.
KIỂM TRA.
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
" Tôi có ý tưởng này..."
Sau khi Vương Nhất Bác nói xong ý tưởng của mình, hắn nắm tay Tiêu Chiến đi đến phòng linh thực.
Ba phút sau, tiên ma khoai đã được mang đến đặt ở ban công ngủ chính, sung sướng tản ra mùi hương, căn đen thui ngâm mình ở góc tường, tư tư mỹ mỹ cùng đồng bọn xem phim hoạt hoạ.
Còn Vương Nhất Bác thì ôm lấy Tiêu Chiến, cả hai người đều gỡ miếng dán ngăn cách ra, không cần sợ bị tin tức tố ảnh hưởng.
Tuy tỉ lệ xứng đôi của hai người rất cao, nhưng tối hôm qua từng có hoạt động thân mật, lại ở trong không gian có mùi hương của tiên ma khoai nên trạng thái rất ổn định.
Tiêu Chiến gối đầu lên vai của Vương Nhất Bác, đôi mắt hơi cong: "Thật thoải mái."
Tuyến thể không bị cách trở, cùng người yêu của mình ấm áp ở bên nhau, cảm giác thật tốt.
Thần sắc của Vương Nhất Bác ôn hòa, ánh mắt mang theo cưng chiều mà xoa xoa tóc cậu.
Trong lòng Tiêu Chiến âm thầm cảm thán Tiên ba ba cường đại, đột nhiên nghĩ đến một việc, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác rồi cười nói: "Kỳ thật còn có một biện pháp cực kỳ đơn giản."
Ngón tay của Vương Nhất Bác khẽ khựng lại một chút, cằm hơi cứng, biểu cảm này đã chứng minh cho đối phương thấy hắn đồng dạng cũng biết.
Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Nếu chúng ta đánh dấu vĩnh viễn, trừ bỏ kỳ phát tình và kỳ dễ cảm, tin tức tố của hai chúng ta đều sẽ vào trạng thái ổn định, không chỉ có khi chúng ta ở bên nhau, mà khi chúng ta ngửi được mùi tin tức tố của những A O khác cũng vậy."
Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến ngồi xếp bằng, mặt đối mặt nhìn hắn: "Em nói không đúng sao?"
Vương Nhất Bác chỉ trầm thấp ừ một tiếng.
Thế là Tiêu Chiến nheo nheo mắt, ghé sát vào tai hắn thổi khí: "Anh không muốn đánh dấu vĩnh viễn em à?"
Cơ hàm của Vương Nhất Bác căng chặt, sắc mặt nghiêm túc không trả lời.
Tiêu Chiến đưa tay xoa gáy cổ của hắn nói: "Vậy là trước khi chữa khỏi bệnh anh không chỉ định không kết hôn với em, còn không đánh dấu vĩnh viễn có phải không?"
Hầu kết của Vương Nhất Bác lăn lăn, bắt lấy bàn tay đang dần dần dời về phía tuyến thể của mình, thanh âm khàn khàn: " Sau khi đánh dấu vĩnh viễn sẽ để lại ấn ký trên người của đối phương, em sẽ hoàn toàn ỷ lại vào tôi, còn tôi sẽ điên cuồng muốn độc chiếm em.
Nếu không cưỡng chế xoá ấn ký thì em chỉ có thể cùng tôi ở bên nhau.
Xoá ấn ký vô cùng thống khổ."
Âm thanh của Vương Nhất Bác từ tính làm tim Tiêu Chiến đập rối loạn tiết tấu, cậu và hắn mắt đối diện hai giây, sau đó cười cười, lui về phía sau chút: "Nghe anh nói, em càng muốn bị anh đánh dấu vĩnh viễn."
Hô hấp của Vương Nhất Bác tựa như đông lại, dời tầm mắt đi: "Em nên ngủ trưa đi."
Thấy Vương Nhất Bác không được tự nhiên mà nói lãng sang chuyện khác, Tiêu Chiến cười khẽ ra tiếng, thuận ý hắn, không tiếp tục đề tài này nữa.
Cậu biết rõ hắn là vì mình nên mới như thế, lo lắng bệnh không khỏi sẽ không thể cho cậu hạnh phúc, cho nên muốn lưu lại lối thoát này.
Tâm của Tiêu Chiến mềm mại lại tràn ngập ấm áp, thuận theo mà nằm nghiêng xuống: "Anh cũng nên nghỉ ngơi.
Buổi chiều em sẽ cùng anh đi gặp bác sĩ."
"Được." Vương Nhất Bác hồi phục bình tĩnh đáp.
Lúc này Tiêu Chiến mới vừa lòng mà nhắm mắt ngủ, Vương Nhất Bác nhìn thiếu niên bên người, ánh mắt thâm tình lại mang theo cảm giác có lỗi.
Thiếu niên không màng đến việc Omega là phải rụt rè, chủ động muốn cùng hắn tiến thêm một bước, hắn lại nhẫn tâm cự tuyệt.
