ tuần tra lãnh địa, lúc nhóm sư tử cái ăn cơm thì nó nằm bên cạnh, đề phòng đám động vật ăn thịt thối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nó thậm chí còn ân cần chải chuốc liếm lông cho nhóm mẫu sư, thái độ của Sa Oa cùng mấy con sư tử cái đang có thai đều dịu đi, còn Tổ Oa thì vẫn thờ ơ như trước.
Phỉ Lực cùng Ai La đều không để tâm tới, hai anh em chúng biết, những gì Nạp Tư làm chỉ phí công, tới ngày bọn nó chân chính tiếp quản sư đàn, Nạp Tư sẽ trở thành lịch sử của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, một lịch sử nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Phỉ Lực, Ai La cùng Nạp Tư không có quan hệ huyết thống, chúng viễn viễn không thể thân thiết như anh em ruột. Tỷ như lúc Phỉ Lực cùng Ai La tuần tra lãnh địa, Nạp Tư thường chọn lựa ở cùng nhóm sư tử cái, ba con sư tử đực rất hiếm khi ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, chúng đều biết, mình cùng đối phương không thể ở chung.
Sư tử đực không hợp, sư tử cái thì có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình, sư đàn Hoắc Tư Bỉ suy sụp là nhất định.
Nếu có thể, La Kiều thật sự không muốn gặp lại Phỉ Lực cùng Ai La, bắt đầu từ ngày gặp gỡ hai anh em sư tử này, cứ gặp chúng là không có chuyện gì tốt lành.
Huống chi, La Kiều từng bị sư tử cái cắn bị thương, cũng bị Áo La Tư cùng Phỉ Lực khi dễ, cậu không có bất cứ ấn tượng tốt nào về sư tử. Hiện giờ, cặp anh em này rõ ràng đang đánh chủ ý với con voi con trong lãnh địa của cậu, La Kiều không khỏi bắt đầu tính toán.
Có câu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, La Kiều không có ác cảm với voi con, voi con cũng không có khả năng trở thành con mồi của cậu, mà ác cảm của La Kiều đối với anh em Phỉ Lực cùng Ai La đã cao tới bốn sao rưỡi. Vì thế, nên lựa chọn thế nào, trong lòng La Kiều đã định sẵn.
“Ba ba, không thể ăn nó sao?”
La Thụy ngửa đầu nhìn về phía La Kiều, La Sâm tuy không nói, nhưng rõ ràng nó cũng có chung ý nghĩ với La Thụy.
“Không thể, nếu bị đàn voi biết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.” La Kiều cọ cọ đầu tiểu liệp báo: “Huống chi ngươi xem xem da nó đều là nếp nhăn, nhất định không thể ăn. Giống con mãng xà lần trước ấy, cho dù nhiều thịt nhưng cắn không được, tốn sức giết chết cũng chỉ tiện nghi cho đám ăn chực kia.”
Quên mình vì người, làm người tốt việc tốt trên thảo nguyên này là cùng đạo lý với chuyện bị sóc đất đá đầu.
“Ồ.” La Thụy gật gật đầu.
La Kiều nói tiếp: “Thấy hai con sư tử kia không? Bọn nó cũng không ngon đâu, các ngươi phải nhớ, sau khi độc lập, gặp sư tử, không quản là đực hay cái, phải lập tức bỏ chạy…”
Lúc La Kiều nằm trên tảng đá dạy con, tình hình bên dưới đã xảy ra biến hóa.
Voi con Cách Nạp phát hiện Phỉ Lực cùng Ai La có ý xấu, nó lập tức ngừng ăn, xòe tai, cuộn cái mũi dài phát ra tiếng rống. Nó từng chơi trò xua đuổi sư tử với anh họ bốn tuổi, lúc ấy có mụ mụ cùng dì ở bên cạnh, đám sư tử không dám khinh suất. Cách Nạp không sợ sư tử, cho dù đứa nhỏ Duy Tạp của dì La Lạp, ấu tể nhỏ nhất trong đàn bị sư tử giết chết ăn thịt, Cách Nạp vẫn như cũ không sợ bọn chúng!
Voi con dũng cảm cuộn cái mũi, không ngừng phe phẩy tai, cái ngà vừa mới dài ra chưa đủ tạo thành uy hiếp trí mạng với sư tử, nhưng trước mặt chỉ có hai con, nó tuyệt đối không thể yếu thế!
