Hiện lên trước mắt cô là hình ảnh một người phụ nữ với dáng vẻ gầy gò đang quỳ trước một đám côn đồ to lớn.
Bà bận một bộ đồ rách rưới, đôi mắt ngấn lệ mà cầu xin bọn họ tha cho mình.
Tuy nhiên dù có khẩn khiết đến đâu thì có vẻ như đám côn đòi kia cẫn không chịu lắng nghe và một mực cho rằng bà đang nói dối.
" Thật là vô tâm! "
Đứng nép vào một bên góc tường, Hứa Khynh Thành nghĩ vậy.
Ban đầu cô cũng chỉ tò mò nên mới đến đây nhưng không ngờ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thú vị như vậy.
Người phụ nữ kia có lẽ là mượn tiền.
Do không trả đúng hạn nên số lãi dần tăng cao thàn ra nợ nần chồng chất.
Đúng là tội nghiệp!
- Con m* nó.
Giờ mày không có tiền trả thì dùng mạng của mày mà bù vào đi.
Tên cầm đầu trong bang giơ cao gạy bóng chày sắt lên toan định lấy m*ng người phụ nữ ấy.
Khoảng khắc cây gậy dâng lên, Hứa Khuynh Thành nhận ra sự nguy hiểm của vấn đề.
Lúc này cô không thể nào trơ mắt đứng nhìn được nữa mà chạy ra đá cho tên kia một cú vào bụng khiến hắn lăn đùng ra đất.
Hứa Khuynh Thành với gương mặt lạnh tanh mà nói.
- Thân là thanh niên, tụi bay không cảm thấy xấu hổ khi bắt nạt một phụ nữ lớn tuổi sao?
(Mắm tác giả: Ủa là đòi nợ mà )
Tên côn đồ kia nhờ có sự trợ giúp của đàn em gục dậy.
Hắn lau vết máu ở khoé muêngj đi phì cười.
- Cô em xinh đẹp này từ đây chui ra vậy? Đây là việc của tụi anh nên phiền cô em tránh ra một bên.
Bắt nạt? Tụi anh bắt nạt con ả này khi nào? Con ả này nợ tiền bọn anh quá hạn đến giờ số tiền đã tăng quá cai nên phải đòi thôi.
Đã cho nó nợ rất nhiều lần rồi nên giờ không thể tiếp tục được nữa.
Nghe vậy, Hứa Khuynh Thành liếc nhìn người phụ nữ già nghèo khổ rồi nói.
- Vậy cô ấy nợ các người bao nhiêu? Tôi sẽ trả thay cô ấy.
- Khoảng 5 triệu nhân dân tệ gồm cả tiền lãi.
Hứa Khuynh Thành rút trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.
Cô ném cho tên cầm đầu rồi nói.
- Trong này có 7 triệu, mau cầm lấy và đừng gây rối ở đây nữa.
Nói xong cô xoay người đi, toan định đỡ người phụ nữ kia đứng dậy rồi rời đi nhưng có hai tên trong băng đến bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô giở trò dụ dỗ.
- Này cô em đi đâu mà đi sớm thế.
Đi chơi với bọn anh một chút đi chứ!
Hứa Khuynh Thành lúc này khó chịu vô cùng nhưng vẫn phải cố nhịn.
Cô lạnh giọng nói.
- Bỏ cái tay ra nếu không tôi sẽ không để yên đâu.
Hai tên kia nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng.
Cả cơ thể có hơi run nhưng bọn chúng nghĩ đó chỉ là ảo giác nên không quan tâm mà gạt đi, tiếp tục chọc ghẹo cô.
- Thôi nào cô em! Sao mà cô em khó tính thế? Đi chơi với bịn anh một chút thôi mà.
- Tôi nói là bỏ tay ra, các người không nghe thấy à?
Khí áp xung quanh Hứa Khuynh Thành giảm tới mức đáng kể khiến cho hai tên côn đồ kia cũng bất giác cảm thấy ựi hãi.
Tuy vậy bọn chúng vẫn cố gắng lơ đi cảm giác ấy.
- Gì cơ con đi*ếm này.
Mày đang lên giọng với ai vậy hả? Không phải mày cũng là thể laoij con gái đú đởn hay ăn chơi sao? Không biết mày đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi mà vẫn còn muốn giữ giá sao? Không biết bố mẹ mày đã dạy dỗ mày kiểu gì nữa mà để mày ra đường làm Sugarbaby như thế này.
Lúc này Hứa Khuynh Thành thật sựd dã tức giận đến mức sôi máu rồi.
Bọn họ nói gì về người cha cặn bã kia của cô thì cô không bận tâm nhưng tuyệt đối không ai được phép xúc phạm tới mẹ cô.
Bọn họ muốn chơi đùa chưa gì? Được! Vậy hôm nay Hứa Khuynh Thành cô sẽ cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ!