Cổng trường.
Diệp Uyển Uyển nhìn Hoắc Hàn Niên ngượng ngùng, rụt rè, khóe môi nhếch lên bốn mươi lăm độ, cô biết nụ cười cong cong này của cô có thể gây ấn tượng mạnh nhất với người ta.
"Tớ nghe nói rằng cậu thích đồ ngọt.
Đây là món duy nhất mà bạn tớ mang về từ nước ngoài.
Tớ hy vọng cậu thích nó."
Hoắc Hàn Niên trong miệng nhai kẹo cao su, khóe mắt thoáng hiện một bóng người mảnh khảnh đi về phía chiếc xe Bentley màu đen, anh thản nhiên cầm lấy sô cô la từ Diệp Uyển Uyển.
Bóng dáng mảnh mai sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bước lên xe Bentley, không thèm nhìn tới.
Ngay sau đó, xe Bentley lái đi.
Hoắc Hàn Niên ngứa ngáy răng.
Diệp Uyển Uyển nhìn thấy Hoắc Hàn Niên nhận sôcôla cô đưa, ánh mắt sáng ngời và nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt xinh đẹp, "Hoắc tiên sinh, tôi có thể cùng ngồi xe với cậu được không?"
Hoắc Hàn Niên khẽ nhướng mày, ánh mắt tối tăm và băng giá rơi vào cô gái trước mặt, đôi môi mỏng đỏ mọng nôn nóng phun ra, "Cô là ai?"
Nụ cười trên mặt Diệp Uyển Uyển đông cứng lại, anh nhận lấy sôcôla cô đưa cho anh, anh còn hỏi cô là ai?
Một người bạn học đi ngang qua, tình cờ nghe thấy lời nói của Hoắc Hàn Niên, không khỏi đáp lại, "Cô ấy là hoa khôi của trường!"
Đôi mi mảnh mai của Diệp Uyển Uyển khẽ run lên, trong mắt hiện lên một tia ngại ngùng.
Hoắc Hàn Niên nhìn Diệp Uyển Uyển, đôi mắt thâm thúy u ám, trong lòng ẩn chứa cảm giác áp bức.
Diệp Uyển Uyển lấy hết can đảm để đối diện ánh mắt của anh.
Trong lòng cô biết rõ con người này sau này sẽ khủng khiếp như thế nào, và để sống sót, cô nhất định phải chiếm được trái tim của anh ta!
Sau khi quan sát trong khoảng thời gian này, cô nhận thấy Hoắc Hàn Niên còn tinh mắt hơn nhiều so với Hoắc Cảnh Tử.
Anh ta lạnh lùng, điên cuồng và có chút côn đồ, nổi nóng cũng vô cùng đáng sợ.
Thật cuồng nhiệt cũng thật quyến rũ!
“ Cậu là hoa khôi?” Hoắc Hàn Niên kéo khóe môi dưới, cười nửa miệng.
Diệp Uyển Uyển nhìn bóng dáng đẹp trai mượt mà của anh, tim đập thình thịch, "Bạn học kia cũng là đang tân bốc tớ..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy anh ta cười khẩy không ngớt, "Đúng là, lần đầu tiên tôi thấy một nữ sinh xấu xí như vậy."
Diệp Uyển Uyển không kìm được nụ cười trên môi nữa, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, giọng nói khẽ run lên, "Hoắc tiên sinh, cậu nói đùa à, rõ ràng cậu đã nhận sô cô la của tôi rồi!"
"Nói cho cô biết," hắn trong đôi mắt tối sầm và lạnh lùng nói, tâm tình đột nhiên trở nên cáu kỉnh, "Cô đi mà thuê xe khác."
Rốt cuộc, viên sô-cô-la đắt tiền trên tay anh đã bỏ vào thùng rác một cách không thương tiếc.
Diệp Uyển Uyển không phản ứng gì, thẳng cho đến khi âm thanh động cơ xe vang lên, sau đó chạy đi mất Diệp Uyển Uyển vẫn chưa kịp phản ứng!
...
Xe Bentley lái nhẹ nhàng trên đường
Di động của tài xế đổ chuông.
Sau khi nhấc máy nói vài câu, tài xế đưa điện thoại cho Ôn Nguyễn, "Đại tiểu thư, Uyển Uyển tiểu thư gọi cho cô."
Ôn Nguyễn vừa trả lời điện thoại, thì giọng nói không hài lòng của Diệp Uyển Uyển từ đầu dây bên kia truyền đến, "Nguyễn Nguyễn, sao lại để Trung Bá đi trước vậy? Chị còn ở cổng trường, kêu Trung Bá quay lại đón chị."
Ôn Nguyễn vẫn đang nín thở trong lòng, hiểu lầm giữa cô và Hoắc Hàn Niên càng ngày càng lớn, Diệp Uyển Uyển vượt mặt cô đưa sô cô la cho anh trước, lại còn muốn lên xe của cô ấy trở về?
Ôi, để kiếp sau!
Ôn Nguyễn đương nhiên sẽ không trực tiếp nói không, cô cất điện thoại đi, nhẹ giọng nói: "Chị Uyển Uyển, chị nói gì vậy? Tín hiệu ở đây không tốt lắm, em nghe không rõ ...!A, điện thoại của Trung Bá.
điện thoại bị mất tín ...!"
Không đợi người đầu dây bên kia nói gì, Ôn Noãn liền tắt máy.
Trung Bá, người đang lái xe phía trước, "...!...".