La Kiều tấm tắc nhìn một màn này, theo tính toán về tuổi của loài voi, Cách Nạp hiện tại căn bản chỉ là một đứa trẻ, nhưng nó đã có dũng khí một mình đối kháng sư tử! Quay đầu nhìn lại con trai mình, quên đi, ngay cả cậu, đối mặt với hai vị này còn run chân a.
Đây là ưu thế trời sinh của voi, không thể ghen tị a. Thể trọng người ta tới năm tấn, một cước thôi là có thể giẫm bẹp sư tử, mình có cố sức ăn cũng không thể nào vượt quá trăm kí, chỉ có khả năng bị sư tử giẫm mà thôi.
Cách Nạp phản ứng cứng rắn như vậy làm Phỉ Lực cùng Ai La có chút giật mình. Con voi con này tuổi không lớn, hẳn sẽ dễ dàng giết chết mới đúng, thế nhưng sự tình lại phát triển một cách không ngờ, giống như lúc liệp báo săn ấu tể linh dương thì đột ngột phát hiện cái sừng lớn trên đầu đối phương hoàn toàn không cân xứng với dáng người của nó. Không đả thương người nhưng quả thật có chút dọa người.
“Ai La, có thể bắt nó không?”
“Có thể, anh trai!”
“Tốt lắm!”
Nghe thấy Ai La trả lời, Phỉ Lực lập tức tự tin muốn xông lên, nhưng chạy hai bước thì phát hiện Ai La vẫn đứng chỗ cũ, không hề có ý tứ xông lên cùng mình.
“Ai La!”
“Dạ, anh trai.”
“Không phải ngươi nói có thể bắt nó sao?”
“Ta quả thật có nói vậy.”
“Vậy sao ngươi không xông lên với ta?”
“Đi săn cần phải có kỹ xảo cùng kế hoạch, anh trai.” Ai La vừa nói vừa vừa lắc đầu, lông bờm của nó cùng Phỉ Lực đã rất dầy, nhưng màu của nó thì đậm hơn một chút: “Cho nên…”
“Cho nên?”
“Anh trai, ngươi xông lên trước đi, ta chờ thời cơ tốt sẽ ra tay.”
Ta … %¥!
Phỉ Lực trượt chân, suýt chút nữa đã lảo đảo ngã nhào xuống đất. Lời này cùng ‘Ngươi xông lên đi, ta núp đây!’ có gì khác nhau? Vì sao lúc ăn nó không nói ‘Ngươi ăn đi, ta chờ‘ chứ? !
Ngay lúc hai anh em nảy sinh tranh chấp, La Kiều dặn La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn núp trên núi đá, bản thân thì im lặng không một tiếng động leo xuống, trong hang động tìm được mớ nhánh cây khô cứng rắn mình nhặt trước đó, còn có những bụi gai có hiệu quả gây tê. Mấy thứ này do La Kiều đặc biệt đi tìm. Cậu vốn chỉ muốn làm một cái hàng rào vây quanh hang động mình cùng tiểu liệp báo ngủ, trên đó quấn thêm những bụi gai, giống như rào chắn bảo vệ đàn gia súc bên cạnh lều của người Masai. Nhưng lúc tưởng tượng đến bộ dáng sau khi làm xong thì La Kiều lập tức từ bỏ.
Ở một ngọn núi đá trụi lủi cùng đám cây cỏ khô, đột nhiên mọc nên một đoạn hàng rào, không đề cập đến việc nó có tác dụng phòng hộ tạm thời hay không, nhưng chắc chắn là rất dễ làm người ta chú ý. Bắt mắt như vậy rõ ràng đang nói với mọi người, nơi này có con mèo béo này! Sợ người ta không biết ở đây có mấy con liệp báo đang núp sao?
Tuy hàng rào không làm nhưng mớ cây khô cùng bụi gai kia La Kiều cũng không vứt bỏ. Hiện giờ đã phát huy công dụng.
La Kiều biến hóa hình thái, chọn hai nhánh cây nhỏ có quấn gai, lại ôm thêm một mớ nhánh cây thô to hơn ra ngoài.
Hai tiểu liệp báo nghe lời núp trên tảng đá, không hề phát ra tiếng động. Anh em Phỉ Lực cùng Ai La tựa hồ đã có chung nhận thức, tình cảnh của voi con Cách Nạp càng lúc càng nguy hiểm.
