Khi Lâm Mông nhìn thấy Vương Nhất Bác liền hướng Tiêu Chiến cười ái muội.
Đợi Tiêu Chiến lấy cầu dịch xong, cậu ta nói với Tô Duệ : "Thật đúng lúc, anh cùng Vương tổng đi chơi bóng đi, em và Tiêu Chiến sẽ đi bơi.
Hồ bơi của Omega Alpha sẽ không vào được, A Duệ không thể đi cùng tôi, Vương tổng cũng không thể đi cùng cậu, bất quá bọn họ có thể ở bên cạnh chơi bóng."
Nghe xong Tiêu Chiến cũng có điểm tâm động, cậu vẫn luôn muốn rèn luyện, so sánh với chạy bộ, cậu càng thích bơi lội hoặc là chạy xe đạp hơn.
Nhưng mà ở nơi này không có xe đạp! Tất cả đều là xe tự động lái, không có loại xe nào để con người tự bỏ sức ra cả, căn bản không đạt được hiệu quả rèn luyện.
Hơn nữa, Vương Nhất Bác cũng nên kết giao nhiều bạn bè.
Cậu có điểm chần chờ: "Gần đây tỉ lệ lộ diện trên mạng của tôi quá cao, có khả năng không tiện ra cửa, biệt thự của Nhất Bác có bể bơi, chúng ta đến đó được không?"
Nghe Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác lập tức nhìn về phía cậu, này vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được thiếu niên gọi hắn như vậy ở bên ngoài.
Còn Tiêu Chiến thì nhướng mày cười cười với Vương Nhất Bác, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cái này thuận miệng gọi mà thôi, chỉ là ngày thường hai người ở bên nhau lúc nói chuyện rất ít khi thêm xưng hô.
"Không thú vị." Lâm Mông mở ra vòng tay tìm hình ảnh hồ bơi, đứng dậy đến bên người Tiêu Chiến ngồi xuống đưa cậu xem.
"Cậu xem, đây là hồ bơi tôi thường, bể bơi diện tích rất lớn, có các loại bể bắt chước phong cách, hải dương, đáy biển, sông băng, núi tuyết đều có, trông rất thật, cảm giác rất mới mẻ."
Nói thật, Tiêu Chiến đã rất tâm động, tầm mắt rơi xuống hình ảnh, chủ đề bể bơi sông băng chung quanh tất cả đều là núi băng, thoạt nhìn phi thường lãnh, mà hiện tại hiện thực nhiệt độ không khí rất cao, nhìn liền muốn tới bơi một cái.
Lâm Mông: "Nếu cậu sợ bị phát hiện, chúng ta liền bao một diện tích nhỏ trong bể bơi, chỉ có hai người chúng ta, vậy là đủ rồi."
"Em đi chơi đi." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt thương tiếc.
Khi thiếu niên nhìn thấy hình ảnh, rõ ràng rất kinh ngạc, giống như là chưa từng nhìn thấy.
Hắn nhớ tới những việc trước đây thiếu niên phải trải qua, từ nhỏ đã bị bỏ mặc ở Tiêu gia không ai quan tâm, đại khái có lẽ thiếu niên thật sự chưa từng đi hồ bơi theo chủ đề thế này, nói không chừng ngay cả công viên trò chơi cũng chưa đi qua.
Vương Nhất Bác nghĩ như vậy, theo bản năng nhớ lại danh sách những công viên ở Đế Đô thích hợp cho Omega lui tới.
Tiêu Chiến cười cười: "Vậy anh cùng Tô Duệ đi chơi bóng hả?"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừm, ở bên cạnh hồ bơi thôi, giữa trưa bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa."
Đối với đề nghị này, Tiêu Chiến phá lệ tâm động: "Vậy thì quyết định như vậy nha."
Lâm Mông mắt to cong lên, vui vẻ cực kỳ, ôm lấy Tiêu Chiến: "Thật sự quá tốt, tôi đã rất muốn được đi cùng bạn bè một lần, đi một mình quá nhàm chán.
Nơi đó thứ gì cũng có bán, chúng ta trực tiếp đi là được rồi, không cần chuẩn bị."
Tô Duệ vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch: "Em gấp cái gì, chậm một chút."
Lâm Mông chun chun môi: "Đi sớm một chút thì có thể chơi nhiều hơn mà!"
Hai người Vương Nhất Bác và Tô Duệ đưa bọn họ đến hồ bơi, hẹn giờ sẽ gặp ở trước cửa, chờ bọn họ tiến vào xong hai người mới cùng đi đến khu vực chơi bóng.
Lâm Mông đi mua hai bộ đồ tắm, còn mua phao bơi, súng bắn nước.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào hồ bơi chủ đề sông băng: "Có yêu cầu gì xin hãy liên hệ với chúng tôi."
Khi cửa mở, tầm nhìn của Tiêu Chiến trở nên trắng xoá một mảnh, rõ ràng nhiệt độ không có thay đổi, lại cảm thấy thoải mái tươi mát hơn rất nhiều.
