Ngón tay cậu sờ sờ phiến lá: "Long thúc, người bao nhiêu tuổi rồi?"
" tuổi."
"Tiên ba ba thì sao?"
"Không sai biệt lắm, cái thứ ngu ngốc kia, không nhớ rõ cụ thể tuổi của mình đâu."
Tiêu Chiến cảm thấy, kêu Tiên ba ba cùng Long thúc thúc, quá hẳn là còn tiện nghi.
Cậu lại tò mò hỏi tiếp: "Vậy hai người chẳng phải đã nhận thức qua rất nhiều người sao?"
"Không, hai chúng ta vẫn luôn ở sinh hoạt ở rừng rậm, các tiền bối không tán đồng chúng ta tiếp xúc nhân loại.
Sau khi đủ một ngàn tuổi, chúng ta mới được đi ra ngoài du lịch kết bạn, lúc đầu cảm thấy thực mới lạ, xã hội loài người rất có ý tứ, chúng ta trốn tránh học tập nhân loại tri thức, quan sát nhân loại sinh hoạt, chính là sau đó lại bị phát hiện."
Long ma đằng qua một lát mới tiếp tục viết: "Ta không thích nhân loại."
Tiêu Chiến ý thức được, chúng nó lúc ấy, hẳn là đã gặp chuyện gì đó không thoải mái với nhân loại cho nên mới trở nên như vậy.
Long ma đằng bổ sung: "Hai ta đem ngươi nuôi đến khi ngươi chết, sẽ trở về rừng rậm"
"Nuôi đến khi chết?"
"Ừ, ta và Tiên ba ba của ngươi sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, nuôi ngươi, đến khi ngươi chết mới có thể rời đi, chúng ta sẽ làm tốt vai trò trưởng bối của mình."
Tiêu Chiến mím môi, đối mặt với suy nghĩ phụ trách như vậy của trưởng bối, cậu thật sự không có cách nào yên tâm thoải mái được.
" Con là nhân loại.
Người cũng cảm thấy con là con trai của Tiên ba ba sao?"
"Là tên ngu ngốc kia cảm thấy như vậy, thì ngươi chính là như vậy.
Trên người của ngươi có hơi thở của tên ngu ngốc kia, hơi thở của chúng ta, chỉ truyền thừa cho đời sau."
"Cảm ơn hai người, nếu cảm thấy không vui, liền quay về rừng rậm đi.
Con thành niên, có thể tự chiếu cố chính mình."
"Ở trong mắt chúng ta, ngươi vẫn là một cái chồi non, ta đã đáp ứng Tiên ba ba của ngươi, cùng nhau bảo hộ ngươi, ta ở trên cây đại thụ kia mới hai mươi năm, còn muốn chơi thêm nữa."
"Vậy là tốt rồi, có yêu cầu gì xin đừng khách sáo, hãy nói với con."
"Thiếu tiền nói cho Long thúc cùng Tiên ba ba, chúng ta sẽ nghĩ cách."
"Không thiếu, con hiện tại rất có tiền."
Sau khi cùng long ma đằng câu thông, Tiêu Chiến rốt cuộc vô pháp đem chúng nó xem như linh thực, mà là sinh vật trí tuệ phi nhân loại, là bạn bè hoặc là trưởng bối.
Cậu trở lại bàn công tác, nhìn chằm chằm lọ thủy tinh chứa đằng dịch, nghĩ nghĩ, đổ chút ở trên tay, bôi trên sau cổ.
Tuyến thể bị đằng dịch bao trùm, không có bất luận cái gì không khoẻ, ngược lại cảm thấy phi thường thoải mái, qua một lát, mùi vị tin tức tố của cậu liền biến mất.
Đôi mắt của Tiêu Chiến thoáng chốc sáng lên, nhưng mà rất nhanh, đằng dịch khô đi, mùi vị tin tức tố của cậu trở lại.
Nếu có biện pháp làm đằng dịch không khô đi, rất có thể từ nay về sau không cần dùng miếng dán ngăn cách nữa.
Tuyến thể không cần cảm thấy khó chịu, cũng không có tác dụng phụ.
Tiêu Chiến phi thường tâm động, phải biết chính cậu chán ghét dán miếng dán ngăn cách như thế nào, tuyến thể luôn có loại cảm giác khó chịu, hơn nữa sau khi gỡ xuống, tuyến thể thả lỏng, đối với mùi vị tin tức tố của người khác càng mẫn cảm hơn nữa.
