Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

chương 24: 24: ter 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh sát cầm dụng cụ đo lường trong ngoài biệt thự hồi lâu, không có phát hiện bất luận cái gì dị thường.

Bọn họ đi rồi, ba người lại lần nữa trở lại phòng đặt linh thực, ba cây linh thực như cũ vẫn run bần bật, Tiêu Chiến phải trấn an hồi lâu mới làm chúng nó bình tĩnh lại.

Thụy Đạt lấy cầu dịch rồi rời đi, Tiêu Chiến chỉ về phía biệt thự nằm ở dưới hướng gió, dò hỏi Vương Nhất Bác: "Anh quen biết chủ nhân của biệt thự đó sao?"

Vừa nghe thì Vương Nhất Bác đã biết cậu muốn hỏi cái gì, hắn nói thẳng ra đáp án cậu muốn biết: "Không phải người hay nói lung tung."

Tiêu Chiến nhíu mày lại, tầm mắt từ ba cây linh thực chuyển sang người Vương Nhất Bác: "Có lẽ thật sự có vấn đề, trạng thái của chúng nó đều không đúng."

Vương Nhất Bác gật đầu, hiển nhiên hắn cũng có suy nghĩ giống như cậu: "Nếu thật sự có vấn đề, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết."

Đêm khuya, trong căn phòng trên lầu hai của biệt thự, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha, nhìn màn hình thực tế ảo trước mặt.

Trên màn hình thực tế ảo là hình ảnh thu được từ các cameras theo dõi.

Theo thứ tự thời gian và vị trí từ bên ngoài vào bên trong biệt thự mà sắp xếp thành chín khung hình, chính giữa là phòng đặt ba cây linh thực.

Đêm nay Đa Mễ không có phát ra cảnh báo, bọn họ quyết định tự mình quan sát.

Mỗi khung hình theo dõi đều rất bình thường, từ giờ tối đến bây giờ, không có bất luận cái gì biến hóa, ba cây linh thực cũng an an tĩnh tĩnh, đóa hoa cành lá bảo trì yên lặng, không giống ban ngày luôn run sợ.

Tiêu Chiến ngồi ôm gối, đặt cằm lên trên, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn màn hình.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn: "Cậu đi nghỉ ngơi trước đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, thanh âm có điểm mệt mỏi: "Không, tôi rất tò mò, bây giờ có lên giường cũng sẽ không ngủ được."

"Có tình huống phát sinh tôi sẽ gọi cậu."

"Không cần, dù sao ngày mai cũng không có việc gì, ban ngày tôi có thể ngủ bù."

Tầm mắt Tiêu Chiến lại lần nữa nhìn màn hình, phía sau lưng đột nhiên thẳng thắn, tay kéo kéo ống tay áo của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Linh thực có biến hóa."

Trước đó luôn an an tĩnh tĩnh vậy mà hiện tại cành lá bắt đầu run lên, mới đầu chỉ là khe khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh sau đó liền chuyển sang run rẩy điên cuồng, thoạt nhìn kinh hoảng đến không thể kinh hoảng hơn được.

Vương Nhất Bác mở rộng màn hình theo dõi phòng linh thực và chung quanh, cẩn thận quan sát.

Tiêu Chiến cũng trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.

Một phút đi qua, trừ bỏ linh thực nhóm phảng phất giống như mắc chứng điên cuồng, các địa phương còn lại không có bất luận biến hoá gì.

Lại qua một lát, Vương Nhất Bác cau mày: "Dịch dinh dưỡng hình như ít đi rất nhiều."

Nghe vậy Tiêu Chiến lập tức nhìn về phía góc bên phải trong phòng linh thực, nơi đó đặt một bồn chứa bằng thuỷ tinh trong suốt đường kính mét, bên trong chứa đầy dịch dinh dưỡng màu lam nhạt, mỗi ngày buổi sáng đều thêm vào cho ba cây linh thực dùng.

Gieo trồng linh thực cấp thấp rất đơn giản, máy móc tự động là có thể dưỡng tốt, nhưng linh thực cao cấp thì không được, yêu cầu phải có nhân công bồi dưỡng.