La Kiều dùng cỏ khô cột đống nhánh cây khô lại cùng một chỗ, sau đó ôm tất cả leo lên một mỏm đá có tầm nhìn rất tốt, sau đó quay về phía hai tiểu liệp báo đang núp mà lắc đầu, ngón tay đặt trên môi, làm dấu đừng lên tiếng.
La Sâm cùng La Thụy hiểu ý La Kiều, đồng thời giơ móng vuốt bé xíu, học theo động tác của cậu, đáng tiếc chúng không thể gập khúc ngón chân được, chỉ có thể giơ nguyên cái chân trước lên miệng, chòm râu hai bên mép còn run run, bộ dáng kia đáng yêu tới mức làm trái tim La Kiều run rẩy. Vội vàng quay đầu vỗ vỗ ngực, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Rốt cục, Phỉ Lực cũng phát động công kích về phía voi con Cách Nạp, Cách Nạp phát hiện mình không có biện pháp đối kháng trực diện với đối phương, ngà của nó chưa đủ lớn, nếu dùng mũi thì rất có thể sẽ bị Phỉ Lực cắn, đến lúc đó nó sẽ rất khó thoát thân. Cách Nạp chỉ có thể xoay người chạy trốn, Phỉ Lực bám sát phía sau, bởi vì tốc độ của Cách Nạp cũng không nhanh nên Phỉ Lực dễ dàng cắn được đuôi nó, bị voi con kéo chạy một khoảng tới trước, Phỉ Lực bắt đầu dùng sức túm ngược về sau, ý đồ làm Cách Nạp mất thăng bằng.
Voi con không ngừng phát ra tiếng rống, nó vỗ vỗ tai, muốn vẫy bay con sư tử phía sau. Ai La xem xét chuẩn thời cơ, ý đồ muốn gục Cách Nạp ngã xuống đất.
Hai con sư tử đực trẻ tuổi cùng voi con Cách Nạp bắt đầu đấu sức thời gian dài.
Voi con bị Ai La cắn cái mũi, mắt thấy sắp bị túm quỳ rạp xuống đất, nhưng nó ương ngạnh chống cự, không đến phút cuối cùng nó tuyệt đối không khuất phục đám sư tử đáng giận này!
Miệng vết thương bị cắn của voi con bắt đầu chảy máu, mùi máu tươi lan tràn theo gió, Phỉ Lực cùng Ai La hoàn toàn đắm chìm trong việc chiết chóc, bữa tiệc lớn đã sắp tới tay, bọn nó sẽ độc chiếm con mồi này!
La Kiều nhìn một màn chấn động này, nắm chặt nhánh cây khô trong tay, cậu biết, chính là lúc này!
Ngay sau đó, La Kiều đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống voi con cùng hai con sư tử chỉ cách mình không tới hai mươi mét, giơ nhánh cây quấn gai phóng mạnh về phía Phỉ Lực!
Phần đầu nhánh cây đã bị La Kiều mài nhọn, tuy không sắc bén như cây thương của tộc du mục, nhưng so với những nhánh cây mà cậu cùng Mạt Sâm, Kiệt Lạc sử dụng lúc săn trâu đã sắc bén hơn rất nhiều.
La Kiều đứng lên ném mạnh, không phát ra bất cứ âm thanh nào, tiếng nhánh cây xé toạt làn gió bay tới cũng bị tiếng voi rống che dấu. Thẳng đến khi Phi Lực nhận ra điểm không thích hợp thì nhánh cây khô đã đâm vào chân sau của nó.
Kỳ thật, La Kiều nhắm phần thân Phỉ Lực, chính xác là phần eo của nó, bất quá độ chính xác không được chuẩn cho lắm, cậu nhắm mười mà trúng một đã là rất tốt rồi. Bất quá kết quả cũng tạm được, ít nhất không bay ra ngoài bia nhắm.
Phỉ Lực muồn né cái thứ không rõ là gì đang bay về phía mình nhưng vẫn chậm một bước, mũi nhọn của nhánh cây đâm vào chân sau nó, gai nhỏ li ti cũng chui vào theo, sau cơn đau đớn trong nháy mắt, cảm giác tê dại bắt đầu lan tràn toàn thân, Phỉ Lực hoảng sợ phát hiện, nó căn bản không thể dùng sức! Sau đó, nó liền nhìn thấy một nhánh cây khác bay về phía em trai mình!