Cậu thực rõ ràng cảm giác được, Vương Nhất Bác không dán miếng dán ngăn cách, so ngày thường thả lỏng rất nhiều.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến liên hệ với Ni An: "Bác sĩ Ni An, có tài liệu nào về chất có giữ chất lỏng không bay hơi đi mất không?"
Bác sĩ Ni An trả lời: "Dùng để phòng ngừa hay là dùng để làm cái gì?"
Đem công hiệu của đằng dịch nói sơ qua, "Con muốn dùng nó thay thế miếng dán ngăn cách."
Sau khi Tiêu Chiến nói ra tin tức này, ngữ khí của bác sĩ Ni An vô cùng kích động: "Chất lỏng kia, có thể cho ta nghiên cứu một chút sao?"
Tiêu Chiến cười nói: "Có thể, con còn cho rằng ngài nghiên cứu dịch của tiên ma khoai sẽ rất bận."
"Ta là chuyên gia về phương diện tin tức tố và tuyến thể, trước mắt chất lỏng màu đen đã được cái chuyên gia nghiên cứu từ phương diện ám vật chất tiếp nhận.
Lúc ban đầu khi ta nghiên cứu chất lỏng màu đen, chính là hướng tới phương hướng tuyến thể và tin tức tố, chính là tính ăn mòn của nó quá mạnh.
Sau đó trong lúc nói chuyện cùng bạn thì vô tình nhớ tới ám vật chất vẫn luôn ngoan cố bám trụ trên miệng vết thương không cách nào tách ra được, mới ngoài ý muốn phát hiện nó công hiệu.
Ngươi vừa mới nói chất lỏng có thể ảnh hưởng tin tức tố, ta càng cảm thấy hứng thú."
"Con sẽ gửi qua bưu điện qua cho ngài nhé?"
"Được, có thể công khai nguồn gốc của chấy lỏng kia không? "
Tiêu Chiến yên lặng suy nghĩ: Không muốn bị người ta biết đến chuyện linh thực cấp S nữa.
Nhưng rốt cuộc người ta đã đã biết cả rồi, nhân số còn rất nhiều!
"Xin lỗi."
"Không sao, ta sẽ bảo mật."
Nói chuyện cùng với Bác sĩ Ni An xong, Tiêu Chiến sắp xếp lại phòng chế hương một chú, đổ một nửa đằng dịch qua một lọ thủy tinh khác rồi đến phòng khách tìm Đa Mễ.
"Đa Mễ, giúp ta gửi chuyển phát nhanh vật này nha."
Đa Mễ di chuyển đến trước mặt cậu, tiếp nhận lọ thủy tinh.
Cậu đem địa chỉ của bác sĩ Ni An truyền cho Đa Mễ, sau khi Đa Mễ tiếp thu đôi mắt lam quang chợt lóe mà qua đáp: "Ước chừng một giờ sau có thể đưa đến."
Tiêu Chiến tươi tắn: "Cảm ơn."
"Chủ nhân Omega xinh đẹp mỹ lệ, không cần khách khí." Đa Mễ nói xong, xoay người đi ra ngoài làm việc.
Nghe cách xưng hô của Đa Mễ, Tiêu Chiến nhịn không được cười rộ lên.
Trước đây cậu cũng từng sửa cách xưng hô này rồi, nhưng mà logic của Đa Mễ quá ngang ngược, cậu là Omega của Vương Nhất Bác, lại còn có thật xinh đẹp.
Nên gọi là chủ nhân Omega xinh đẹp mỹ lệ chính là xưng hộ phù hợp nhất.
Vương Nhất Bác từ trên lầu đi xuống, thấy thế: "Không thích? Có thể sửa đổi trình tự trong bộ nhớ của nó."
Tiêu Chiến xua xua tay: "Không cần, Đa Mễ chính là bạn cùng chơi với anh khi còn nhỏ mà, trình tự đã bảo lưu nhiều năm như vậy, sửa lại rất đáng tiếc.
Lấy trình tự của nó suy ra, anh khi còn nhỏ hẳn là rất hoạt bát đi?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nắm tay cậu ngồi vào sô pha, biểu tình không hề biến hóa: "Ừm, tương đối nghịch ngợm."
Bị biểu tình và nội dung nói chuyện tương phản của hắn chọc cười, Vương Nhất Bác vịn bả vai hắn, ngữ mang ý cười nói: "Rất khó tưởng tượng nha."
Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Hiện tại có phải tôi rất không thú vị? Trên mạng nói, Omega trẻ tuổi đều thích những Alpha hài hước thú vị, có tình thú."