Mỗi ngày tưới dịch dinh dưỡng yêu cầu căn cứ theo tình huống của linh thực ngay lúc đó mà tùy thời thay đổi, dịch dinh dưỡng này chính là căn cứ theo nhu cầu của ba cây linh thực mà cung cấp,

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm lượng dịch dinh dưỡng trong bồn, rất nhanh liền phát hiện dịch dinh dưỡng dần dần giảm bớt.

Tầm mắt của cậu quét qua xung quanh bồn chứa, không có phát hiện lỗ hổng, mặt đất cũng không có vệt nước.

Vương Nhất Bác đứng dậy: "Để tôi đi xem."

Tiêu Chiến lập tức mang dép đi theo phía sau.

Hai người tới phòng đặt linh thực, Vương Nhất Bác trực tiếp đi đến bồn chứa dịch dinh dưỡng dịch, hai tay nâng bồn lên xem xét.

Một cổ hương vị khó ngửi thoáng chốc phát ra, như là mùi thịt ôi thiu, còn trộn lẫn với mùi trứng thối.

Tiêu Chiến che mũi lại, ngồi xổm xuống nghiêng đầu xem đế bồn.

Một sợi dây nhỏ màu đen ở chỗ đế bồn cùng mặt đất tiếp giáp, sợi dây nhỏ màu đen kia rất tinh tế, phần đỉnh giống như hoa khiên ngưu đang nở, kề sát vào đế bồn.

Giây tiếp theo sợi dây nhỏ kia khẽ lung lay, đột nhiên cùng bốn chứa tách ra, linh hoạt mà lẻn đi mất.

Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, Tiêu Chiến hoảng sợ, thân thể theo bản năng lui lại, trọng tâm mất thăng bằng thiếu chút nữa té ngã, may mà vẫn kịp thời dùng tay chống đỡ trên mặt đất để ổn định lại.

Dịch dinh dưỡng từ đế bồn nơi sợi dây nhỏ kia bám vào chảy ra.

Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Chiến đem sự tình mình vừa mới nhìn thấy nói ra.

Nghe xong, Vương Nhất Bác đem bồn chứa đặt sang một bên, đi tới kiểm tra mặt đất chỗ Tiêu Chiến nói sợi dây nhỏ kia trốn đi.

Tiêu Chiến cũng đi qua nhìn xem, trên mặt đất có một cái lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay, sàn nhà màu trắng nên dễ dàng nhìn thấy.

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, để Đa Mễ mang một cái bồn chứa mới đến đổi, lại cho nhân viên đến xử lý.

Một nhân viên chuyên nghiệp của Vương thị đo lường trong lỗ nhỏ trên sàn nhà một lần, sau đó cắt mặt sàn ở chung quanh lỗ nhỏ ra, thu được một ít chất lỏng: "Mặt trên còn lưu lại một ít chất lỏng có tính chất ăn mòn rất mạnh, muốn biết cụ thể thì phải chờ kết quả xét nghiệm."

Các nhân viên khác lỗ nhỏ đào sâu một chút, lấy bùn đất bên dưới, sau đó tạm thời sang lấp sửa chữa sàn nhà lại.

Người đi rồi, Vương Nhất Bác mới nhìn Tiêu Chiến: "Sáng mai sẽ có kết quả, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Tiêu Chiến cũng biết lúc này lưu lại cũng không có việc gì, gật gật đầu, trở về phòng ngủ.

Buổi sáng, Tiêu Chiến dậy muộn, khi cậu đi đến phòng ăn dùng bữa sáng thì Vương Nhất Bác đã ăn xong rồi.

Cậu nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi đi đến phòng khách, lúc này đang có người báo cáo với Vương Nhất Bác: "Càng ngày càng khó, lượng công việc rất lớn, tiến triển rất chậm."

Màn hình thực tế ảo trước mặt Vương Nhất Bác đang hiển thị một bản đồ khu biệt thự, mặt trên có một cái hồng tuyến rõ ràng, hắn quét mắt nhìn, miệng động động: "Tiếp tục."

Người nọ cúi đầu đáp ứng, đi ra phòng khách.

Lúc này Tiêu Chiến mới đi đến phía sau Vương Nhất Bác, tay chống sô pha, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là lỗ nhỏ tối hôm qua phát hiện được."

"Dài như vậy? Có kết quả kiểm tra chưa? Đó là thứ gì?"

