Khi Minh Khải nhìn thấy Mộc Tuyết không mời mà đến, trong lòng chợt căng thẳng.
Kỳ thật hắn không có biết rõ Niên Ca cùng Ôn Tiểu tiên nữ quan hệ đến cùng cùng vẫn là không ở cùng một chỗ?
Nhưng tin đồn Niên Ca cùng Mộc Tuyết kết giao qua, nói cách khác Mộc Tuyết là bạn gái trước, Ôn Nguyễn là người đương nhiệm, hiện tại chẳng phải là tiền nhiệm cùng đương nhiệm tập hợp một chỗ rồi?
Minh Khải liếc nhìn Hoắc Hàn Niên, trầm giọng hỏi: "Niên Ca, phải làm sao bây giờ?"
Nếu đuổi một người ra ngoài sẽ không tốt lắm đâu!
Ôn Nguyễn nhìn thấy Mộc Tuyết, cô liếc nhìn Hoắc Hàn Niên qua khóe mắt, anh lười biếng dựa vào trên sô pha, đôi chân xếp lại, tư thế cũng không thay đổi.
Phải, hoàn toàn coi cô thành người trong suốt.
Ôn Nguyễn không muốn tự chuốc nhục nhã, vừa lúc có người mời cô cùng chơi đánh bi da, Ôn Nguyễn tiếp nhận lời mời.
Người mời Ôn Nguyễn không phải là học sinh của Isa, mà là một người bạn học từ trường trung học cơ sở của Minh Khải.
Mộc Tuyết bước vào, đưa quà sinh nhật cho Minh Khải, đi đến góc tường, đứng trước mặt Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên thậm chí còn không có nhấc lên mi mắt.
Mộc Tuyết tức giận ngồi bên cạnh, hàng mi dài khẽ run lên, hơi uất ức nói: "Tôi hiểu rồi, hôm trước cậu tiếp cận tôi chỉ vì cây trâm đó đúng không?"
Hoắc Hàn Niên gõ gõ đầu ngón tay, khóe mắt liếc qua hướng cô gái đang khom người đánh bida, một đoạn eo nhỏ bị lộ ra hắn có chút vặn hạ lông mày, không kiên nhẫn ừ một tiếng.
Mộc Tuyết bị sự thẳng thắn của anh làm cho tức giận đến mức không nói được lời nào.
Cây trâm được anh mua với giá gấp đôi, nhưng anh cũng không đối xử tệ với cô.
Nhưng --
“Hoắc Hàn Niên, trước đây cậu rất tốt với tôi, khiến tớ ảo tưởng rằng cậu thích tôi nhưng cậu chưa từng thổ lộ.
” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Mộc Tuyết cảm thấy hơi xót xa, trong con ngươi xinh đẹp có một làn sương mù.
"Tôi đồng ý hẹn hò với Chu Bân vì giận cậu nhưng tôi đã chia tay cậu ta sau chưa đầy một tháng ở bên nhau!"
Chàng trai ở bàn bida không biết nói gì với cô gái, cô gái bỗng cong môi cười, cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, môi đỏ, nụ cười của cô rất rực rỡ, tươi sáng và động lòng.
Nam sinh chơi với cô con mắt đều nhìn thẳng cô.
Khuôn mặt góc cạnh của Hoắc Hàn Niên không chút thăng trầm, nhưng khí chất cả người chợt lạnh đi một chút, đầu ngón tay cầm điếu thuốc khẽ siết chặt, mu bàn tay thoáng hiện lên gân xanh đáng sợ.
Mộc Tuyết đương nhiên nhận thấy biểu cảm của Hoắc Hàn Niên đã thay đổi, cô cắn chặt môi dưới, lấy hết can đảm nói: "Nếu như cậu không thích tôi thì ngay từ đầu cậu không nên cho tôi ảo tưởng đó!"
Hoắc Hàn Niên nhìn cô gái đang nói chuyện cười đùa với nam tử, ánh mắt lạnh lùng cắn chặt, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Tôi nhận nhầm người.
"
Nhận nhầm người?
Mộc Tuyết trầm mặc vài giây.
Vì vậy, khi phát hiện ra cô không phải người mình tìm kiếm, anh lập tức chuyển trường, phải không?
Mộc Tuyết không tin nhìn Hoắc Hàn Niên, "Cậu đang tìm ai?"
Hoắc Hàn Niên không nói gì, Mộc Tuyết theo mắt anh liếc nhìn cô gái đang chơi bi-a.
Ôn Nguyễn cởi bỏ áo khoác, bên trong có một cái áo ngắn màu trắng, cổ thanh mảnh xinh đẹp, lưng thon xinh đẹp, eo thon! Chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
“Là cậu ấy.
” Mộc Tuyết lẩm bẩm một mình.
Hoắc Hàn Niên hiếm khi đáp lại cô, "Ừm, là cậu ấy.
".