Lâm Mông gỡ miếng dán ngăn cách xuống, quơ quơ đồ tắm trong tay : "A, thoải mái quá, tôi không chờ nổi mà muốn xuống nước rồi, tôi đi thay quần áo đây."
Sau đó Tiêu Chiến cũng gỡ miếng dán ngăn cách xuống, đi theo Lâm Mông đến phòng thay đồ dành cho Omega để thay quần áo, kỳ thật chính là thay một bộ quần áo bơi quần dài tay dài bó sát.
Cậu kéo kéo áo, có điểm không quen, trước kia đi bơi chỉ mặc một cái quần đùi là được rồi mà, này quá rườm rà.
Lúc Tiêu Chiến ra khỏi phòng thay đồ, Lâm Mông cười hì hì lôi kéo cậu, đi ở bên cạnh hồ bơi: " Cậu có biết bơi không?"
Tiêu Chiến gật đầu.
"Vậy cùng nhau nhảy?"
"Được."
Hai người đồng thời khuỵu gối lấy đà nhảy, động tác lưu loát rơi vào trong nước.
Cả người bị nước vây quanh, cảm giác mát lạnh truyền đến toàn thân, Tiêu Chiến cảm thấy từng lỗ chân lông đều giãn ra, quá thoải mái.
Cậu cúi đầu lặn xuống phía dưới, tầm nhìn thay đổi làm cậu phảng phất giống như bị sông băng ôm lấy, cõi lòng đều trở nên trống trải không nghĩ ngợi gì.
Lâm Mông ở bên cạnh cậu ngửa đầu thích thú: " Thích quá! Chúng ta thi xem ai bơi nhanh hơn đi."
Tiêu Chiến vuốt nước trên mặt rồi trả lời: " Được."
Sau khi hai người bơi mệt liền nằm nghỉ ngơi trên ghế phao đặt trên mặt nước, uống nước trái cây nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục xuống nước bơi, cuối cùng lại còn ấu trĩ dùng súng nước bắn nhau.
Tuy rằng ấu trĩ, nhưng hai người chơi thật vui vẻ, mãi đến giờ hẹn ăn cơm trưa cùng hai vị Alpha kia mới lưu luyến rời đi.
Lúc hai người đi đến cửa, Lâm Mông nhìn khắp : "Hừ, A Duệ cùng Vương tổng còn chưa chơi bóng xong."
Tiêu Chiến nhìn thời gian, mới giờ : "Đợi chút đi, còn năm phút nữa mà."
Lâm Mông không muốn đợi: "Chúng ta đi tìm bọn họ."
Tiêu Chiến giữ chặt tay Lâm Mông, ngăn cản: "Nơi đó đều là Alpha, hai người chúng ta không thích hợp."
Cậu nhìn Lâm Mông có điểm bất đắc dĩ, đột nhiên nhớ tới một ít tình tiết trong sách.
Lâm Mông là vai chính tiêu chuẩn thiên chân thiện lương ngốc bạch ngọt, làm việc tùy tâm sở dục, chọc ra không ít phiền toái, cũng xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.
"A......"
Đột nhiên, phía bên phải truyền đến tiếng thét chói tai, nhìn sang liền thấy có hai Omega vừa thét chói tai mang theo vẻ mặt kinh hoảng chạy đi.
Lâm Mông vội vàng chạy đến đó: "Là khu vực chơi bóng, sẽ không đã xảy ra chuyện chứ?!"
Tiêu Chiến không cản được cậu ta, cũng không nghĩ cảm, thật ra cậu cũng có chút lo lắng.
Tuy rằng với thân phận của Vương Nhất Bác cùng Tô Duệ, sẽ không có kẻ không có mắt mà đi tìm bọn họ gây phiền toái, nhưng chỉ cần việc gì có khả năng liên quan đến vị Alpha nhà cậu thì cậu không có cách giữ vững lý trí mà đứng ở tại chỗ chờ.
Hồ bơi cùng khu vực chơi bóng được xây dựng liền kề nhau nhưng phong cách hoàn toàn không giống, cửa vào khu vực chơi bóng được thiết kế hình cầu.
Cửa lớn được che chắn bên trong nên Tiêu Chiến và Lâm Mông đứng ở cửa hồ bơi hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình ở đó.
Cũng may khoảng cách không xa, hai người chỉ tốn vài bước chân đã chạy đến, tầm nhìn lập tức được mở rộng, cách đó không xa có một đám Alpha đang đánh nhau loạn thành một đoàn.
Khi đến gần, Tiêu Chiến bất giác nhíu nhíu mày, Lâm Mông sắc mặt so với cậu còn khó coi hơn: "Tin tức tố của Alpha."
Tiêu Chiến ừ một tiếng, tin tức tố Alpha hỗn tạp, nhưng cậu vẫn có thể dễ dàng phân biệt ra được trong số đó không có của Vương Nhất Bác.
Cậu nhìn chằm chằm đám người đang đánh nhau, thực nhanh liền tìm thân ảnh của vị Alpha nhà mình.
Vương Nhất Bác sắc mặt băng lãnh, tốc độ ra quyền rất nhanh, có vẻ không bị thương.
"A Duệ!" Lâm Mông nhìn đến một người sắp đấm tới Tô Duệ, sợ hãi kêu một tiếng.