Cậu đứng ở phía sau Vương Nhất Bác, vì để nhìn thấy bản đồ rất rõ ràng nên hơi cúi đầu, khi cậu nói chuyện hơi thở nóng ấm sẽ quét qua sau gáy của hắn.

Vương Nhất Bác khẽ động ngón tay, hơi nghiêng đầu chỉ vào ghế sô pha bên cạnh mình.

"Ngồi xuống rồi lại nói."

Tiêu Chiến vòng qua ngồi xuống bên cạnh hắn trên sô pha.

"Một loại linh thực, linh thực sư phỏng đoán rất có thể là cấp S.

Dấu vết lưu lại kiểm tra đo lường đưa ra kết quả, cùng viên cầu lúc trước phát hiện được trên người ba cây linh thực có rất nhiều chỗ giống nhau."

"Là Bác sĩ Ni An kiểm tra đo lường?"

"Linh thực cấp S, xuất hiện ở phòng đặt linh thực, làm linh thực cấp A kinh hoảng, còn có.....!mùi vị.

Tôi cho rằng khả năng cùng tiên ma khoai có quan hệ, nên đã mời bác sĩ Ni An tới hỗ trợ."

Tiêu Chiến nhớ lại mùi vị tối hôm qua, cùng mùi vị tin tức tố của cậu hiện tại xác thật rất giống.

Cậu nhìn bản đồ, hồng tuyến dẫn tới khu biệt thự sau núi.

Phía sau núi không cao lắm, nhưng triền miên phập phồng, vị trí địa lý theo chiều ngang, vô cùng rộng lớn.

Cậu đột nhiên ý thức được một chuyện: " linh thực cấp S có thể tự di động sao?"

"Đúng vậy, nhưng nó di chuyển cũng không cần lo lắng, một khi nó đã xuất hiện, khẳng định sẽ tìm được."

Tiêu Chiến biết đây là Vương Nhất Bác đang an ủi cậu, tuy rằng không xác định được có phải là tiên ma khoai hay không, cậu vẫn vui vẻ, ít nhất sự tình có tiến triển.

Vương Nhất Bác an bài người đi theo hồng tuyến từ lỗ nhỏ truy tìm tung tích linh thực.

Sau ba ngày thì mất dấu, lỗ nhỏ đột nhiên biến mất.

Tiêu Chiến cân nhắc mang linh thực cùng dịch dinh dưỡng đi đến vị trí bị mất dấu kia câu cá , nhưng mà phía sau núi không có đường đi, hơn nữa nơi đó khoảng cách khá xa.

Nếu đi, trong vòng một ngày cũng không về được.

Hồng Cầu Quả đã bị sợ hãi, nếu không có cậu ở đây Thuỵ Đạt sẽ không thu được cầu dịch.

Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa thì Thuỵ Đạt không cần tiếp tục thu cầu dịch, vì thế Tiêu Chiến đem ý tưởng này suy nghĩ thật kỹ, quyết định qua mấy ngày sẽ đi.

Lúc cậu đang xem bản đồ sau núi thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Mông.

Ngữ khí của Lâm Mông nhẹ nhàng: "Chiến Chiến, tôi cũng chọn học viện thánh hoa hồng chúng ta có thể tiếp tục làm bạn học nha!"

Tiêu Chiến cười cười: "Thật tốt."

Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lâm Mông mới nói: "Đúng rồi, cậu biết chuyện của Triệu Kỳ không?"

Tiêu Chiến nhướng mày: "Triệu Kỳ bị làm sao?"

Lâm Mông: "Mấy ngày hôm trước Triệu Kỳ xảy ra tai nạn xe cộ, cậu ta và anh trai cùng đi đến trường đua, kết quả xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, không ít bạn học đi thăm."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ: "Tôi không đi đâu, ảnh hưởng tâm tình của cậu ta mất."

Lâm Mông cười ra tiếng: "Tôi cũng không đi, cậu ta khẳng định không muốn nhìn thấy tôi.

Đúng rồi, lúc trước cậu nói không tham gia lễ tốt nghiệp được, hiện tại thì sao?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, tính toán ngày rồi trả lời:" Hiện tại có lẽ sẽ tham gia."

Hết chap .

Hoa khiên ngưu.

Dưới quê tui người ta kêu bông nay là cây Bìm Bìm Bìm Bịp gì đó á mọi người, nó là dây leo..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio