Minh Khải đi tới chỗ Hoắc Hàn Niên nhún vai, "Tiểu tiên nữ gửi cho tôi một phong bì đỏ, bảo sẽ không tới đây.
"
Mối quan hệ gần đây giữa Hoắc Hàn Niên và Mộc Tuyết được lan truyền rộng rãi trong trường, thậm chí Minh Khải, người luôn hậu tri hậu giác cũng cảm thấy Ôn Nguyễn né tránh Hoắc Hàn Niên.
Nơi nào có anh xuất hiện, nơi đó Ôn Nguyễn sẽ tận lực tránh đi.
"Cậu cùng Mộc Tuyết không có quan hệ gì, tại sao không giải thích cho Tiểu tiên nữ?"
Hoắc Hàn Niên hít một hơi, nhìn Minh Khải bằng đôi mắt đen, híp lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ẩn hiện trong làn khói, lộ ra vẻ rất bí mật, "Cậu ấy quan tâm sao?"
Ôn Tiểu tiên nữ nhìn qua, hoàn toàn chính xác giống như cũng không phải rất quan tâm đến anh.
Mỗi ngày nên làm cái gì thì vẫn làm, một chút dáng vẻ đang ghen cũng không có!
"Cậu ấy không thích cậu, đương nhiên sẽ không để ý.
" Một thanh âm ôn nhã truyền đến.
Minh Khải quay đầu, nhìn thấy Hoắc Cảnh Tử không biết đi vào từ lúc nào, hơi nhíu mày, " Cậu sao lại tới đây?"
Ban cũng có sinh nhật một bạn cùng lớp và tổ chức tiệc ở bên cạnh.
Người phục vụ vừa bưng đồ uống vào, Hoắc Cảnh Tử đi qua liền nhìn thấy Hoắc Hàn Niên ở trên sô pha.
Hắn đến với hai người bạn cùng lớp của mình.
“Anh trai tôi đến, tôi vào chào hỏi, vậy có gì thắc mắc không?” Hoắc Cảnh Tử hỏi ngược lại Minh Khải.
Minh Khải nhìn Hoắc Cảnh Tử, "Giọng điệu cậu vừa nói rõ ràng là khiêu khích! Cậu ấy không thích, đương nhiên không quan tâm?"
Một nam tử phía sau Hoắc Cảnh Tử nói, "Cảnh Tử từng cùng chúng tôi dự tiệc, chỉ cần một cú điện thoại, bất kể muộn như thế nào, Ôn Nguyễn đều sẽ tới.
"
"Mỗi lần tôi tới đây, cậu ấy đều mang cho chúng tôi đồ ăn ngon, còn đặt hàng cho chúng tôi!"
Minh Khải trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, "Các người ăn cơm chùa lại còn bảo ăn rất ngon.
"
Nam tử phía sau Hoắc Cảnh Tử sắc mặt thay đổi, tiến lên định đánh Minh Khải, nhưng Hoắc Cảnh Tử vươn tay ngăn lại.
Hoắc Hàn Niên ở đây, bọn họ không thể dùng nắm đấm đánh nhau!
Hoắc Cảnh Tử nhìn Hoắc Hàn Niên, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười quái dị, "Anh trai, anh dám cùng tôi đánh cược không?"
Hoắc Hàn Niên lạnh lẽo, hiển nhiên anh không muốn nói thêm gì với Hoắc Cảnh Tử, một chữ cũng lạnh lùng phun ra từ môi mỏng, "Cút!"
Hoắc Cảnh Tử từ lâu đã quen với thái độ thờ ơ và u ám của Hoắc Hàn Niên, không những không trợn mắt, đôi mắt nâu lộ ra vẻ khiêu khích, "Gọi riêng Ôn Nguyễn ra xem ai có thể gọi cậu ấy qua, nếu ai thua, sau này nhất định phải tránh xa cậu ấy! "
Minh Khải không kiên nhẫn nhìn Hoắc Cảnh Tử, "Cậu có bị bệnh không, cậu đi mà tìm người thích cá cược với cậu đi, đừng đến phiền chúng Niên Ca của chúng tôi!"
Hai chàng trai phía sau Hoắc Cảnh Tử chế nhạo:
"Không dám đánh cược thì cũng không sao.
Dù Ôn Nguyễn gần đây có kết thân với cậu, nhưng Cảnh Tử nhất định là người duy nhất cậu ấy thích!"
"Có lần chúng tôi chơi trò lời nói đại mạo hiểm, Cảnh Tử chọn chơi trò đại mạo hiểm tỏ tình cùng Ôn Nguyễn, Ôn Nguyễn nghe được trong điện thoại Cảnh Tử nói thích cậu ấy, Ôn Nguyễn lúc ấy liền trả lời tôi cũng thích cậu!"
Đột nhiên --
Một tiếng nổ lớn, Hoắc Hàn Niên đột ngột đứng dậy, đạp đổ chiếc bàn nặng nề trước mặt.
Bát hoa quả bên trên, rượu bị vỡ vung vãi tứ tung.
Xung quanh có một khoảnh khắc đóng băng và im lặng chết chóc.
Thân hình cao lớn của Hoắc Hàn Niên đi đến trước mặt Hoắc Cảnh Tử, một bóng đen đáng sợ phủ xuống, đáy mắt mang theo chút âm u, dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân anh toát ra một luồng khí lạnh lẽo và đáng sợ.
.