Vô luận là cự tuyệt thiếu niên, hay là vi phạm lời hứa của bản thân, đều làm hắn vô cùng khó chịu.
Căn đen thui ở dinh dưỡng dịch quơ quơ: "Con dâu không ngủ lại nhìn con trai ta làm gì? Muốn trộm ăn luôn sao?"
Long ma đằng tốt bụng giải thích: "Ngu ngốc, người không ăn người.
Ngươi nói thực coi, lúc ta ngủ đông, ngươi có phải hay không cũng muốn ăn ta?"
Tiên Ma Khoai vội chối: "Đương nhiên sẽ không, chỉ có khi còn nhỏ, nhìn ngươi liền muốn hấp thu một chút đằng dịch mà thôi."
Phiến lá của Long Ma Đằng đánh lên cánh hoa đỏ rực một cái mắng: " Cái tên này, ta tự hỏi ngươi sao lại lớn nhanh như vậy!"
Tiên Ma Khoai quấn lấy dây đằng: "Chỉ có một chút thôi mà, ngươi thật keo kiệt, ngươi mỗi ngày đều có thể sinh ra đằng dịch mới, để tồn làm gì chứ."
"Không tồn thì hôm nay có thể nháy mắt biến lớn cứu con trai ngươi sao?"
"Nhưng ngươi cũng là bởi vì đằng dịch quá nhiều mà mất khống chế! Ngươi mỗi ngày cấp một ít đằng dịch cho con trai nha, để nó có thêm ít tiền tiêu vặt.
Ngươi xem, thúc thúc thường ngày nên cho đứa nhỏ tiền tiêu vặt, ăn tết thì cho tiền mừng tuổi."
"Chẳng lẽ ta không cho sao? Ta đã cho phần lễ gặp mặt siêu lớn rồi đó."
"Còn đặt ở trong nhẫn không gian, đã bán đi đâu! Xuỳ, bán không được thì cũng vô dụng."
"Chuyện này không có khả năng! Nhất định là cháu trai luyến tiếc bán."
"Phải nha, ngươi nếu là hào phóng thì đưa nhiều một chút, hắn liền sẽ không cần phải luyến tiếc bán nha."
"Thật khó tin, ngươi cư nhiên lại nói chuyện có logic."
"Ta siêu cấp thông minh đó!"
Mà nhân vật chính trong câu chuyện của hai cây linh thực Tiêu Chiến lúc này hoàn toàn không hay không biết, ở trong lúc mình nghỉ trưa, ba ba áp bức thúc thúc một phen, giành chỗ tốt cho cậu.
Sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở sô pha vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn màn hình thực tế ảo, một cái căn đen thui phiêu phiêu ở bên cạnh hắn, không biết đang xem cái gì.
Cậu đi đến sô pha ngồi xuống, tay đặt trên vai Vương Nhất Bác, căn đen thui lẻn đến cổ tay cậu cuốn lấy, mặc cho cậu nhéo nhéo.
Tiêu Chiến nhìn màn hình thực tế ảo: " Kết quả điều tra?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, thuận tay vuốt lại chỗ tóc rối loạn của cậu: "Tạm thời chưa phát hiện đối tượng khả nghi.
Hai Omega kia nghe nói Tô Duệ và tôi ở khu vực chơi bóng, cố ý ở cửa chờ, người truyền ra tin tức thì chưa tra được."
Nghe đến đây, Tiêu Chiến rũ mi nhìn xuống sàn nhà: "Xem ra về sau em phải đem anh trông kỹ, thân là tổng tài Vương thị, còn đẹp trai như vậy, người có ý với anh khẳng định không ít đâu."
Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Em là người duy nhất tỏ tình với tôi trong vòng ba năm trở lại đây."
Tiêu Chiến híp mắt lại: "Không thành thật gì cả, Triệu Kỳ không phải cũng đã tỏ tình sao? Khẳng định là còn có người khác nữa."
"Tôi chỉ chú ý tới em thôi." Vương Nhất Bác thực nghiêm túc mà nói.
Tiêu Chiến nhịn không được cười rộ lên: "Vương tiên sinh, anh đừng nói lời âu yếm nữa được không?"
"Tôi chưa nói lời âu yếm mà." Vương Nhất Bác cảm thấy thật khó hiểu.
Ý cười trên môi Tiêu Chiến càng sâu, đem đề tài chuyển tới chính sự: "Những Alpha say rượu hôm đó đâu?"
"Có người bỏ tiền ra thuê bọn họ giáo huấn hai Omega kia, nói chuyện ở phòng vệ sinh của một quán bar, không có cameras ghi hình."
"Trong quá trình giáo huấn cố ý để cho anh cùng Tô Duệ nhìn thấy, muốn giữ chân hai người sao?"
"Ừm, trong trung tâm thể thao trùng hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đi một lượng bảo an, bảo an ngoài cửa khu chơi bóng thiếu, lại chi viện chậm, nên tôi cùng Tô Duệ chậm trễ không thể đến chỗ của em cùng Lâm Mông được."
"Nói như vậy là nhằm vào em hoặc là Mông Mông rồi."