“Ai La, cẩn thận!”
Phỉ Lực không thể không buông voi con, phát ra một tiếng rống to nhắc nhở đứa em. Ai La may mắn né được, không, đúng hơn là Phỉ Lực phải xui đến cùng cực mới bị La Kiều một phát trúng đích.
Voi con Cách Nạp lúc này đã không còn bao nhiêu sức lực, nhưng ham muốn sống sót đã chống đỡ nó, lúc Phỉ Lực cùng Ai La đột nhiên bị tập kích, Cách Nạp lập tức xoay người chạy về phía những nhánh cây khô phóng ra.
La Kiều liếm liếm môi, thoạt nhìn, đứa nhóc này cũng không ngốc, còn biết phải chạy về hướng này!
Phỉ Lực cùng Ai La Tự nhiên không muốn miếng thịt đã đến miệng dễ dàng chạy thoát. Ai La lập tức đuổi theo, Phỉ Lực chỉ có thể kéo cái chân bị thương, khập khiễng đi theo phía sau. Nó không động thì tốt, vừa đứng lên một cái thì hiệu quả gây tê lập tức lan tràn khắp toàn thân, ngay sau đó, Phỉ Lực ngã ầm xuống đất.
Ai La cũng nhận ra Phỉ Lực không thích hợp, nó lập tức ngừng lại, voi con nhân cơ hội này càng chạy trốn nhanh hơn. La Kiều không tính toán buông tha cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, tiện tay nắm một nhánh cây khô phóng về phía Phỉ Lực đang không thể động đậy nằm trên mặt đất!
Không trúng, lại phóng!
Lại không trúng, tiếp tục phóng!
Trúng rồi, muốn phóng tiếp, nhưng lại phát hiện không còn nhánh cây khô.
Tuy không thể giết chết Phỉ Lực, nhưng tính cả cú đầu tiên thì đã đâm hai lỗ trên người nó, kết quả này làm La Kiều khá hài lòng. Cậu leo xuống mỏm đá, nhặt thêm mấy nhánh cây khô. Chỉ cần Phỉ Lực còn nằm trên mặt đất, Ai La không có khả năng bỏ mặc mà chạy tới đây, phóng Phỉ Lực thêm vài nhát rồi dắt con trai chạy trốn. Vì thế, động tác của cậu phải thật nhanh.
Cùng lúc đó, voi con Cách Nạp mình đầy vết thương cũng chạy tới dưới mỏm đá, chuẩn xác tìm được La Kiều đang định quay về hang động.
Cách Nạp giật mình cuộn cái mũi, một con liệp báo đực tiến hóa? ! Nó được một con liệp báo cứu? !
La Kiều lập tức lui về sau hai bước dài, cố lấy bình tĩnh, điểm này của động vật ăn thịt thực không tốt, ngửi thấy mùi máu liền chảy nước miếng, lại còn ở ngay trước mặt người ta, này quả thực không tốt chút nào.
Một báo một voi nhìn nhau, La Kiều mở miệng nói: “Cái kia, nhánh cây chính là của ta, lúc nãy ta phóng hai cái tên chết tiệt kia, ngươi cũng thấy rồi đi?”
La Kiều vừa nói vừa khoa tay múa chân, tuy không thông ngôn ngữ loài voi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể dùng động tác đi.
Cách Nạp biểu thị mình hiểu, sau đó nó đi tới một gốc cây bên núi đá, rắc một tiếng, dùng mũi bẻ gãy một nhánh cây, ném tới dưới chân La Kiều.
La Kiều nhìn nhánh cây, lại nhìn nhìn Cách Nạp, chỉa chỉa mình: “Cho ta à?”
Cách Nạp cuộn cái mũi phe phẩy cái tai, lại rắc một tiếng, nhánh cây dưới chân La Kiều biến thành hai.
La Kiều sờ sờ mũi, nếu gặp được mụ mụ của đứa nhỏ này, mình nhất định phải khen ngợi một phen.