Đôi mắt của Tiêu Chiến cong lên, ghé sát đầu vào vai hắn tò mò nói: "Anh còn xem mấy topic thảo luận loại này trên trang web à? Có thể cho em biết anh xem qua cái gì không?"
Thần sắc của Vương Nhất Bác chuyển biến, hơi xấu hổ lên.
Tiêu Chiến thấy thế liền nói: "Không tiện thì thôi vậy, em sẽ cho anh xem lịch sử tìm kiếm của em nhé."
Cậu không đợi Vương Nhất Bác trả lời, mở vòng tay tiến vào diễn đàn, ở giao diện nhìn thấy ô tìm kiếm ấn vào xem lịch sử, bên trong tất cả đều hiển thị về cách để theo đuổi một Alpha.
"Vì theo đuổi anh mà em đã xem qua rất nhiều hướng dẫn, nhưng ngay từ đầu đã thất bại, nhưng sau khi em kiên trì không từ bỏ...!Cuối cùng vẫn là đuổi được tới tay."
Vương Nhất Bác nhìn màn hình thực tế ảo, trong lòng tràn ngập ấm áp cùng áy náy, tầm mắt đảo qua, sắc mặt hơi cương: "Em......"
Tiêu Chiến cảm thấy ngữ khí của hắn có chút kỳ quái, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chủ đề này đã bị xoá rồi sao em còn lưu lại?" Vương Nhất Bác chỉ chỉ màn hình.
Thần sắc của hắn quá mất tự nhiên, đôi mắt Tiêu Chiến híp lại, đánh giá hắn thêm lần nữa mới hỏi: "Anh biết nội dung của chủ đề này là gì sao?"
Khi đó hai người cùng nhau ăn bữa tối, lần đầu tiên cậu tặng hoa hồng cho Vương Nhất Bác, bị cự tuyệt.
Chủ đề đột nhiên bị xoá bỏ này, là do phục vụ của nhà hàng đó viết về hai người.
Cũng nhờ có chủ đề này, cậu mới biết được ai đó đã quay trở lại lấy đoá hồng kia nha, nếu không thì có lẽ cậu đã không nghĩ rằng ai đó cũng thích mình rồi.
Im lặng một chút, Vương Nhất Bác môi mỏng hơi nhấp: "Ừm, biết."
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được một chút: "Chắc không phải anh cho người người xóa chứ? Không muốn bị em nhìn thấy hả?"
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, thực thành thật thừa nhận: "Ừm."
Tiêu Chiến cười rộ lên: "Nếu như em không thấy được thì rất đáng tiếc, hiện tại mỗi khi nhớ tới em đều rất vui vẻ.
Tựa như em lưu cái này lại vậy, tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng lúc ấy tâm tình của người em muốn đuổi theo đều ở bên trong, nhìn liền nhớ tới cảm giác khi đó, ngượng ngùng lại chờ mong, còn thực ngọt ngào."
Vương Nhất Bác nhìn gương mặt tươi cười của cậu, cuối cùng cũng mở ra vòng tay cá nhân.
Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng bảo lưu chủ đề này: "Anh vừa mới do dự, chắc không phải là sợ em nhìn thấy cái này chứ?"
Vương Nhất Bác hơi hơi cúi đầu, thật xấu hổ.
Còn Tiêu Chiến thì tươi cười càng xán lạn, tầm mắt đảo qua lịch sử tìm kiếm, đều có liên quan đến Omega, còn có rất nhiều từ ngữ mấu chốt, tuổi trẻ, mới vừa thành niên, tuổi.
"Anh là lo lắng sẽ có sự khác nhau giữa chúng ta đúng không? Sao mỗi lần tìm kiếm đều dùng có mấy từ ngữ hạn định đó vậy?"
"Anh lớn hơn em mười tuổi, nhưng lại không xem em như một người bạn nhỏ mà là..., nên muốn biết suy nghĩ của em...!thế nào...."
"Về sau anh có thể trực tiếp hỏi em, xem như chúng ta là bạn cùng lứa tuổi, thì cũng sai biệt rất lớn.
Giữa hai người yêu nhau phải trao đổi nhiều mới có lợi."
Vương Nhất Bác nhìn cậu chăm chú, gật đầu.
Tiêu Chiến vừa lòng, tò mò hỏi: "Sau khi anh nhận hoa hồng thì xử lý như thế nào? Mỗi lần đưa hoa hồng đến em đều không thấy chúng đâu."
Vương Nhất Bác cùng cậu đối diện: "Muốn biết?"
Tiêu Chiến liên tục gật đầu.
Vì thế hắn lôi kéo cậu đi lên lầu, đến thư phòng của hắn..