Cùng lúc đó, phía sau của cậu ta và Tiêu Chiến truyền đến âm thanh ma sát kịch liệt.
Tiêu Chiến quay đầu, đồng tử mở lớn, một chiếc xe vận tải mất khống chế đụng vào vành đai xanh, vọt về hướng của cậu cùng Lâm Mông.
"Aaaa......" Lâm Mông cũng nghe được thanh âm nên quay đầu lại, hét lên.
Nghe được tiếng hét thất thanh của Lâm Mông, Vương Nhất Bác cùng Tô Duệ lập tức nhìn về phía hai người.
Tiêu Chiến theo bản năng lôi kéo Lâm Mông chạy về phía trước, nhưng chỉ mới bước được mấy bước, âm thanh ma sát của lốp xe bén nhọn nổ vang ở bên tai.
Đầu óc cậu trong nháy mắt trống rỗng, khoảng cách quá gần, căn bản chạy không kịp.
" Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhấc chân đá văng người đang chắn trước mặt mình, cất bước chạy về phía Tiêu Chiến.
"Mông Mông!" Tô Duệ sắc mặt đột biến, không quan tâm cũng hướng phía Lâm Mông chạy đến, nhưng bị mấy người xung quanh cản trở lại.
Mấy người đó nhìn theo tầm mắt của Tô Duệ, thấy tình hình bên đó liền sợ đến ngây cả người.
Từ trước đến nay chưa bao giờ gặp qua dây đằng lớn như vậy, lại đột nhiên xuất hiện, một đầu treo ở tầng hai của hồ bơi, một đầu vương đến khu vực chơi bóng bên cạnh, gắt gao cuốn lấy xe vận tải đang mất không chế.
Bốn cái lốp xe trong chớp mắt bị phiến lá cắt thành mảnh vụn rơi đầy đất, đồng thời dây đằng còn kéo chiếc xe vận tải đang bị treo trên không lui về phía sau đến khi đụng vào cửa hồ bơi mới buông ra, xe tải ầm vang một tiếng rơi xuống đất, phảng phất giống như sấm sét.
Lâm Mông bị doạ tới chân mềm ngã quỳ xuống đất, còn Tiêu Chiến cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả người căng cứng tại chỗ không nhúc nhích được.
Nhưng cậu và Lâm Mông đang nắm tay nhau, Lâm Mông quỳ xuống, cậu cũng không chịu đựng nổi bị lôi ngồi bệt xuống theo, trước hai đầu gối đều là mảnh vụn của lốp xe.
Thiếu chút nữa đã ....
Trái tim cậu vô cùng kinh hoàng, như là giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác xông tới, ở trước mặt Tiêu Chiến quỳ một chân xuống đất, duỗi tay ôm lấy cả người cậu, thanh âm căng chặt, "Có chỗ nào bị thương không?"
Tiêu Chiến vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn của hắn mà trả lời : " Không bị thương, nhưng có chút sợ hãi, chân mềm nhũn luôn rồi."
Nghe cậu nói xong, Vương Nhất Bác càng hung hăng ôm lấy, bàn tay đặt ở bên cổ của người trong lòng, cảm thụ từng nhịp đập hữu lực của đối phương.
Lúc này Tiêu Duệ đã thoáng ly được đám người kia chạy tới, Lâm Mông một phen bổ nhào vào trong lòng ngực của người yêu, khóc lớn: "A Duệ, em sợ quá, em còn tưởng rằng mình chết chắc rồi."
Tô Duệ mặt đầy vẻ đau lòng, tay ở nhẹ vỗ về: "Đừng sợ đừng sợ, đã không có việc gì rồi."
Còi cảnh sát và xe cứu thương thanh vang vọng, giám đốc chịu trách nhiệm của Trung Tâm Thể Thao mang theo hai gã bảo an chạy tới, mồ hôi đầy đầu.
"Vương tổng, Tô thiếu, đám người gây sự đều bắt lại, thật sự xin lỗi, trong trung tâm lại xảy ra chuyện như vậy mà bảo an không thể kịp thời chi viện."
Vương Nhất Bác trầm giọng nói: " Không có gì, tôi muốn xem camera theo dõi tình huống cụ thể của chuyện vừa phát sinh."
"Là là là ...!thẻ nhớ cùng tư liệu liên quan đến đám người kia nhất định đều sẽ đưa đến tay ngài" Giám đốc vội vàng đồng ý.
Một chiếc tuần tra xe cảnh sát ngừng ở ven đường, bốn vị cảnh sát Alpha cao lớn xuống xe, một người đến gần Tiêu Chiến, ba người khác đi đến xem xét xe vận tải.
Cảnh sát lo lắng hỏi: "Tiêu tiên sinh có khỏe không?"
Tiêu Chiến vẫn đang dựa vào bả vai của Vương Nhất Bác, gật gật đầu trả lời: "Không có việc gì."
"Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng đem sự tình điều tra rõ."
"Mọi người vất vả rồi."
Sau cùng vị cảnh sát kia khách khí một câu, cũng xoay người đi đến chỗ xe vận tải.