Sức của Cách Nạp lớn hơn La Kiều rất nhiều, cậu chỉ có thể ôm năm nhánh cây khô leo lên tảng đá, nhưng có Cách Nạp hỗ trợ thì nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Lần này, không chỉ Phỉ Lực nằm trên mặt đất, ngay cả Ai La đang lo lắng cho anh trai cũng gặp xui xẻo. Tuy nhánh cây Cách Nạp bẻ không được mài nhọn, nhưng lại có số lượng khổng lồ, không thể xuyên thủng Phỉ Lực cùng Ai La nhưng vẫn có khả năng đâm thành nửa con nhím.
Khổ nhất chính là mấy cái cây, phàm là những nhánh cây ở độ cao mà Cách Nạp có thể với tới đều bị bẻ sạch, lộ ra trạng thái hệt như bệnh rụng tóc.
Có lẽ ông trời cảm thấy hai anh em sư tử này vẫn chưa đủ xúi quẩy, ngay lúc hiệu quả gây tê trên người Phỉ Lực dần dần biến mất, một trận voi rống rõ to ở cách đó không xa truyền tới, hơn sáu mươi con voi trưởng thành tạo thành một đội ngũ khổng lồ xuất hiện trước mặt sư tử cùng La Kiều.
La Kiều lau mồ hôi, cuối cùng cũng tới. Lúc Phỉ Lực cùng Ai La công kích voi con, cậu đã thấy đàn voi ở xa xa, nếu không có chúng, La Kiều căn bản sẽ không lỗ mãng chạy đi công kích sư tử như vậy.
Cách Nạp nghe thấy tiếng rống quen thuộc, nhìn thấy mấy con voi đi đầu thì nhất thời phát ra một tiếng kêu vui sướng, sau đó chạy về phía đàn voi.
Phỉ Lực cùng Ai La ở cách đó không xa, nhưng Cách Nạp không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
La Kiều cũng ngừng công kích Phỉ Lực cùng Ai La, cậu bắt đầu đồng tình với hai anh em này, hơn sáu mươi con voi trưởng thành a, một con cũng đủ dặm chết bọn họ rồi… Được rồi, La Kiều không thể không thừa nhận, hai chữ đồng tình này phải bỏ vào ngoặc kép a.
Phỉ Lực cùng Ai La hiện giờ hối hận tới thắt cả ruột, sớm biết đàn voi ở ngay gần đây, bọn nó tuyệt đối sẽ không rước lấy mối xui xẻo này. Ăn mảnh gì đó, chạy trối chết quan trọng hơn a!
Không biết Cách Nạp nói gì đó với thủ lĩnh Ma Sa, dù sao chui vào tai La Kiều đều là những tiếng kêu giống nhau, chẳng qua âm thanh có cao có thấp mà thôi. Mã Sa phát ra một tiếng rống rõ to, lập tức hơn mười con voi cái trưởng thành cường tráng vọt ra khỏi đội ngũ, vung mũi phóng về phía Phỉ Lực cùng Ai La! Tư thế kia giống như cả mặt đất cũng bị chúng giẫm đến rung chuyển.
La Kiều bắt đầu may mắn, may mắn cậu thức thời a, xem hai cái tên xúi quẩy kia kìa, dám bắt nạt đứa nhỏ nhà người ta, kết quả bị cha mẹ chúng tìm tới cửa, dần cho một trận.
Bị hơn mười con voi trưởng thành dạy dỗ, nếu bọn chúng có thể sống sót qua hôm nay thì quả thật là điều kỳ tích.
Bất quá, tuy cậu giúp Cách Nạp nhưng không có biện pháp câu thông với voi, vì thế cũng không biết đứa nhỏ xui xẻo này đã nói gì với cha mẹ mà một đám voi thở phì phì chạy ngang qua núi đá của cậu cùng hai tiểu liệp báo, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có.
La Kiều xác định, đám voi đều nhìn thấy cậu nhưng bọn nó hoàn toàn không để tâm tới!
Này là sao a? Rõ ràng là một vị anh hùng dốc sức muốn nổi danh, thuận tiện ôm chân mấy vị khổng lồ, kết quả chuyện tốt đã làm xong nhưng tên vẫn không nổi?
Ngay lúc La Kiều ảo não muốn chết thì dì của Cách Nạp đột nhiên rời khỏi đàn đi tới trước núi đá, rống to một tiếng với La Kiều.
La Kiều cứng đờ lau nước miếng trên mặt, không cho ưu đãi, còn phun nước miếng đầy mặt cậu, này còn thiên lý nữa không a? !