Sắc mặt Vương Nhất Bác hơi trầm xuống, nắm tay Tiêu Chiến thật chặt: "Nhằm vào em cùng Lâm Mông, chính là nhằm vào tôi và Tô Duệ, nếu một Alpha tận mắt nhìn thấy Omega của mình xảy ra chuyện, sẽ đã chịu đả kichd trầm trọng."
Những lời này của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến nhớ tới điều khiến Vương phu nhân lo lắng khi hai người ở bên nhau, sợ cậu sẽ trở thành nhược điểm của hắn
May mắn là cậu không có xảy ra chuyện gì.
"Tài xế xe vận tải đâu?"
"Trước mắt gã vẫn đang hôn mê, không lấy được thông tin gì.
Hệ thống điều khiển của xe bị động tay chân, nhưng tra xét tuyến đường đi của xe thì không phát hiện ra manh mối.
Bất quá, xe vận tải là thiết bị vận chuyển của trung tâm thể thao, đây là lộ tuyến là nhất định phải đi qua, thời gian cũng cố định."
"Vô luận phân đoạn nào cũng cho thấy đối phương biết rất rõ hành tung của chúng ta."
Tiêu Chiến vừa nói, vòng tay vừa vang lên, sau khi xem qua, đem tin nhắn đưa cho Vương Nhất Bác xem: "Bộ trưởng Bộ An Toàn nói em cứ yên tâm, bọn họ cùng bộ giao thông đã hợp tác, đang mở rộng tìm mục tiêu khả nghi trong phạm vi xung quanh chúng ta vào lúc sáng.
Như vậy lượng công việc chắc chắn rất lớn, bất quá hẳn là sẽ có kết quả.
Anh đừng lo lắng, chúng ta đi bệnh viện đi."
"Không phải bệnh viện, là phòng khám tư nhân."
Trước khi xuất phát, Vương Nhất Bác điều tới bốn gã lính đánh thuê từ Báo Tuyết, lại dặn dò Tiêu Chiến: "Trước khi việc điều tra có kết quả, lúc em ra cửa nên mang theo bảo tiêu."
Bởi vì không muốn làm hắn lo lắng nên Tiêu Chiến nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Còn chưa kịp lên xe, căn đen thui lại từ phía phòng ngủ chính xông ra, cuốn lấy chân Tiêu Chiến ý bảo: "Cùng đi."
Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến phải trở vào trong đem nhóm linh thực thu vào nhẫn không gian, long ma đằng như cũ quấn trên cổ tay cậu.
Tiêu Chiến sờ sờ phiến lá xanh biếc của nó hỏi: "Ở nhà nhàm chán sao?"
Long ma đằng ở trong đầu cậu viết xuống ba chữ: "Bảo hộ ngươi."
Tiêu Chiến ngẩn người, khó trách long ma đằng luôn quấn trên cổ tay của cậu, lúc trước cậu còn tưởng nếu tiên ma khoai cũng có thể thu nhỏ lại, đại khái cũng sẽ ở bên cạnh mình.
Trong lòng Tiêu Chiến phi thường cảm động, nhéo nhéo phiến lá: "Cảm ơn."
Sau cùng, hai người cùng bốn gã lính đánh thuê, sáu người hai xe, một trước một sau tới phòng khám tư nhân của Mil.
Tiêu Chiến nhìn mấy chữ chuyên viên tư vấn và điều trị tâm lý trên bảng hiệu, giữ chặt tay của Vương Nhất Bác hơn, còn quay sang đối diện hắn cười cười.
Nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến, biểu tình trên mặt Vương Nhất Bác thư hoãn rất nhiều: "Tôi không sao."
Hai người đi vào phòng khám bệnh của bác sĩ Mil.
Khi Mil nhìn thấy Tiêu Chiến đến, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thực mau lại vui mừng mà cười rộ lên.
Sau khi chào hỏi nhau xong, Mil ngữ khí ôn hòa mà dò hỏi tình huống gần nhất của Vương Nhất Bác.
Ông hỏi thực cẩn thận, bao gồm ẩm thực, giấc ngủ, phản ứng khi đối mặt với người khác, lúc đầu không cười qua nhưng lúc sau đã có những phản ứng từ từ.
Vương Nhất Bác nhất nhất trả lời, còn Tiêu Chiến nghiêm túc ngồi bên cạnh lắng nghe.
Sau khi nghe xong, cậu cảm thấy hắn kỳ thật không có gì vấn đề.
Mil biểu tình thực nhẹ nhàng: "Tình huống so lần trước đã tốt hơn rất nhiều.
Còn tình huống cụ thể thì phải làm chút kiểm tra mới xác định được."
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến: "Phòng kiểm tra em không thể đi vào, ở đây chờ một lát là được."
Tiêi Chiến gật gật đầu, tay đang nắm lấy tay củ Vương Nhất Bác cũng từ từ buông ra.
Vương Nhất Bác nhìn cậu một cái rồi đi làm kiểm tra.
Hết chap ..