Sự thực, dì của Cách Nạp đang biểu đạt sự cám ơn với La Kiều, hơn nữa đối với La Kiều mà nói, sau này nếu có việc gì cứ đến đàn voi Mã Sa tìm nó, nó tuyệt đối sẽ dốc sức hỗ trợ!
Nào ngờ La Kiều căn bản nghe không hiểu nó đang nói gì.
Đây là chỗ hỏng của việc ngôn ngữ không thông, bởi vậy có thể thấy, học tập ngoại ngữ quan trọng cỡ nào!
Sau khi đàn voi đi, La Sâm cùng La Thụy chạy tới bên người La Kiều, vươn móng vuốt chọt chọt La Kiều vẫn còn cứng đờ, nghiêng đầu, ba ba làm sao vậy? Rõ ràng đã dạy hai con sư tử kia một bài học, cũng không phát sinh xung đột với đàn voi…
La Kiều thật vất vả hồi phục tinh thần đang tính toán mang hai tiểu liệp báo ra ngoài đi săn, không ngờ một tiếng voi rống truyền tới, dì cùng chị của Cách Nạp dùng ngà cùng mũi của mình cuốn một con ấu tể của bò tót đen tới trước mặt La Kiều.
Dì La Lan của Cách Nạp dùng chân trước đá thi thể ấu tể bò tót, ý tứ thực rõ ràng, cho ngươi ăn đó. Sau đó, nó thực tự nhiên xoay người rời đi.
La Kiều nuốt nước miếng, nhìn ấu tể bò tót bị giẫm bẹp, nghi ngờ nhìn về phía La Lan đã đi xa hơn mười mét, voi ăn chay đi, đúng không nhỉ?
Bất quá thế này có thể xem là đàn voi tỏ ý cám ơn đi?
Liệp báo sẽ không ăn con mồi chết một thời gian dài, La Kiều chỉ có thể cùng hai đứa con trai dùng ánh mắt mong chờ, chảy nước miếng nhìn thi thể ấu tể bò tót, sau đó ngoan ngoãn mang theo chúng đi bắt hai con thỏ hoang ăn đỡ đói. Ăn xong, trở về tiếp tục nhìn thi thể bò tót chảy nước miếng.
Cho dù là ấu tể nhưng cũng thiệt nhiều thịt a…
Lúc Mông Đế tìm đến liền bị thi thể ẩu tể bò tót chắn trước cửa nhà La Kiều dọa hoảng.
“Ngươi bắt à?”
“Không phải.”
“Thế đâu ra đấy?”
“Nếu ta nói bị sét đánh chết, ngươi tin không?”
Mông Đế lắc đầu.
“Được rồi, nói thật cho ngươi biết, là voi tặng cho ta ăn.”
Gì? !
“Thật mà, thật sự là voi tặng cho ta. Con trai, ba ba nói thật đúng không?”
Hai tiểu liệp báo đang gặm con lợn warthog mà Mông Đế mang tới, nghe La Kiều hỏi thì lập tức gật đầu.
Mông Đế ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là voi? Ngươi có giao tình với chúng từ lúc nào? Bọn nó không phải luôn ghét chúng ta sao…”
“Đó là ngươi. Ta là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, voi thấy còn tặng thịt cho ta ăn.” La Kiều động động lỗ tai, hất cằm, ý bảo Mông Đế: “Dù sao ta với con trai cùng không thể ăn, ngươi ăn đi.”
Mông Đế vẫy vậy đuôi, rốt cục nhịn không được biến hóa hình thái bổ nhào về phía La Kiều, hung hăng cắn sau gáy cậu, cho ngươi người gặp người thích, cho ngươi hoa gặp hoa nở này!
Vung móng vài cái đã kềm chặt La Kiều, ôm cậu bước vào hang động.
La Sâm cùng La Thụy gặm lợn warthog xong thì phát hiện ba ba không thấy đâu, động động lỗ tai, quả nhiên, ba ba lại bị tên xấu xa kia tha đi rồi. Hai tiểu liệp báo bình tĩnh liếm lông cho nhau, sau đó xoay người trở về hang, tiếp tục áp sát vào vách đá lắng nghe động tĩnh.
Cho dù bọn nó hoàn toàn không nghe được gì cả….